Vạn Nhân Trảm hít vào một hơi, vẻ
mặt không thể tin được.
"Số phiếu của Seattle đã đủ
rồi, cho nên lựa chọn rời khỏi." Hòa Ngọc thì thào, khẽ nhíu mày suy tư.
"Không thể nào." Vạn
Nhân Trảm lập tức phản bác, giọng nói đầy chắc chắn: "Tao cũng hiểu tính
Seattle chút chút, người phụ nữ kia cũng là người độc ác, nếu không phải bị
buộc đến đường cùng, cô ta tuyệt đối không sử dụng việc bỏ phiếu."
Bỏ hai trăm nghìn phiếu, đã là trân
quý cỡ nào rồi.
Trận đấu này càng về sau càng tàn
nhẫn, chỉ cần nhìn mấy chục tuyển thủ tham gia hồi trước đều biết hễ là người
không để dành phiếu, trên cơ bản không sống không tới bán kết.
Cho dù bạn đang là người mạnh đứng
đầu, dù sao đi nữa, người mạnh nhất cũng có khả năng lật xe.
Lúc có một trăm nghìn người, khả
năng thăng cấp của bạn vẫn rất cao.
Nhưng khi chọn đến 1000 người, 100
người thì khi đó ai cũng là người mạnh, đều là người độc ác, ai dám không để
dành phiếu, Seattle thì là một người độc ác, lúc có thể xông vào, cô ta tuyệt
đối sẽ không lựa chọn việc bỏ phiếu.
Cho nên, cô ta đã gặp phiền toái.
Không, sẽ chết vì phiền toái.
Vạn Nhân Trảm: "Bên trong đường
hầm còn có quái vật không giải quyết được sao?"
Hòa Ngọc lắc đầu: "Ít nhất
trước mắt chúng ta không gặp phải, Mê
cung hỗn loạn, trọng điểm của cái tên này hẳn là mê cung, chứ không phải là
chiến đấu quá tàn nhẫn."
Cực kỳ rõ ràng, tôn chỉ của trận đấu
này là tự giết lẫn nhau.
Càng đi về sau càng rõ ràng.
Hòa Ngọc: "Cho nên, không loại
trừ khả năng cô ta gặp được quái vật càng đáng sợ, nhưng khả năng lớn hơn nữa
vẫn là…"
Vạn Nhân Trảm nói tiếp: "Nội
gián."
Giọng điệu của gã vừa chắc chắn mà
ngoan độc: "Chắc chắn Seattle đã gặp nội gián rồi."
Trong lúc vượt ải đồng đội không
thể ra tay, có thể ra tay chỉ có nội gián, cho nên cực kỳ rõ ràng Seattle gặp
nội gián, hơn nữa nội gián đã ra tay với cô ta rồi.
Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng, tôi
cũng cho rằng như vậy."
"Vậy nội gián là ai?"
Vạn Nhân Trảm thì thầm nói: "Hai tổ kia không thể nào, còn lại cũng chỉ
có ba người Early, Quỳnh, Kiều Viễn. Không, cũng có khả năng nếu hai người
trong tổ tách ra, một người còn lại trong tổ có thể giúp đỡ được, cũng có khả
năng không phải nội gián."
"Early, Quỳnh, Kiều Viễn, Đoàn
Vu Thần, Harvey, Trảm Đặc, Lăng Bất Thần cũng có thể loại trừ, hung thủ ở trong
sáu người đó."
Gã tự động loại trừ Hòa Ngọc.
Có lẽ là vì Hòa Ngọc vẫn chưa biến
mất quá lâu, cũng có lẽ là vì gã cho rằng, năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc
là tám điểm, căn bản không có khả năng uy hiếp được Seattle.
Hòa Ngọc dơ tay đẩy đẩy kính mắt:
"Nội gián đã ra tay, chỉ cần chúng ta tập trung lại cùng nhau, có thể
xác định được phạm vi nội gián, rất có lợi cho phần bỏ phiếu tiếp theo."
Vạn Nhân Trảm mạnh mẽ nhìn về phía
Hòa Ngọc, lại nhìn tường: "Tường này có thể xuyên qua thật sao?"
Gã dời lực chú ý từ Seattle lên trên
tường.
Seattle đã thăng cấp, trừ phi bọn họ
thăng cấp đi đến trạm trung gian, nếu không, không có khả năng nhìn thấy
Seattle, càng không thể biết được ai ra tay với Seattle từ trong miệng cô ta
được.
Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng, tôi
vừa mới tiến vào một lối đi khác, không dám đi loạn nữa, không dễ dàng mới thử
xuyên về đây một lần nữa đấy."
Vạn Nhân Trảm: "Xuyên tường như
thế nào?"
Hòa Ngọc cũng không lừa, nói thẳng:
"Đưa nửa người dán trên tường là có thể đi xuyên qua rồi."
