Cửa hàng tạp hóa Mai Mai là cửa hàng
mà bà nội Chu Chức Trừng - Thái Mai mở cũng đã được hơn ba mươi năm, tuy cũ kỹ
nhưng rất sạch sẽ, diện tích cũng không lớn nhưng tất cả kệ hàng đều đầy ắp
hàng hóa, ánh sáng khá tối, trước cửa quanh năm đặt mấy cái ghế dài thấp, bà cụ
nhàn rỗi không có việc gì sẽ kêu con cái trong nhà ra đây hóng mát nói chuyện
phiếm, mua chút đồ chơi nhỏ vui chơi giải trí, nói chuyện phiếm nhiều, nơi này
cũng dần trở thành trung tâm tình báo của trấn.
Trong ánh đèn mờ nhạt của cửa hàng
tạp hóa, ông nội Chu Quốc Hoa đang ngồi trong quầy, dường như hoàn toàn không
nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào xung quanh, chỉ thấy ông đang hết sức chuyên chú
xem Tây Du Ký phiên bản 98 của ông.
Bên ngoài quầy, bà nội Thái Mai và
bà dì Thái Lan của Chu Chức Trừng đang mắng chửi đĩnh đạc, còn chị họ Lâm Đào
thì bất lực ngồi phịch dưới đất, chồng cô ấy là Trần Phi và cha chồng Trần Chí
đều trầm mặc đứng ở một bên, Hà Khai Luân và đồ đệ Diệp Bạch của Chu Chức Trừng
cũng đều ở trong tiệm.
Thái Mai nhìn thấy Chu Chức Trừng
thì không nhịn được nhíu mày: "Trừng Trừng sao cháu lại về đây? Chuyện này
không liên quan đến cháu.”
Bà và Thái Lan từ nhỏ đã hay đánh
nhau, hai người không ai phục ai, cái gì cũng phải tranh thắng bại, bà biết
Thái Lan là một người không biết lễ nghĩa trước sau nên không muốn Chức Trừng
phải chia sẻ gánh nặng khó khăn này.
“Thái Mai, bà có ý gì? Chị họ Trừng
Trừng gặp chuyện, bà còn nói không liên quan đến cô ta là sao?" Thái Lan
vừa nghe liền nổi giận.
Thái Mai tức giận: "Bởi vì hôm
nay là sinh nhật Trừng Trừng, sinh nhật nó thì nó lo quản chuyện này làm gì
chứ?”
“Thì ra là sinh nhật Chức Trừng.”
Thái Lan kỳ quái nhìn bộ váy mới trên người Thái Mai: “Khó trách hôm nay bà lại
ăn mặc xinh đẹp như vậy.”
Thái Mai búng búng hạt bụi không tồn
tại trên váy: "Váy mới là Trừng Trừng chúng tôi mua cho, là nhãn hiệu lớn
ở nước ngoài đấy, giá hơn một ngàn tệ, cháu tôi nói bà nội mặc vào trông sẽ trẻ
hơn.”
“Trẻ à? Ừ thì cũng trẻ đấy, nhưng
nhìn chẳng khác nào “rơ-mooc” cả, Thái Mai à, tôi là vì tốt cho bà, dù có cho
tôi cũng không dám mặc, vải vóc này quá diêm dúa, chỉ có “rơ-mooc” mới mặc như
vậy.”
*rơ-mooc là một phương ngữ của huyện
Nam Nhật, dùng để chỉ những cô gái đứng đường.
Ý cười trên mặt Thái Mai cứng đờ, bà
hùng hổ mắng: "Đầu heo Thái Lan này!
Thái Lan chiếm thế thượng phong, đắc
ý nói với Chu Chức Trừng: "Trừng Trừng, dì chúc con sinh nhật vui vẻ,
nhưng mà, con đã 28,29 rồi sao? Bà nội con cũng thật là, cho dù con có hiếu
thuận hơn nữa, cũng không thể để con trở thành một bà lão không ai muốn.”
Chu Chức Trừng im lặng, không biết
nên đáp lại thế nào.
