Huyện Nam Nhật có những thị trấn nhỏ
gần biển và những ngôi làng gần núi. Khắp núi và đồng bằng đều có những cây sơn
trà, cây vải, cây nhãn và một con sông dài bao quanh làng. Ánh chiều tà cuối
cùng màu quất cũng từ từ biến mất trên mặt sông, mà sắc trời vẫn xanh thẳm như
cũ, ánh đèn trong thôn từng ngọn từng ngọn sáng lên, dọc theo đường đi đều là
thôn dân vừa bận rộn xong việc đồng áng chuẩn bị về nhà.
“Tiểu Kim Ngư, con đến thăm ông cậu
của con à?”
“Ông cậu của con đang ở ngoài đồng.”
Cuối sông có một đập chứa nước nhỏ,
nhà của ông cậu Hà Kim Tự ở chỗ này, ông cụ không rảnh rỗi được, với lại cũng
muốn kiếm chút tiền trợ cấp cho gia đình, nên buổi tối sẽ thay phiên trực ban
trông coi đập chứa nước.
Hà Kim Tự nói: "Ông cậu con nói
mấy chục năm trước nơi này còn có một trại nuôi lươn, có người chiên cá trộm
cá, sau khi bị phát hiện thì tìm người gánh tội, cuối cùng bị phán tử
hình."
Chu Chức Trừng cũng nghe nói qua
việc này.
Hà Kim Tự cũng cười: "Là ông
cậu anh đặt cho đấy." Sau đó vẻ mặt anh ấy lại trở nên nghiêm trang:
"Luật sư Chu, chẳng lẽ em cảm thấy anh không đáng yêu sao?”
“Cũng tại bác sĩ Hà đã để lại cho
người ta ấn tượng về một người đàn ông thành thục, ổn trọng lại đáng tin cậy.”
“Anh từng có một người bạn gái...
"Hà Kim Tự nhắc tới, cười nói: "Không ngại anh nhắc tới chứ?”
Chu Chức Trừng lắc đầu, tuổi của cả
hai cũng không còn nhỏ nữa, chuyện từng có người yêu cũ cũng là việc rất bình
thường.
Anh nói: "Đó là khi anh học
nghiên cứu sinh năm hai, anh đang đi thực tập ở bệnh viện, lúc đó bạn gái lớn
hơn anh một chút, có một lần bọn anh cãi nhau, lại còn đang lái xe, anh tức
giận không chịu được, trực tiếp xuống xe để xe lại cho cô ấy rồi tự tự mình đi
bộ, ở phía sau cô ấy tức giận vừa lái xe vừa đuổi theo anh, vừa mắng mỏ anh.”
Chu Chức Trừng rất khó tưởng tượng
đến cảnh Hà Kim Tự bị tức giận đến mức phải bỏ xe chạy mất, cô bật cười ra
tiếng.
Hà Kim Tự nghiêng mắt nhìn cô:
"Còn em?"
Anh ấy muốn mở rộng lòng mình nói
chuyện với cô.
Chu Chức Trừng trầm mặc một lúc, sau
đó mới nói: "Anh ấy là bạn của anh trai em, chúng em quen nhau đã hơn mười
năm, lúc học trung học em đã thích anh ấy, theo anh ấy học luật, đến thị trường
tư bản làm luật sư, lúc đó bận rộn từ sáng đến tối chẳng có một giây phút nghỉ
ngơi."
"Em trở về quê làm việc là vì
quá vất vả sao?"
Ừ. "Chu Chức Trừng giẫm lên bờ
ruộng, hôm nay cô không biết phải về nông thôn, nên lúc này còn mang giày cao
gót. "Khoảng cách giữa tư bản và nông thôn sẽ sinh ra rất nhiều kì thị,
chỉ cần có một chút tiền trong túi cũng có thể dương dương tự � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.