Vài năm trở lại đây, được sự hỗ trợ của chính phủ, một số ngư dân ở thôn Nam Tiêu đã thay thuyền gỗ cũ sang thuyền đánh cá bằng thép, họ thường ra các vùng biển xa hơn để đánh cá, thuyền gỗ phải chèo thuyền bằng tay, phải dựa vào kinh nghiệm và thường thức để phán đoán thời tiết, nhận biết hướng gió, cũng không an toàn, nhưng hiện tại đổi sang một chiếc thuyền đánh cá bằng thép màu trắng vừa có thông tin vệ tinh vừa có chỉ dẫn đường đi, thời tiết rõ ràng.
Triệu Diên Gia xuống xe trước, anh ta nhìn biển, nhìn thuyền đánh cá cùng những giỏ hải sản vừa được bắt lên trước mắt, anh ta nói: "Vừa rồi dọc đường đi chỉ toàn thấy đồi núi, tôi còn tưởng rằng chúng ta đi đến thôn nào đó nằm bên sườn núi, nào ngờ lại đi đến một thôn chài lưới cạnh bờ biển.”
Diệp Bạch trả lời anh ta: "Ở đây chúng tôi có rất nhiều thôn trang ba mặt giáp núi, một mặt giáp biển.”
Hôm nay Tôn Phúc Địa bận rộn kết hôn nên không rảnh tới tiếp đãi bọn họ, nhưng tòa án huyện Nam Nhật đã liên hệ với cán bộ thôn, Chu Chức Trừng là nhân viên hòa giải nhân dân thường trú trong thôn nên cô đương nhiên cũng rất quen thuộc với các cán bộ trong thôn.
Một người phụ nữ tóc ngắn đi về phía bọn họ, mỉm cười ôm lấy Chu Chức Trừng: "Trừng Trừng, đã lâu không gặp."
Chu Chức Trừng cũng ôm lại cô ấy: "Chị Nguyệt Thiền."
Khổng Nguyệt Thiền lại quay sang ôm tiếp chàng thanh niên Lâm Duy Thăng nhã nhặn đứng bên cạnh, còn cảm khái vạn phần: "Duy Thăng, cậu cao lên nhanh thật đấy, nhìn thấy cậu hiện tại sống tốt chị cũng yên tâm một phần, nhưng mà có chuyện chị vẫn không thể làm được cho cậu, chị không thể thành công làm công tác tư tưởng với chú và dì của cậu.."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT