Thấy Chúc Ngộ Thanh trả lời nghiêm
túc, những người ở đây không dám hó hé gì nữa, dù sao chuyện anh em bọn họ cũng
không hợp là sự đồng thuận ngầm của mọi người.
Không tiếp tục ở lại đây nữa, Chúc
Ngộ Thanh xoay người trở về phòng, đi xuống dưới lầu.
Xuống tầng một, chỉ thấy bên cạnh
cửa sổ sát cửa, hai vị nữ trưởng bối cũng đang nhìn phía bên kia chụp ảnh, vui
vẻ nói chuyện phiếm.
Mẹ anh, bà Trâu, và dì Tưởng.
Âm thanh truyền đến bên tai đều là
lời cảm thán của bà, kể rằng con dâu tương lai với mình thân mật như thế nào.
Mẹ anh nghe được những điều này, ít
nhiều coi đó là một loại khoe khoang, vì thế phụ họa dì Tưởng vài câu, lại mượn
thế thúc giục: “Nếu không giữ chặt, cẩn thận Phùng Khải làm cha rồi chị vẫn còn
đơn độc đấy!”
Chúc Ngộ Thanh đi qua, khom lưng đỡ
vai mẹ, nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Nếu con cũng tìm một cô gái như vậy, thì mẹ
có đồng ý không?”
Trâu Vân chỉ coi như con trai đang
đùa mình, liếc mắt nhìn anh: “Đừng đùa theo mẹ, con có thể có phúc khí của
Phùng Khải sao? Tìm được hay không còn chưa chắc đâu.”
Chúc Ngộ Thanh cười cười, trong mắt
lộ ra chút cảm xúc không nắm bắt được.
Trời tháng tám, làn gió vẫn còn mang
theo một ít hơi nóng, một thân bị giày vò, lại còn phải mặc đồ như vậy, lưng
Vãn Gia lúc này toàn là mồ hôi.
Cô xách váy lên lầu, thấy điện thoại
di động còn có tin nhắn Wechat chưa đọc.
Cô mở điện thoại ra, hai tin nhắn
liền đập vào mắt.
『Chị Vãn Gia, tôi mang thai rồi』
『 Là của tổng giám đốc Phan 』
Cô vừa đọc xong Wechat, trong sân
dưới lầu liền có một chiếc G63 màu xám bạc chạy vào.
Cô liếc mắt nhìn, người bước xuống
xe là Phan Phùng Khải.
Ở đầu bên kia, Chúc Như Mạn đang lo
lắng nãy giờ vì không thấy người mẫu thay quần áo xong, với lòng kiên nhẫn có
hạn, cô ấy liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Vãn Gia đang đứng bên cạnh
cửa sổ ngẩn người.
Cô ấy nhanh chóng quyết định nâng
máy ảnh lên và chụp thêm vài tấm nữa.
Cô gái miền Nam có khung xương nhỏ,
khuôn mặt cũng rất thanh tú.
Sở dĩ cô ấy tìm Vãn Gia, ngoại trừ
bởi vì khí chất của bộ quần áo này phù hợp với cô ra, cũng bởi vì những cô gái
bên cạnh Chúc Như Mạn mà không nhuộm tóc thật sự rất ít, cho dù không nhuộm màu
sắc tươi sáng, mọi người cũng đều nhuộm một màu hạt dẻ khí sắc tối tăm, một mái
tóc đen tự nhiên như của Vãn Gia, thật sự rất khó tìm.
Hơn nữa lượng tóc của cô cũng rất
nhiều, sau đầu búi một ngọn tóc, lại dùng lược nhọn chải vài sợi ra, tướng mạo
quý phái liền xuất hiện.
Sau khi cất máy ảnh, Chúc Như Mạn
đến gần hơn một chút, nhìn theo ánh mắt của Vãn Gia nhìn xung quanh, liền nhìn
thấy Phan Phùng Khải đang trò chuyện với người bên ngoài nhà để xe.
Suy nghĩ một chút, Chúc Như Mạn tới
gần Vãn Gia: "Công ty các chị có phải có thực tập sinh hay không, tên
là..."
"Tên là Dương Lộ." Vãn Gia
rời khỏi cửa sổ, cô vừa đi vừa tháo bông tai hai bên xuống: "Không cần nói
với chị những điều này, chị tự biết rồi.”
Sau khi thay quần áo của mình, cô
tạm thời không muốn xuống lầu, vì vậy đã đi ra ngoài sân thượng. Chúc Như Mạn
từ nãy đến giờ vẫn đi theo cô, giống như một du hồn.
Đôi mắt cô ấy lảo đảo, quét qua bóng
hình của Vãn Gia mấy lần: "Nể mặt chị vừa mới giúp em, em có ý này cho
chị, chị muốn nghe không?
Vãn Gia nằm sấp trên hàng rào, nghiêng
đầu gối hai tay: "Không phải rất muốn nghe.”
Chúc Như Mạn trời sinh phản cốt,
trong cơ thể còn có nhân tố ác liệt rục rịch, cô càng không nghe, cô ấy càng
muốn nói.
Cô ấy chỉ vào Vãn Gia: "Nếu chị
không ngốc thì cứ nắm lấy tình cảm mấy năm nay rồi trói anh Phan bắt anh ấy kết
hôn, cùng lắm thì sang năm chia tay anh ấy, đến lúc đó đòi chia của anh ấy một
nửa tài sản!”
Lời nói như vậy, mấy ngày trước, Vãn
Gia cũng đã nghe qua từ miệng người thân.
Dù sao trong mắt đa số mọi người, sở
dĩ cô đi theo Phan Phùng Khải, ngay từ đầu, chính là vì một chữ “tiền”.(Ứng
dụng TᎩT)
Cho dù mới khởi nghiệp, Phan Phùng
Khải chỉ là một phú nhị đại nghèo túng.
Không ai thích bị người khác đồn
đoán ác ý, cho dù khi còn trẻ có một lòng anh dũng, cô cũng không thể hoàn toàn
bỏ qua những lời nói này.
Chỉ đến khi công ty đã đi vào quỹ
đạo, sau khi sự nghiệp có khởi sắc, Phan Phùng Khải đã lấy lại cách xưng hô
Phan thiếu như vậy.
Cô đã từng thấy anh ta thong dong
trong ánh đèn đỏ rượu xanh, còn có thành thạo ăn uống linh đình. Phần ánh đèn
thư giãn kia, làm cho cô càng ngày càng ý thức được, anh ta vốn là người trong
giới thượng lưu, chẳng qua chỉ là nhất thời buồn chán nên mới trò chuyện cùng
cô.
Huống hồ cô còn vô tri vô giác, tự
chứng minh loại tình tiết cô bé lọ lem cũ rích này, bản thân cho là mình là
người đồng hành với anh ta đến hết cuộc đời này.
Mấy lọn tóc bị gió thổi đến trước
mắt, Vãn Gia đưa tay bỏ nó vòng ra sau lỗ tai, cô nghe thấy Chúc Như Mạn có
chút tức giận chỉ trích: "Chẳng lẽ chị còn luyến tiếc vớt tiền của anh ta?
Não yêu đương không chịu quay đầu, đáng đời chị bị cắm sừng!”
Lời này, nghe có chút ý tứ hận sắt
không thành thép.
Có một luồng gió nhỏ phả vào sân
thượng, Vãn Gia cảm thấy mũi có chút ngứa, cô vùi vào khuỷu tay hắt hơi một
cái.
Hắt hơi xong, tầm nhìn mơ hồ trong
nháy mắt, mơ hồ nhìn thấy sau khi ra khỏi cửa thì có người đang đứng phía
trước, ánh mặt trời hiện lên in bóng trên mặt đất, thân vai thẳng tắp.
Cô đứng thẳng người, câu nệ hét lên
với bên kia: "Tổng giám đốc Chúc.”
Chúc Như Mạn cũng giật nảy mình,
quay đầu lại thì nhìn thấy có người tới: "Anh, sao anh lại lên đây?"
“Chuẩn bị ăn cơm rồi, hai người mau
đi xuống đi." Trong mắt Chúc Ngộ Thanh không có cảm xúc gì, phảng phất chỉ
là cố ý đi lên gọi hai người đi ăn cơm.
Anh em ruột thịt người ta, Vãn Gia
rất tự giác đứng có khoảng cách với bọn họ.
