Giang Hướng Hoài thấy Chu Chức Trừng
trầm mặc liền tự mình “bước xuống bậc thang”: "Anh nói đùa thôi, cai thuốc
cai rượu là vì muốn tốt cho sức khỏe thôi, dù sao cũng ba mươi tuổi rồi, không
thể so sánh với những người trẻ tuổi được.”
Chu Chức Trừng thầm nghĩ, hóa ra
người sắt đi làm cũng cảm thấy mệt mỏi.
Khi cô còn là thực tập sinh trong
nhóm của anh, cô đã ngu ngốc sắp xếp công việc theo giờ làm việc vô nhân đạo
của nhà tư bản của anh, tám chín giờ sáng là cô đã bắt đầu làm việc và tới gần
mười hai giờ mỗi đêm mới có thể tan làm về nhà, những khi công ty có nhiều việc
cần phải giải quyết, bốn năm giờ sáng cô vẫn phải cắn răng dậy đi làm, chỉ kịp
vội chợp mắt ba bốn tiếng đồng hồ rồi lại tiếp tục đến công ty làm việc, ngày
nào tim cô cũng đập nhanh tưởng chừng như cô sẽ đột ngột qua đời trong giây
phút tiếp theo.
Nhiều luật sư chịu không nổi cường
độ làm việc cao trong thời gian dài như vậy, có luật sư chuyển qua các vị trí
khác trong công ty, có người thì vì tiền nên đành cắn răng kiên trì, kéo căng
dây thần kinh chống chọi với đống công việc trước mặt, nào ngờ thân thể chưa
sụp đổ thì tâm lý đã sụp đổ trước, số người lần lượt “rủ nhau” đi khám bác sĩ
tâm lý cũng không ít.
Nhưng Giang Hướng Hoài thì lại giống
như một người sắt không biết mệt mỏi, luôn tràn đầy năng lượng và không bao giờ
mệt mỏi, nếu công ty luật vẫn duy trì hệ thống xếp hạng giờ làm việc ma quỷ thì
anh chắc chắn sẽ đứng đầu danh sách trong một thời gian dài.
Các luật sư khác trong đội cũng cảm
thấy khó hiểu trước sự chăm chỉ của anh, người thừa kế thế gia pháp học ngậm
thìa vàng như anh, cha là luật sư cao cấp trong nghề, mẹ là tổng biên tập của
tập san pháp luật nổi tiếng, ông ngoại lại là ngôi sao sáng trong giới pháp
học, anh lại là con trai độc nhất trong nhà, vì sao lại còn liều mạng như vậy,
giống như là vội vàng tiêu hao sinh mệnh, muốn hoàn thành mục tiêu trước thời
hạn.
Nhưng anh hiện tại lại đột nhiên
dừng bước, đi đến huyện Nam Nhật nhỏ bé này, cô cũng không hiểu nổi suy nghĩ
của anh.
Giang Hướng Hoài lại hỏi: "Buổi
tối em có kế hoạch gì không?"
Chu Chức Trừng hờ hững liếc anh một
cái.
Anh hỏi: "Hôm nay chúng ta cùng
nhau ăn bánh kem nhé?"
Sau khi cô đến Bắc Thành học đại
học, bọn họ hàng năm đều tổ chức sinh nhật cùng nhau, cùng nhau ăn bánh sinh
nhật, cùng nhau chúc mừng sinh nhật, cùng nhau chụp ảnh tập thể, nhưng thói
quen này đã dừng lại từ năm năm trước.
“Không được, tối nay tôi tổ chức
sinh nhật cùng gia đình.” Chu Chức Trừng bình tĩnh nói, quan hệ giữa họ đã kết
thúc từ năm năm trước, giờ gặp mặt nhau cũng chỉ liên quan đến công việc.
Giang Hướng Hoài cũng không kinh
ngạc, anh cười cười, trầm giọng nói: "Xem ra anh lại phải ở một mình
rồi."