Thái Mai nén giận, hung hăng đâm vào
chỗ đau của Thái Lan: "Vâng vâng vâng, không lợi hại bằng Lâm Đào nhà cô,
20 tuổi không đi học đã lập gia đình, 29 tuổi chồng ở bên ngoài lấy vợ mới, ở
nhà vất vả làm trâu làm ngựa còn bị người ta vứt bỏ. Trừng Trừng nhà chúng tôi
thì khác, đi Bắc Thành học đại học danh tiếng, trở về làm luật sư, lên tivi như
ăn cơm bữa, bà mối nhìn thấy tên nó đều lật đật chạy đến đập cửa để giành phần
đấy.
“Để xem tôi xé miệng bà ra thế nào
này!” Thái Lan xắn tay áo lên.
“Tôi sẽ xé miệng của bà trước.” Thái
Mai không cam lòng yếu thế.
Chu Chức Trừng rất bất đắc dĩ, mặc
kệ nội và bà dì cô mấy chục năm không ngừng cãi vã, cô nâng Lâm Đào đang ngồi
vật và trên sàn nhà dậy, thấp giọng nói: "Dưới đất lạnh, đứng lên trước
đã.”
Hà Khai Luân hôm nay mặc một bộ vest
hiếm thấy để ghi hình cho chương trình, là được vợ ông ấy mua vào dịp sinh nhật
của ông ấy vào năm ngoái, ông ấy liếc nhìn ba người phía sau Chu Chức Trừng và
cười hỏi: "Đó có phải là luật sư của Minh Địch không? Xin chào, xin chào,
tôi là giám đốc văn phòng luật Khai Luân, Hà Khai Luân."(Ứng dụng TᎩT)
Giang Hướng Hoài: "Giám đốc Hà,
xin chào, tôi là Giang Hướng Hoài, bọn họ là luật sư thực tập của Minh Địch,
Triệu Diên Gia và Lục Hợp.”
Diệp Bạch cũng đi tới: Luật sư
Giang, xin chào, tôi tên là Diệp Bạch, là đồ đệ của luật sư Chu."
Giang Hướng Hoài nhìn Diệp Bạch, ôn
hòa cười cười, anh luôn cảm thấy Chu Chức Trừng còn là một đứa trẻ nửa tuổi,
nhưng hiện tại đã là nữ luật sư ưu tú một mình đảm đương một phía.
Chu Quốc Hoa vốn đang mê xem TV nghe
thấy giọng nói của cháu gái yêu quý liền vội vàng đặt điều khiển xuống: “Chức
Trừng, cháu đã về rồi, muốn uống trà bí đao không? Hay ăn chuối? Hay là uống
trà sữa? Ông nội đun trà sữa trong nồi rồi, chúng ta ăn cái gì trước đi, mặc kệ
bọn họ, ầm ĩ muốn chết."
“Chu Quốc Hoa, ông đang nói cái gì?
Lâm Đào chúng ta bị người khi dễ, ông ở bên này lại kêu chúng tôi gây ầm ĩ
sao?" Thanh âm Thái Lan bén nhọn, bà ta lại xắn cao tay áo, thiếu chút nữa
lại gây ra một “trận chiến sinh tử” nữa.
Chu Chức Trừng đã nhìn quen lắm rồi,
cô bảo bà dì và bà nội ngồi xuống trước, lại bảo những người vây xem giải tán
trước.
Mấy ông bà đang xem náo nhiệt không
chịu rời đi, Chu Chức Trừng chỉ vào máy quay và nhân viên cách đó không xa, dỗ
dành: “Bà nội, đài truyền hình hiện đang quay chương trình, bà cũng sẽ lên TV,
nhân dân cả nước đều thấy được, đến lúc đó họ lại hiểu lầm hình ảnh con người
Nam Nhật của chúng ta, chúng ta phối hợp một chút, về nhà trước được
không?"