Đang đi về phía cầu thang, lại nghe
thấy phía sau một câu nhắc nhở không ấm áp lắm: "Có đồ uống bị đổ trên bậc
thang, đi thang máy đi. “
Người cầm quyền trẻ tuổi, ngữ khí có
lạnh nhạt đến đâu, lời nói cũng làm cho người ta theo bản năng phải nghe theo.
Vì thế, Vãn Gia đành phải đi bấm cầu
thang.
Dù thế nào cũng là chỉ nhà ở, cabin
thang máy cũng không thể rộng rãi như trong các tòa nhà văn phòng, ba người
trưởng thành đứng vào bên trong, ít nhiều cũng có chút chật chội.
Vãn Gia nắm tay cố gắng đứng sang
bên cạnh, Chúc Ngộ Thanh cũng là một quý ông, đến khi thanh máy xuống lầu một,
anh đưa tay chặn cửa thang, để hai cô gái đi ra ngoài trước.
Vãn Gia đi nhanh một chút, Chúc Như
Mạn bước một bước, lại bị ánh mắt anh ruột kêu dừng.
Cô ấy có chút kinh ngạc:
"Anh... Có chuyện gì vậy? -
Chúc Ngộ Thanh liếc cô ấy một cái:
"Chuyện em không nên quản thì đừng nói nhiều."
"Hả?"
Không đợi Chúc Như Mạn phản ứng lại,
Chúc Ngộ Thanh liền nhấc chân rời đi.
Mà đầu kia, ra khỏi thang máy không
xa, Vãn Gia liền đụng phải Phan Phùng Khải.
Cái cổ thẳng tắp cùng thân thể tản
mạn, cùng cặp lông mày đa tình, trong mắt lúc nào cũng có ý cười.
Rất rõ ràng, đây sớm không phải là
thanh niên chán nản, suy sụp, đầy hụt hẫng mấy của năm trước.
Thấy Vãn Gia xuất hiện, Phan Phùng
Khải nhìn cô, lười biếng chào hỏi: "Nghe mẹ anh nói lại là em đi đón bà
ấy. Vất vả rồi, chiếm dụng một ngày cuối tuần của em.”
Vãn Gia nhắm mắt lại, không tiếp lời
anh ta.
Là dì Tưởng nhất định phải kéo cô đi
cùng, ban đầu nói tới công viên Bạch Tuyền đi dạo, ai mà ngờ chờ xe chạy lên
cao tốc, bà mới nói ra mục đích thực sự của bà.
Nếu như biết hôm nay lại là bữa tiệc
gia đình như thế này, dù thế nào thì cô cũng sẽ không đi theo.
Yến tiệc rất nhanh đã bắt đầu, bầu
không khí trên bữa tiệc ấm áp hòa thuận, cả gia đình vừa nói vừa cười, nhìn
cũng không khác gì gia đình bình thường.
Trong bầu không khí vui tươi, Vãn
Gia cố gắng làm như tự nhiên, hào phóng, không để cho người ta nhìn ra nội tâm
quẫn bách.
Cũng may thái độ của mọi người đều
rất hiền lành, dù sao đối với sự tồn tại của cô dù trước kia có thấy lạ hay
không thì cũng đã nửa đường rồi, ai nấy cũng đã coi cô là một phần của gia đình
bọn họ.
Nhưng Vãn Gia biết, cô không phải.
Ngồi chủ vị chính là Chúc lão gia
tử, gần tám mươi tuổi, thân thể vẫn còn khỏe mạnh.
Đại đa số đề tài trong bữa tiệc đều
là muốn chọc vị trưởng bối này vui vẻ.
Nói chuyện một lúc, lão gia tử cũng
không thể tránh tránh khỏi phong tục mà bắt đầu thúc giục hôn nhân, mà cháu
trai lớn nhất của ông, đứng mũi chịu sào trở thành đối tượng bị tấn công đầu
tiên.
"Ngộ Thanh, cháu cũng đã gần ba
mươi tuổi rồi, sao ngay cả bạn gái cũng không có?"
"Tiêu chuẩn cao quá, còn có thể
như thế nào?" Người bên cạnh cũng trêu ghẹo theo.
"Là tiêu chuẩn của mẹ tôi cao,
nếu tìm đại một người nào đó thì lại sợ bà ấy không hài lòng." Chúc Ngộ
Thanh nhìn không dễ tiếp cận, nhưng đôi khi anh cũng biết nói những lời dí dỏm,
chọc cho trưởng bối vui vẻ.