Nghe những lời này, Chu Chức Trừng
không khỏi nghĩ đến dáng vẻ cô độc của anh nhiều năm trước, lúc đó trong lòng
anh tràn ngập những cảm xúc tiêu cực, cô muốn giúp anh nhưng cô không làm được,
đến giờ anh vẫn cứ như vậy, cái gì cũng không chịu nói, chỉ có bộ dáng vân đạm
phong khinh kia, không muốn để cho người ta nhìn thấy bí mật trong lòng anh,
nếu cô hỏi lại, anh cũng chỉ lấy quà tặng qua loa lấy lệ với cô.
Trong lúc hai người im lặng, Hà Khai
Luân gọi đến, giọng nói như sấm của anh ta phá vỡ sự im lặng, anh ta hỏi:
"Trừng Trừng, luật sư của Minh Địch đã tới chưa? Mau đến cửa hàng tạp hóa
của bà cô đi, chị họ của cô đang khóc thảm ở đấy kìa, anh rể cô hình như đã
phạm tội trùng hôn gì đó."
Cửa hàng đồ vặt của nội Thái mở ở
lầu một nhà họ Chu, buổi sáng Chu Chức Trừng đi xe điện tới đây nên hiện tại
chỉ có thể mang nhóm ba người Minh Địch đón xe về nhà.
Chiếc xe này không phải là loại có
bốn bánh.
Năm phút sau, ba chuyên gia pháp lý
ưu tú trong trang phục vest và giày da của công ty luật Minh Địch im lặng quan
sát hai chiếc xe điện ba bánh bằng sắt màu đỏ lắc qua lắc lại dừng trước mặt
họ, sắc mặt bọn họ liền trở nên không nói nên lời, có chút không thể tin được
đây chính là "đón xe" theo lời nói của Chu Chức Trừng, chỉ là ngẫm
lại hình ảnh bọn họ mặc âu phục chui vào trong sắt cũng có chút hít thở không
thông.(Ứng dụng TᎩT)
Triệu Diên Gia sững sờ, há hốc miệng
không nói nên lời, một luật sư thực tập sinh khác của Minh Địch tên Lục Hợp
cũng cau mày nặng nề, nhưng Giang Hướng Hoài là người duy nhất còn có thể cười.
Giang Hướng Hoài nghiêm túc giải
thích với họ: "Sau này chúng ta sẽ phải băng qua một cây cầu cổ rất tắc
nghẽn. Xe ba bánh thuận tiện hơn, taxi phải đi đường vòng khá xa, cho nên đành
ủy khuất hai người một chút."
Ông chú đi xe ba gác thò đầu ra khỏi
tấm tôn, niềm nở chào hỏi: "Luật sư Chu, là luật sư mới tới à? Này, ba
thanh niên mặc vest rất đẹp trai a."
Đúng vậy, bọn họ là luật sư đến từ
Bắc Thành, tới làm viện trợ pháp lý.
Chu Chức Trừng mở cửa xe ba gác, ra
hiệu cho ba người lên xe, vừa đủ hai người đi một xe.
Triệu Diên Gia chưa bao giờ nhìn
thấy loại xe ba bánh này chứ đừng nói đến việc ngồi lên nó, anh ta lắc đầu
nguầy nguậy như cái quạt, liên tục từ chối: “Tôi không đi xe này đâu, tôi không
dám, tôi muốn bắt taxi, mẹ tôi mà biết tôi ngồi loại xe ba bánh không an toàn
này thì nhất định sẽ đau lòng đến rơi lệ cho xem.”
Ông chú trừng mắt nhìn anh ta:
"Cậu nói cái gì vậy? Ông Khâu đây lái xe ba bánh mấy chục năm rồi đấy nhé,
cái gì mà không an toàn chứ, chúng tôi đều có giấy phép, bằng lái đàng hoàng.”
Chu Chức Trừng vội vàng đi làm việc
nên cũng không rảnh để ý đến anh ta, trước tiên leo lên một chiếc xe ba bánh,
Giang Hướng Hoài đi theo phía sau cô cũng lên xe, hai người ngồi cùng một chiếc
xe.
Lục Hợp thấy vậy cũng chỉ có thể leo
lên một chiếc xe ba bánh khác, để lại Triệu Diên Gia ở bên ngoài vẫn đang cằn
nhằn một cậu chủ như anh ta tuyệt đối sẽ không ngồi loại xe ba gác nông thôn
này.
Giọng Giang Hướng Hoài mang theo uy
hiếp: "Triệu Diên Gia.”
Không đợi một giây, anh liền mất
kiên nhẫn, cách cửa sổ thủy tinh nói với Lục Hợp: "Triệu Diên Gia không
muốn ngồi thì mặc kệ cậu ta, để cậu ta tự đi, chúng ta đi thôi.”
Cậu chủ Triệu nghe vậy thì vội vàng
chộp lấy cửa xe: "Đừng, đừng, đừng, tôi ngồi chẳng phải là được rồi
sao?"
Xe ba bánh khởi hành, lộ trình ngắn
ngủi chỉ vài phút, Lục Hợp bị Triệu Diên Gia làm cho choáng váng đầu đau, anh
ta một hồi thì hỏi xe này sẽ không rã rời chứ, một hồi lại nói cái xe này cũng
quá nguy hiểm, cứ xóc nảy làm mông anh ta đau muốn chết, một hồi lại thở dài,
lỡ cảnh này bị quay lên TV, các anh em trong nhóm chơi xe của anh ta nhìn thấy
sẽ chê cười anh ta mất.
Ông chú đạp xe mặt mày hôi hám cười
khẩy: "Cậu chơi xe gì vậy?
"Xe thể thao, Lamborghini
Huracan. . ."
Anh ta còn chưa nói xong, ông chú
lại cười lạnh một tiếng: "Cái gan có chút éc mà cũng chơi xe sao, đừng có
khoác lác nữa, tìm hiểu kĩ lại loại xe ba bánh này rồi hẵng nói chuyện với
tôi."
Triệu Diên Gia đang muốn hỏi tại sao
anh ta cần phải tìm hiểu về xe ba bánh, có thể đi xe ba bánh là một kỹ năng đặc
biệt đáng tự hào vậy sao? Anh ta chưa từng đến đây, và anh ta cũng chưa bao giờ
nhìn thấy loại xe ba bánh này trong đời.
Người chú hiểu ra, giọng điệu tỏ vẻ
thương xót: "Ồ, xe ba bánh còn không biết à?"
Triệu Diên Gia: "Tôi có thể lái
xe bốn bánh! Tôi cũng có thể lái máy bay trực thăng! Tôi có thể bay trên bầu
trời! Tôi cũng có thể lái tàu cao tốc! Tôi có thể bơi trong biển! Vị thiếu gia
này có thể làm được rất nhiều thứ!"
Nhưng cậu cũng đâu biết xe ba bánh
là gì đâu…
"..." Triệu Diên Gia giận
dữ.
Khoảng cách giữa hai xe không xa,
cách âm của tấm tôn rất kém vì vậy có thể nghe thấy giọng nói của ông chú và
Triệu Diên Gia khá lớn, Chu Chức Trừng nghe vậy thì không khỏi bật cười.
Giang Hướng Hoài nhìn cô, cũng cúi
đầu cười.
Dư quang Chu Chức Trừng rơi vào trên
người anh, âu phục quý báu trên người anh không hợp với chiếc xe ba bánh đơn sơ
tróc sơn này, nhưng bộ dáng bình tĩnh của anh lại giống như đang ngồi xe thương
vụ xa hoa, thẳng đến khi xe ba bánh qua cầu, khi đi qua một cái ổ gà to, xe
liền xóc nảy dữ dội.
Luật sư Giang chưa bao giờ ngồi
trong một chiếc xe không có tác dụng giảm xóc như vậy, anh lập tức lảo đảo
không thể kiểm soát nhào người về phía trước, mặt nạ luôn luôn bình tĩnh rốt
cục có chút vết nứt, xương mày anh khép lại, ý cười nhạt đi rất nhiều, hiển
nhiên có vài phần chật vật không kịp thích ứng.
Lăn lộn trên con đường này hơn hai
mươi năm nên Chu Chức Trừng vẫn có thể ngồi vững như Thái Sơn, nhìn thấy dáng
vẻ của anh, cô không chút lưu tình bật cười thành tiếng.
“Em cười cái gì?” Anh quay đầu nhìn
cô.
“Cười anh.” Chu Chức Trừng dần thu
lại nụ cười, giọng nói lại nhạt đi rất nhiều.
Cô bắt đầu nói về công việc của
mình: "Tôi không biết tại sao anh lại đến đây và tôi cũng không quan tâm
mục đích của anh là gì. Tôi chỉ muốn nói với anh rằng công việc của một luật sư
ở huyện Nam Nhật hoàn toàn khác với công việc của Minh Địch. Phương hướng
nghiệp vụ không giống nhau thì thôi, cái huyện nhỏ này bảo thủ phong bế, khắp
nơi đều là đạo lý đối nhân xử thế mà tôi ghét, cũng không có vụ án pháp lý nào
mang tính thách thức, đều là chuyện nhà cửa và đôi ba chuyện vặt vãnh, ý thức
pháp luật của người dân đều rất lạc hậu, lối sống tương đối không có trật tự,
công việc của luật sư cũng không cần nhiều chuyên môn như vậy. Nói tóm lại, anh
không nên tới, cũng không cần phải tới nơi này.”
Có thể nói, có hai thế giới không có
điểm giao nhau, giống như hai người bọn họ.
Giang Hướng Hoài không nói gì, xuyên
qua cửa sổ thủy tinh loang lổ của toa xe ba bánh nhìn ra bên ngoài.
Xung quanh có những cửa hàng nhỏ đặc
sắc của địa phương rực rỡ chen chúc, trên đường phố chật hẹp xếp đầy quán ăn
vặt hải sản và đủ các loại hàng quán nhỏ, mọi người lui tới, chen chúc nhau di
chuyển trong tiếng còi và tiếng thét của
tiếng địa phương thị trấn phía Nam, xe máy và xe ba bánh lần lượt rầm rầm nhấn
ga, trong không khí có hơi thở gió biển mặn ướt mờ mịt, nơi này có biển, xa xa
lại có bóng dáng núi xanh mơ hồ, quan trọng hơn là, nơi này có......
Anh xoay người, ngập ngừng đưa tay
ra đặt lên tóc Chu Chức Trừng, nhưng không dám thân mật xoa tóc cô như trước.
Cô giật mình, thân thể hơi cứng đờ,
cô không né tránh, chỉ cảm thấy kỳ lạ.
“Anh không ghét nơi này, anh vốn nên
đến và cần phải đến nơi này.” Giọng anh trầm trầm.
Không ghét cái gì, cần phải làm cái
gì?
Tim cô đập thình thịch, giống như
muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm xúc dâng trào cuồn cuộn.
Cô đột nhiên quay đầu, nhìn ra ngoài
cửa sổ ở đầu kia, ngay cả một bên mặt cũng không muốn bị anh nhìn thấy dù chỉ
một chút, một cảm xúc khó hiểu đụng loạn trong cơ thể cô, đụng vào chóp mũi cô
có chút chua xót.
Làm thế quái nào mà anh có thể nói
ra những lời này, làm những điều này một cách bình tĩnh, và vẫn xuất hiện trước
mặt cô như không có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là bởi vì anh cho rằng cô khiêm
tốn thích anh nhiều năm cho nên mới không có nửa điểm nóng nảy, tùy ý để cho
anh kích phát tình cảm sao?
Suốt quãng đường còn lại, không ai
nói với nhau câu nào nữa.
Ba phút sau, xe ba bánh dừng ở cửa
hàng tạp hóa Mai Mai, nơi đó rộn ràng nhốn nháo chen chúc rất nhiều người,
người bên trong dùng đồ vật nghiêm ngặt chặn cửa lại khiến người ta không nhìn thấy chuyện xảy ra
bên trong, chỉ có thể nghe được từng đợt tiếng ồn ào.
Những người xem đều xôn xao bàn tán:
"Trần Phi vậy mà dám cưới hai vợ, chỉ tội cho Lâm Đào, mỗi ngày đều ở nhà
chiếu cố cha mẹ chồng, thình thoảng còn làm vài việc vặt kiếm tiền phụ giúp gia
đình, nào ngờ Trần Phi ở bên ngoài lại cưới thêm vợ khác, hiện tại người ta
cũng đã mang thai, hôm nay kéo tới cửa làm rùm beng cả lên!"
"Lâm Đào là chị họ của luật sư
Chu đúng không? Trừng Trừng lợi hại như vậy, nhất định sẽ lấy lại công bằng cho
Lâm Đào."