Bà cụ sửng sốt, cảm giác vinh quang
của người dân huyện Nam Nhật trong nháy mắt vượt qua ham muốn bát quái: "Đúng
đúng đúng, chúng ta rất phân rõ phải trái, chúng ta về nhà trước, về nhà
trước.”
Chu Chức Trừng không khỏi bật cười.
Thái Mai nhận ra Giang Hướng Hoài,
là bạn tốt của cháu ngoan Chu Bỉnh Trừng của bà, mười năm trước đây cũng từng
đến chuyện Nam Nhật chơi vài lần, mấy năm gần đây thì không thấy tới, nhưng
những ngày lễ ngày tết đều đưa quà cáp đầy đủ, trước đó ông cụ có thể phẫu
thuật suôn sẽ cũng là do anh giúp.
Thái Mai hưng phấn nói: "Bà nội
vừa mới không nhận ra con, à, con chính là luật sư Trừng Trừng nói, đúng
không?"
Giang Hướng Hoài ngẩng đầu cười nhìn
Chu Chức Trừng, khiêm tốn nói: "Không phải luật sư, nhưng chắc là luật sư
trong miệng cô ấy nói."
“Bà nội.” Khẩu ngữ của anh cũng
không chuẩn, lộ ra khẩu âm rõ ràng của người tỉnh ngoài, cũng may là âm sắc dễ
nghe: "Con tới đây làm việc một thời gian, buổi sáng vừa tới, còn chưa kịp
tới nhà thăm bà nội và ông nội.”
"Thái Mai, bà biết người tỉnh
ngoài này à, cậu ta cũng gọi bà là bà nội à?" Một bà cụ đang định rời đi
thì nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ, vẻ mặt lại bắt đầu nhiều chuyện:
"Là bạn trai mới của Trừng Trừng à?"
“Trừng Trừng đã chia tay với bác sĩ
Hà, thử qua lại với chàng trai này cũng không tệ, bộ dạng trông cũng rất nghiêm
chỉnh.” Một bà cụ khác cũng đồng ý phụ họa theo.
Chu Chức Trừng đang đỡ chị họ Lâm
Đào dậy, nghe được câu này, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình.
Khi Giang Hướng Hoài nghe được ba
chữ bác sĩ Hà, vẻ mặt của anh hơi khựng lại, ánh sáng trong con ngươi tối đi
vài phần.
Ánh mắt cay nghiệt của Thái Lan đảo
qua người Giang Hướng Hoài, chua cay nói: "Một người tỉnh ngoài thì có gì
tốt?”
Tiếp theo lại gào khóc nói:
"Lâm Đào nhà chúng ta thiệt là đáng thương, bị Trần Phi khi dễ chết, nhiều
năm như vậy còn tận lực chiếu cố ông già của hắn ta, nào ngờ kết quả Trần Phi
lại ở bên ngoài làm loạn!"
Lâm Đào trầm mặc không nói lời nào,
sắc mặt lại càng tái nhợt.
Chu Chức Trừng dẫn mọi người vào
phòng khách phía sau, để ông nội trông cửa hàng nhỏ.
Chu Quốc Hoa lấy mấy lốc Wahaha trên
quầy xuống, nhét vào trong tay cô, dặn dò nooi1: "Trừng Trừng à, cầm lấy
cho cùng mọi người uống.”
Chu Chức Trừng dở khóc dở cười, ông
nội vẫn coi cô như một đứa trẻ.
Trong phòng khách.
Lâm Đào vẫn không nói chuyện, chỉ an
tĩnh rơi lệ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng khóc nức nở lác đác, ánh mắt cô
ấy sưng đỏ cả lên, trạng thái tinh thần cả người đều rất không ổn, trên người
cô ấy còn mặc tạp dề không kịp cởi ra, lúc bị Thái Lan túm đến cửa hàng tạp hóa
Mai Mai bên này, cô ấy còn ở phòng bếp tất bật làm cơm cho cả nhà họ Trần, bao
gồm luôn phần của người vợ ở bên ngoài của Trần Phi.
Câu chuyện rất đơn giản, sau khi Lâm
Đào tốt nghiệp trung học phổ thông thì không tiếp tục đi học nữa, 20 tuổi đã
được trong nhà giới thiệu xem mắt với Trần Phi cùng tuổi, bởi vì Trần Phi còn
chưa tới tuổi kết hôn theo pháp luật quy định, không có cách nào đăng ký kết
hôn, hai người dựa theo tập tục địa phương chỉ đơn giản tổ chức tiệc cưới và
tiệc rượu, coi như là đã kết hôn.
Sau đó Trần Phi đi ra ngoài làm
công, Lâm Đào ở huyện Nam Nhật giúp Trần Phi chiếu cố trưởng bối, hai người tuy
rằng khoảng cách xa xôi nhưng tình cảm nhìn chung vẫn rất tốt, chỉ là sau khi
Trần Phi đến tuổi kết hôn hợp pháp, người hai nhà hoặc là không nhớ rõ phải đi
đăng ký kết hôn, hoặc là nhà họ Trần cố tình lãng quên, cho nên cho dù hai
người có hôn nhân tám năm nhưng vẫn không có đi đăng ký kết hôn, đến nay vẫn
không được công nhận là vợ chồng hợp pháp.
Trong nhà Lâm Đào cũng không cảm
thấy có vấn đề gì, trong thị trấn có rất nhiều cặp vợ chồng nhỏ kết hôn như
vậy.
Cho đến vài ngày trước, một người
phụ nữ mang thai đã đến nhà họ Trần, lấy ra giấy đăng ký kết hôn của cô ta với
Trần Phi và nói rằng cô ta là vợ hợp pháp của Trần Phi.
Người nhà họ Trần vừa mừng vừa sợ,
cả kinh chính là, Trần Phi có vợ làm sao còn có thể cùng người phụ nữ khác đăng
ký kết hôn, vui chính là, người phụ nữ này đang mang thai con của Trần Phi, Lâm
Đào cùng Trần Phi kết hôn đã tám năm nhưng mãi vẫn chưa có thai, người nhà họ
Trần vẫn đối với việc này cảm thấy vô cùng bất mãn, lòng người cứ như vậy thay
trắng đổi đen, bọn họ hoàn toàn quên nhiều năm như vậy vẫn là Lâm Đào giúp bọn
họ lo liệu chu toàn việc nhà.
Tính cách Lâm Đào nhu nhược hướng
nội, cô ấy không dám nói với nhà họ Lâm, nhưng huyện Nam Nhật lớn như vậy, làm
gì có chuyện nhà ai mà không bị truyền ra ngoài?
Thái Lan đã sớm biết chuyện và yêu
cầu nhà họ Trần đưa ra lời giải thích.
Bà ta càng nghĩ càng tức giận, lại
thấy Lâm Đào còn đang nấu cơm, lửa giận càng tràn đầy, bà ta liền không quan
tâm kéo Lâm Đào đến cửa hàng tạp hóa Mai Mai, một là muốn làm lớn chuyện để mọi
người bình luận phân xử, hai là muốn Chu Chức Trừng giúp Lâm Đào.
Thái Lan khoanh tay trước ngực và
liếc nhìn Trần Phi: "Trần Phi, Trần Phi, đồ chó đẻ, tao đối xử với mày như
thế nào, Lâm Đào đối xử tốt với mày như thế nào, đây là cách mày trả ơn nhà
chúng tao sao? Nào ngờ mày lại vụng trộm ở bên ngoài rồi còn đi lĩnh chứng với
mụ đó, khó trách trước đó mày có chết cũng không muốn cùng A Đào đi lĩnh
chứng!”
Bà ta không khỏi tức giận: "Kết
hôn hai lần, đó không phải... là phạm pháp thì còn là gì chứ?"
“Tội trùng hôn.” Triệu Diên Gia đang
cười hì hì ha ha xem kịch vui, anh ta ngồi ngược ghế dựa, cằm đặt trên lưng
ghế.
