Bảy giờ tối, Vãn Gia được tài xế đưa
đến chỗ hẹn.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy một người
đang đợi sẵn, là Chúc Như Mạn.
“Tới rồi.” Ánh mắt Chúc Như Mạn nhìn
thẳng về phía này, vừa thấy cô liền tiến lại.
Vãn Gia lộ ra ý cười, cũng cùng cô
ấy chào hỏi.
“Chúng ta từ từ hẵng vào, mẹ đang
cùng anh trai nói chuyện ở bên trong.” Chúc Như Mạn ngăn cô lại, ánh mắt có
chút chuyển động như đang nghĩ gì đó.
Tối hôm qua cô nghe được âm thanh
của anh trai, bị dọa đến mất hồn còn tự kiểm điểm suy nghĩ dạo này mình làm gì
có lỗi hay không? Không biết có chuyện gì với ông anh mình.
Đương nhiên sau khi về nhà xem video
báo cáo kết quả công tác, cũng liền tự mình suy đoán được nội dung câu chuyện.
Chúc Như Mạn liếm môi cân nhắc một
lát, không nhịn được bèn hỏi Vãn Gia: “Chị
và anh trai, rốt cuộc khi nào mới có tiến triển tốt hơn đây?”
Lúc này trong lòng cô ấy đang chất
chứa đầy sự nghị hoặc, rất rất muốn biết cuối cùng là ông anh trai của mình đập
chậu cướp hoa hay do Vãn Gia và anh Phan vốn dĩ đã lục đục từ lâu, anh trai chỉ
là đến vừa đúng lúc???
Nếu anh trai là người đến trước thì
đúng là không còn gì để nói, nhưng nếu anh trai là người đến sau, đúng thật là
cô phải suy nghĩ có nên xen vào vào việc người khác không.
Rốt cuộc thì lúc trước khi đem ảnh
mà Thang Vũ chụp phát tán ra ngoài, cũng không hẳn là một phút bốc đồng, ít
nhất cũng là có năm phần thiện ý. Thực ra cũng là muốn dẹp bớt phiền toái không
đáng có cho gia đình.
Giống như lúc này, mẹ và anh trai
đang nói chuyện trong nhà, nhất định không khí cũng không nhẹ nhàng cho lắm.
Vãn Gia chưa kịp trả lời, trong nhà
đã có người ra mời hai người vào.
Chúc Như Mạn đang dựa lưng vào tường
nghe có người gọi liền đứng thẳng người, chân thành nhắc nhở cô: “Nhất định tâm
trạng của mẹ không tốt lắm, chị tự cầu phúc cho mình nhé.”
Cả hai đi dọc theo cầu thang đi
xuống khu nhà ăn,vừa vào đã thấy Trâu Vân ngồi ở chủ vị, ánh mắt bà có chút
phức tạp.
“Chào dì Vân.” Vãn Gia lễ phép chào
hỏi.
Chúc Ngộ Thanh đứng dậy tiến lên
phía trước, vươn tay nắm lấy tay cô: “Nên sửa lại cách gọi rồi.”
Lòng bàn tay anh ấm áp, độ ấm ấy
truyền đến cô làm cô cảm thấy yên tâm hơn, Vãn Gia nghe lời, gọi mẹ.
Một lúc lâu sau, Trâu Vân mới lên
tiếng đáp lại.
Thanh âm bà không thể nói là đông
cứng, nhưng xác thực là không cảm nhận được chút độ ấm nào.
Anh dắt Vãn Gia vào bàn, kéo ghế cho
cô rồi Chúc Ngộ Thanh cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô.
Trâu Vân nhìn thấy cảnh này, trong
lòng có chút không thoải mái.
Bà là người từng trải, người xưa đã
có câu tục ngữ “con cái trưởng thành đều là khách” bao bọc chăm sóc chúng bao
nhiêu thì đến ngày chúng sẽ tự quyết định cho cuộc đời chúng nhưng tự quyết đến
mức độ này thì người làm mẹ như bà có chút chưa tiếp thu kịp.
Xem cô con dâu này xem, không nói
đến chuyện xứng đôi vừa lứa, chỉ tính riêng đến chuyện tự nhiên hai đứa dắt tay
nhau đi đăng ký kết hôn mà không thông báo cho ai biết cũng đã làm bà đau đầu.
Không liên quan đến vấn đề không
thông báo thì nếu xét về môn đăng hộ đối thì cô gái này cũng khiến trưởng bối
như bà cười không nổi.
Như vậy tính đi tính lại, phương
diện nào cũng khiến bà không thể bày ra sắc mặt tốt được.
Nhưng vừa rồi khi cùng con trai nói
chuyện, bà lại phát hiện bản thân không thể tiếp tục để đứa con trai này tự
tung tự tác nữa.(Ứng dụng TᎩT)
Nghi ngờ có động cơ, đứa con trai
này lại trực tiếp lấy hôn nhân làm hiệp định để bịt miệng, còn nói là do cô bé
này chủ động yêu cầu cái khác. Hơn nữa, còn da mặt dày nói với bà việc kết hôn
đều là con bà chủ động, đem mọi trách nhiệm đảm nhiệm trút lên đầu mình.
Hai mẹ con trao đổi vài câu, bà liền
phát hiện mình đúng là có đứa con trai tự tin lại quá gian xảo, tự nhiên có
chút đồng tình với cô con dâu mới này.
Nói cách khác, cô bé này là cô cháu
dâu được các vị trưởng bối đồng ý, bất quá chỉ là từ cháu ngoại đổi thành cháu
nội.
Nhắc tới hôn lễ cùng chuyện của
thông gia, Trâu Vân nở nụ cười một cáchmiễn cưỡn ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).