"Con trai vẫn phải có một gia
đình, càng sớm lập gia đình càng tốt, người cô đơn thì có ích lợi gì đâu
chứ?"
"Sự nghiệp không phải là toàn
bộ cuộc sống, cháu phải có cuộc sống, có gia đình, sau khi tan làm xã giao
xong, có người đưa cho cháu đôi giày thật là tốt. Thừa lúc tuổi còn trẻ sinh
con cũng có tinh lực, có thời gian, vẫn là nắm chặt một chút, đừng chỉ biết cứ
chờ rồi chờ.”
Sau khi cằn nhằn cháu trai cả, Chúc
lão gia tử lại nhìn chằm chằm Phan Phùng Khải, hỏi anh ta khi nào thì kết hôn.
Dì Tưởng cười ha hả đáp: “Phùng Khải
gần đây công việc bận rộn, ngày mai lại đi công tác, chờ thời gian này bận rộn
xong, con liền thúc giục chúng nó vào việc.”
Phan Phùng Khải vùi đầu uống canh,
không nói năng gì nữa.
Đối với quan hệ với Vãn Gia, cho tới
bây giờ anh ta đều có thái độ mơ hồ như vậy.
Không bác bỏ lời mẹ mình, cũng không
có sự phụ thuộc rõ ràng.
Chúc lão gia tử đứng dậy, gắp một
đũa thịt cho Vãn Gia: "Đứa nhỏ này, đây.”
Vãn Gia vội vàng đứng lên đón:
"Cảm ơn chủ tịch Chúc."
“Đứa nhỏ này, gọi ông ngoại là được
rồi, không cần khách khí như vậy." Tưởng lão thái ung dung cười.
Cô nương da mặt mỏng, trước kia khi
nghe lời này, Vãn Gia sẽ xấu hổ đến lỗ tai nóng lên, nhưng hôm nay cô lại không
có phản ứng gì, trên mặt trắng sứ không thấy đỏ ửng, lại có vẻ có chút đờ đẫn.
Bộ dáng này khiến Phan Phùng Khải
phải ngẩng đầu, nhìn cô trong chốc lát.
Bởi vì điểm khác thường này, sau khi
rời khỏi bữa ăn, Phan Phùng Khải hỏi Vãn Gia: "Thân thể không thoải mái
à?”
Vãn Gia lắc đầu, nói chuyện công
việc với anh ta: "Ngày mai tổng giám đốc Phan đi công tác, không mang theo
người đi cùng sao?"
“Cụ thể thì cũng không cần lắm, chỉ
là qua đó bàn bạc một chút mà thôi, tôi đi hai ngày sẽ trở về." Phan Phùng
Khải nhìn chằm chằm cô: "Thật sự không có vấn đề gì sao?"
“Không có chuyện gì.”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng
định một lần nữa, Phan Phùng Khải muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, do dự
nói: "Lần này chờ anh trở về..."
Mấy tiếng ho khan truyền đến, cắt
ngang cuộc đối thoại bên này.
“Thôi nào, Phùng Khải khó khăn lắm
mới được gặp người khác giới. Từ từ về nhà nói chuyện với mấy anh em, chắc là
tin vui sẽ sớm đến thôi.”
Trong tiếng trêu chọc và hài hước,
Phan Phùng Khải đi theo mấy người anh em đến tầng hầm thử rượu.
Vãn Gia bị Tưởng lão thái thái kéo ở
bên người, nghe bà cùng một đám chị em chị dâu tán gẫu chút chuyện cũ.
Sở dĩ họ khác nhau, bởi vì Tưởng lão
thái là con gái nuôi của nhà họ Chúc.
Bà được nhà họ Chúc nuôi dưỡng rất
tốt, được học đại học, cũng được gả cho người chồng môn đăng hộ đối... Nhưng
mấy chục năm cuộc sống thuận buồm xuôi gió lại vào ngày chồng từ văn phòng nhảy
xuống đột nhiên nổi lên biến đổi lớn.
Công ty hoạt động không tốt, các cổ
đông ngay lập tức đòi rút vốn, chẳng bao lâu sau liền tuyên bố phá sản, hoàn
toàn rút khỏi thị trường, nhà họ Phan hào nhoáng và bình tĩnh từ đó hoàn toàn
bị phá hủy.
