Mũi xịn thật.
Vãn gia cài xong dây đai an toàn, hơi nghiêng đầu: “Uống có một ly thôi.”
Chúc Ngộ Thanh chớp mắt nhìn cô một lúc, rồi im lặng vòng qua ghế lái.
Suy cho cùng, cô và anh không giống nhau, Vãn Gia không phải là người có thể bình tĩnh, không hoảng sợ trong mọi tình huống.
Cô không muốn hỏi lại ý tứ trong lời nói của Phan Phùng Khải, dù sao cũng khó mở miệng, mà bản thân cô lúc đó cũng đang cảm thấy hoảng sợ.
Thế nhưng Vãn Gia lại không hề muốn đào sâu thêm lý do khiến mình cảm thấy sợ hãi, nên cuối cùng đành thu mình lại như một cái kén, làm như chuyện gì cũng không biết…Nhưng cô lại không dám cùng anh ta đối mặt, cứ luôn tìm đường rẽ khác mà đi dù biết rằng như vậy là không hợp lý, nhưng cô cũng không thể chạm mặt anh ta được.
Mỗi khi Vãn Gia nhìn thấy anh ta, cô lại không thể kiềm chế bản thân mà cảm thấy uất ức khó chịu, còn có đủ loại cảm xúc khó nói kéo đến khiến cô không thể cảm thấy thoải mái nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT