Đêm
còn dài, gió nhẹ thổi tung bay tà áo.
Bị
nhắc đến tên, sau một lúc lâu, Chúc Ngộ Thanh nhìn về phía Phan Phùng Khải:
“Cậu đến đây có mục đích gì?”
“Vạch
trần kế hoạch mà anh hao tâm tổn sức gầy dựng chứ làm gì, để mọi người thấy anh
xấu xa, đê tiện đến chừng nào, để đạt được mục đích mà anh chẳng từ thủ đoạn
nào cả.” Phan Phùng Khải nhăn mày, gằn mạnh từng chữ.
Chúc Ngộ Thanh cười cười: “Phùng
Khải, tôi chỉ chỉ đường cho bọn họ chứ có phái người đến thẳng chỗ của cậu đâu,
có phải không nào?”
Lời nói vô cùng thẳng thắn, Phan
Phùng Khải nghiến răng, đang định lên tiếng thì lại bị cắt ngang.
Ở đối diện, Vãn Gia tiến lên một
bước, cô hỏi Chúc Ngộ Thanh: “Em nói chuyện riêng với anh ta một lát, có được
không?”
Chúc Ngộ Thanh rũ mắt nhìn cô một
lúc: “Được.”
Một lúc sau, Dương Lộ quay lại xe,
Phan Phùng Khải và Vãn Gia đối mặt nhau.
Mà Chúc Ngộ Thanh chỉ đứng cách đó
vài mét.
Sau một lúc im lặng, Phan Phùng Khải
ngước mắt, chân vô thức chà xát vào mặt đất: “Anh…”
“Tôi không thể hiểu nổi sao lúc nào
anh cũng làm vậy thế?”
Hai người cất lời cùng lúc.
Lúc này Vãn Gia cũng không nhượng
bộ, vội vội vàng vàng hỏi thêm nữa: “Anh thật sự…anh thật sự đang nghĩ cái quái
gì vậy?”
Phan Phùng Khải sững sờ kinh ngạc.
Vãn Gia nhìn anh ta: “Anh làm thế
này vì động cơ gì chứ? Để tìm ra nguyên do, hung thủ hay chỉ để cảm thấy tội
lỗi của mình được giảm bớt? Hay kiên trì chứng minh bản thân là nạn nhân giúp
anh cảm thấy thoải mái với đáy lòng mình hơn à?”
Nhất thời, Phan Phùng Khải chấn động
trước những lời này, cổ họng như bị kẻ nào đó bóp nghẹt, không thốt nổi nên
lời.
Sau vài giây, Phan Phùng Khải đảo
mắt, thoáng nhìn qua hướng của Chúc Ngộ Thanh: “Ngay từ đầu anh ta đơn giản
muốn trả thù anh. Khi cha anh ta gặp tai nạn, Chúc Ngộ Thanh luôn nghi ngờ
chuyện này có liên quan đến cha anh…”
“Tôi biết.”
Phan Phùng Khải hơi giật mình, nhanh
chóng lo lắng: “Còn có Dương Lộ, đứa con trong bụng cô ta có thể không phải máu
mủ của anh, anh…”
“Đó là chuyện của anh, tôi không có
hứng muốn tìm hiểu.”
Lời chưa dứt mà cứ bị cắt ngang,
Phan Phùng Khải cau mày: “Anh ta là người vô cùng kín kẽ, anh ta đối với em căn
bản chẳng có chút thành ý nào, đã như thế rồi mà em còn đi theo anh ta làm gì
chứ?”
Vãn Gia dùng giọng điệu vô cùng đanh
thép, ngón tay khẽ run, cô nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Cuộc sống hiện tại của
tôi đang rất tốt, lời anh nói…” Cô hít một hơi, nắm chặt tay: “Tôi hoàn toàn
không để tâm.”
Quá đỗi bất ngờ, yết hầu của Phan
Phùng Khải khẽ động đậy.
Vãn Gia không định chần chừ ở lại
nữa: “Có cần phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần như thế không hả, anh càng làm vậy
tôi càng cảm thấy xấu hổ vì đã từng là bạn gái của anh lắm, không đáng đâu.”
Dừng một lúc, cánh cửa hé mở: “Hơn nữa, sau này chúng ta cứ coi như đồng nghiệp
thôi…Anh đừng ngày nào cũng đến làm phiền cuộc sống tôi, có được không?”(Ứng
dụng TᎩT)
“Anh… Quấy rầy em?” Phan Phùng Khải
lúc này cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Nhìn nhau một lúc, Vãn Gia hít một
hơi thật sâu: “Chuyện hôm nay, nếu không liên quan đến tôi, tôi cũng chẳng có
hứng đến làm gì, nhưng mà nếu thật sự can hệ đến tôi, tôi hy vọng… dừng lại tại
đây là được rồi.”
Nói xong, cô lùi về sau hai bước rồi
nhanh chóng quay người rời đi.
Màn đêm làm bóng người Phan Phùng
Khải dài càng thêm dài, anh ta vẫn đứng ngây ra đó, tựa như người mất hồn.
Một lát sau, Vãn Gia và Chúc Ngộ
Thanh đã về đến nhà, thói quen như cũ, thay giày xong liền vào bếp uống một cốc
nước để thanh lọc cổ họng.
Dì Phương đang rửa rau, Vãn Gia nhịn
không được nên đi đến, đeo tạp dề lên giúp đỡ.
Nấm ngâm dầu, nộm sò điệp và ớt
chuông, được rưới thêm nước sốt đậu đen, bữa tối sớm được dọn ngay ngắn trên
bàn.
Chúc Ngộ Thanh đang ở thư phòng, Vãn
Gia nhắn tin nói anh xuống ăn cơm.
Một lúc sau cũng chưa thấy động tĩnh
gì nên cô đành đi lên lầu.
Cửa thư phòng mở ra, điện thoại đi
động đặt ở trên bàn, ở ban công, dáng người anh cao ráo, vô cùng yên tĩnh.
Vãn Gia đứng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.