Đến rồi, đến rồi, Trừng Trừng đã về
rồi.
Chu Chức Trừng cười chào hỏi các bà
cụ, chen ra một con đường, dẫn theo ba người Minh Địch chen vào cửa hàng đồ vặt
nhà mình.
Có một bà cụ chú ý tới nhóm ba người
Minh Địch đi theo sau Chu Chức Trừng: "Sao hôm nay lại có mấy luật sư mới
đến vậy?"
Ông chủ lái xe ba bánh đang kìm nén
một bụng tức giận, bĩu môi ghét bỏ: "Luật sư Chu nói là luật sư lớn tới từ
thành phố lớn, đều rất cao ngạo, ngồi xe ba bánh của tôi cứ chê đông chê tây
suốt.”
Bà cụ nghe xong cũng tức giận:
"Ăn mặc như người thì có ích lợi gì, vừa nhìn đã biết là một luật sư lòng
dạ hiểm độc chỉ biết tới tiền, không có lương tâm.”
Một bà cụ khác cũng phụ họa theo:
"Đúng đúng đúng, con gái tôi có nói với tôi rất nhiều luật sư đều lừa
tiền, cái gì cũng không làm, chỉ cần nói vài câu là đã kiếm được mấy ngàn
đồng.”
Lục Hợp đi ở cuối cùng khó tránh
khỏi nghe được những lời “mắng chửi” của bọn họ, không biết là nên cười bọn họ
vô tri nông cạn, hay là cười chính mình nghèo túng..
Anh ta là muốn nắm lấy cơ hội này,
cũng muốn mượn danh tiếng của chương trình để làm bàn đạp sự nghiệp nên mới
chịu đến huyện lẻ rách nát lạc hậu này, tiếp xúc với những đương sự thô tục nơi
này.
Trong mắt một số luật sư, trong giới
luật sư có một chuỗi khinh bỉ vô hình bất thành văn.
Các luật sư của sở Kim Quyển, sở Hồng
Quyển và sở hải ngoại đứng ở chỗ cao nhất, mà những luật sư địa phương nhỏ bé
thì cam chịu ở dưới đáy, bọn họ phần lớn tốt nghiệp từ trường luật bình thường,
có người thậm chí chưa bao giờ tiếp nhận hệ thống giáo dục pháp luật, xuất thân
không chính quy, may sao nhờ ông trời phù hộ và tinh thần cầu tiến mới may mắn
trúng tuyển công chức pháp luật, mà những người này cũng chỉ có thể về những
vùng dân cư hẻo lánh để giải quyết mấy chuyện vặt vãnh này kia, mấy vụ án qua
tay bọn họ mấy vị luật sư lớn có năn nỉ cũng không thèm xem qua.
Đó là lý do tại sao Lục Hợp lại tự
hào về bản thân mình như mình, anh ta tốt nghiệp từ một trường luật danh tiếng
và làm việc trong một công ty luật hàng đầu trong nước, có thể nói là đã vượt
qua ít nhất 90% sinh viên luật.
Anh ta lại nghe thấy một bà cụ khác
chen vào nói: "Vẫn là Trừng Trừng chúng ta tốt hơn, so với mấy luật sư Bắc
Thành này còn lợi hại hơn.”
Anh ta âm thầm cười lạnh một tiếng,
người trong thị trấn quả thật là không có kiến thức gì, bọn họ không biết cái
gì là sở Hồng Quyển, cũng không biết cái gì là cử nhân tốt nghiệp hợp pháp từ
trường luật danh tiếng, giống như ếch ngồi đáy giếng cho rằng luật sư Chu chính
là luật sư cao cấp, nếu như Chu Chức Trừng thật sự lợi hại như vậy, vậy tại sao
cô không thể ở lại sở Đại Luật, ngược lại lại cam chịu về nông thôn làm luật sư
tố tụng nhỏ, nhận những vụ án lông gà vỏ tỏi này, trông vô cùng nhàm chán
và nhảm nhí.
Chỉ có những kẻ đào ngũ và những kẻ
thất bại mới có thể tự cam chịu đọa lạc làm luật sư ở thị trấn nhỏ tuyến 18
này.