“Đúng đúng đúng. "Thái Lan quay
đầu, nhìn Triệu Diên Gia: "Chính là tội này, luật sư thành phố quả thật
không tệ, hắn ta vậy là phạm pháp phải không?”
Đều mang chữ “tội”, đương nhiên là
phạm pháp rồi, Triệu Diên Gia gật gật đầu.
Thái Lan hết sức hài lòng, hung ác
nói với cha con nhà họ Trần: "Thái Lan tôi là ai cơ chứ? Không ai ở huyện
Nam Nhật này có thể làm tôi chịu thiệt..."
Thái Mai cười lạnh một tiếng.
Thái Lan không rảnh phản ứng lại bà,
chỉ nói: "Tôi lập tức đi báo cảnh sát, để cho cảnh sát bắt hết đám người
vô lương tâm này lại!"
"Bà Lan, đừng, đừng." Trần
Chí vừa nghe nói thế liền sợ chết khiếp, Trần Phi là con trai duy nhất trong
gia đình ông ta: "Gia đình tôi, Trần Phi, chỉ là nhất thời hồ đồ, có
chuyện gì chúng ta bàn bạc sau được không."
Trần Phi còn gấp đến độ liên tục nháy
mắt với Lâm Đào, biết cô mềm lòng dễ nói chuyện, anh ta liền lên tiếng, tỏ vẻ
khóc lóc thảm thương: "A Đào, em khuyên bà nội em một tiếng đi, chuyện nhà
chúng ta không cần phải ầm ĩ như vậy.”
Chu Chức Trừng im lặng thở dài, nghĩ
lát nữa sẽ lén nói với chị họ rằng hành vi của Trần Phi sẽ không cấu thành tội
trùng hôn.
Nhưng lời này không thích hợp nói
trước mặt Trần Phi.
Nhưng không ngờ luật sư Lục Hợp của
công ty luật Minh Địch lại trực tiếp nói: "Đây không phải là tội trùng
hôn, cho dù là tội trùng hôn, báo cảnh sát cũng không có giải quyết được gì,
đây là tội tự tố hình sự, luật hôn nhân quy định, đối với tội trùng hôn, người
bị hại có thể dựa theo quy định của luật tố tụng hình sự, tự tố lên tòa án nhân
dân, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là người bị hại thu thập chứng cứ liên
quan để khởi tố."
Lục Hợp suy nghĩ rất đơn giản, chỉ
nghĩ đến vấn đề pháp luật, thậm chí còn cảm thấy là đang lãng phí thời gian,
quá đơn giản, phàm là học qua pháp luật liền biết đây căn bản không thể cấu
thành tội trùng hôn, nhưng không biết bọn họ vì sao lại cứ ầm ĩ lâu như vậy?
Thái Lan trừng mắt nhìn Lục Hợp, đập
mạnh vào cái bàn: "Tuổi còn trẻ, há mồm liền nói hươu nói vượn, hắn ta kết
hôn hai lần, không phải tội trùng hôn thì là cái thá gì?”
Lục Hợp âm thầm chế giễu, anh ta tốt
nghiệp từ một trường luật nổi tiếng, nếu anh ta không hiểu pháp luật, vậy thì
cái thị trấn này chắc chắn không có ai hiểu pháp luật.
Triệu Diên Gia đang hút một ngụm
Wahaha cuối cùng, anh ta đúng là có chút chột dạ, anh ta mãnh liệt hút một hơi,
ống hút phát ra thanh âm “rột rột” đột ngột, anh ta nuốt một ngụm nước miếng.
Hai cha con Trần Chí vui mừng nhất,
Trần Chí xoa xoa tay: "Vị luật sư này, đây thật sự không phải là tội trùng
hôn sao?”
"Bằng cấp học vấn thì có tác
dụng gì chứ? Chu Chức Trừng cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng đấy, nhưng cuối
cùng chẳng phải là cùng Hà Nghiên Minh làm luật sư ở huyện thành chúng ta sao?”
Thái Lan tức giận lên tiếng, cũng không rảnh cân nhắc lời nói đụng chạm đến ai.