Nhưng lúc ấy nhắc tới chuyện đó chỉ
cảm thấy đau đớn thấu xương chua xót,
nhưng dù sao cũng đã mấy năm trôi qua, giờ đây khi nhắc lại chuyện xưa,
cùng lắm cũng chỉ coi là một kinh nghiệm đắt giá mà thôi.
Đang tán gẫu được giữa chừng thì
điện thoại di động rung lên, Vãn Gia xin phép đứng dậy để đi ra ngoài nghe điện
thoại.
Là từ quê nhà gọi tới, nói chuyện
một lúc, tín hiệu phía bên kia bị quấy nhiễu, âm thanh bắt đầu đứt quãng.
Đã sớm vào đêm, gió thổi qua hồ bơi
mang theo chút hơi thở lạnh lẽo, Vãn Gia cất điện thoại di động, định quay trở
lại vào nhà.
Lúc đi tới gần lan can, Vãn Gia thấy
có hai người đang đứng dựa vào lan can vừa thưởng thức rượu vừa nói chuyện với
nhau.
Người đang nói chuyện tên là Dư
Tùng, đang nhậm chức HRD, mà người bên cạnh lại là Chúc Ngộ Thanh.
Có lẽ là nhiệt độ ban đêm xuống
thấp, Chúc Ngộ Thanh khoác một chiếc áo khoác kiểu tây, lúc này trong tay còn
có một ly Bordeaux.
Nhận thấy có người đến, anh dừng
động tác lắc nhẹ rượu, hơi nghiêng mắt nhìn về phía Vãn Gia.
"Tổng giám đốc Chúc, tổng giám
đốc Dư." Vãn Gia chào hỏi hai người.
Dư Tùng nhìn phương hướng cô đến, có
chút kinh ngạc: "Sao cô lại một mình ở bên ngoài hóng gió? Tôi còn tưởng
rằng cô đã cùng Phùng Khải trở về trước.”
Qua lời anh ta nói, Vãn Gia mới biết
Phan Phùng Khải đã rời đi.
Cô nhếch khóe miệng hai cái:
"Tôi ra ngoài nghe điện thoại. "
“Đến muộn đi sớm, cũng không biết
Phùng Khải cả ngày bận rộn cái gì." Dư Tùng thuận miệng nói thầm.
Tán gẫu vài câu, đề tài lại chuyển
sang chuyện công việc.
Gặp phải bên A trực tiếp đưa ra phản
hồi, là cơ hội hiếm có. Vãn Gia tập trung tinh thần, chuyên tâm nói chuyện công
việc với Dư Tùng.
Chúc Ngộ Thanh toàn bộ quá trình đều
không mở miệng nói chuyện, thỉnh thoảng nâng ly uống một ngụm, phần lớn thời
gian, anh đều giống như một tác phẩm điêu khắc bên lề.
Trong lúc nói chuyện công việc, Vãn
Gia đột nhiên liếc mắt nhìn trên tường bên cạnh cầu thang, bóng dáng của mình
đè lên một bóng dáng cao lớn khác, thoạt nhìn giống như gần gũi dựa vào nhau,
hơn nữa cô còn dựa vào vai người nọ.
Giống như bị bỏng, Vãn Gia nhanh
chóng tránh đi, nào ngờ động tác này, lại vừa hay đụng phải Chúc Ngộ Thanh đang
giơ tay lên uống rượu.
Chất lỏng trong ly chảy ra, hắt lên
quần áo anh một vệt ẩm tối màu.
“Xin lỗi.” Vãn Gia thầm giật mình,
vội vàng rút khăn giấy đưa qua cho anh.
Chúc Ngộ Thanh cúi đầu, tùy tiện lau
hai cái: "Không sao.”
Rốt cuộc là tự mình làm xấu hổ, Vãn
Gia cẩn thận đề nghị: "Thay quần áo ra đi, để tôi giúp ngài giặt sạch.”
Thấy cô luống cuống tay chân, Dư
Tùng đang muốn trêu ghẹo tổng giám đốc Chúc có nhiều quần áo, không muốn mặc
thì chỉ cần ném đi là được.
Nhưng bất ngờ là Chúc Ngộ Thanh lại
trả lời: "Được, làm phiền cô rồi.”