Vạn Nhân Trảm cắn răng: "Ông
đây chém lâu như vậy, vậy mà chỉ cần dán lên."
Gã kéo Hòa Ngọc một cái, đề nghị:
"Chỉ đường, chúng ta không ngừng xuyên tường tìm người, tìm đường ra, ông
đây không tin không gặp được đồng đội."
Chỉ cần không xui xẻo gặp nội
gián, tập trung mọi người lại một chỗ có lẽ có thể lọc ra nội gián.
Không gặp được đồng đội, tìm được
đường ra cũng tốt.
Gã dẫn theo Hòa Ngọc, dán trên tường,
hai người bị nuốt vào, rất nhanh lại bị đẩy ra trên một con đường khác.
Xuyên tường, tìm người.
Xuyên tường, tìm người.
Động tác này lặp đi lặp lại mấy lần,
vẫn không thu hoạch được gì.
Vạn Nhân Trảm chạy đã mệt, bỏ Hòa
Ngọc ra, thở hổn hển: "Mày đấy chỉ đường kiểu gì vậy, chẳng gặp được ai
cả."
Hòa Ngọc buông tay: "Đoạn sau
là chính anh chọn đường, không phải cũng không gặp được ai sao?"
Vạn Nhân Trảm cứng họng.
Hòa Ngọc lạnh nhạt nhìn gã một cái,
vẻ mặt trong veo mà lạnh lùng, trên mặt không chút thay đổi, chỉnh lại quần áo
bị kéo loạn: "Nơi này là mê cung, anh cho là tìm được người khác dễ vậy
sao?"
Mê cung, tìm người và tìm đường ra
đều khó như nhau.
Tâm trạng Vạn Nhân Trảm buồn bực, gã
nhìn Hòa Ngọc, đột nhiên phát hiện mình đã kéo nhăn quần áo của Hòa Ngọc mà đối
phương lại không hề tức giận.
Vạn Nhân Trảm nhíu mày, tâm trạng
dịu đi một chút: "Sao mày không dựa vào tao bảo vệ mày mà cầu xin tao, về
sau tao bảo vệ mày một chút, cũng không phải không được."
Hòa Ngọc: "..."
Cậu quay đầu nhìn gã một cái, ánh
mắt kia, hết sức phức tạp.
Đạn mạc:
"Tôi ghiền rồi, Vạn Nhân Trảm
anh có độc hả?"
"Trước kia tôi cũng không biết
cảm xúc của Vạn Nhân Trảm lại kích động như vậy."
"Anh có biết vì sao người ta
lại dễ dàng tha thứ cho anh như vậy không, là bởi vì người ta đang tính kế anh
đấy, ngu muốn chết."
"Nói xem, Vạn Nhân Trảm từ kêu
Hòa Ngọc cầu xin để được chết thoải mái, đến kêu Hòa Ngọc cầu xin anh ta bỏ
qua cho, đến bây giờ lại kêu Hòa Ngọc cầu xin anh ta bảo vệ cho, điểm mấu chốt
này càng ngày càng thấp rồi."
Người xem đã cạn lời đối với Vạn
Nhân Trảm, nhất là fan của Vạn Nhân Trảm.
Nhưng bản thân gã vô tri, thậm chí
lại còn vô cùng tự tin nhìn Hòa Ngọc, chờ Hòa Ngọc trả lời.
Hòa Ngọc nhấc chân, đi về phía
trước: "Tiếp tục đi thôi."
Lại còn là vẻ kẻ ngu giảng đạo lý.
Vạn Nhân Trảm: "Này, mày còn
chưa trả lời tao, muốn cầu xin tao không?"
Hòa Ngọc: "..."
Vạn Nhân Trảm: "Nếu mày không
cầu xin tao, tao có thể mặc kệ mày, dù sao mày cũng không phải nội
gián."
Hòa Ngọc: "..."
Trong lúc Vạn Nhân Trảm "làu bà
làu bàu", hai người lại đi tới một đoạn nữa.
Hòa Ngọc vẫn duy trì vẻ mặt không
chút thay đổi, để mặc cho Vạn Nhân Trảm cằn nhằn bên cạnh, trên tay gã cầm đèn
pin trí não chiếu rọi con đường phía trước, dù cho là ở trong bóng đêm, chỉ
cần có ánh sáng, chỉ cần người xem có thể nhìn thấy cậu, cậu vẫn duy trì
đường cong hoàn mỹ nhất của gương mặt.
Chỉ là tên ngu bên cạnh quá phiền.
Hai người lại đi tới một khoảng nữa,
đột nhiên Hòa Ngọc dừng bước lại.
Vạn Nhân Trảm: "Sao vậy, cuối
cùng mày cũng chuẩn bị cầu xin tao?"
Hòa Ngọc: "Có người."
Vạn Nhân Trảm lập tức dời lực chú ý,
nhướng mày: "Ở đâu?"
Sau đó gã xoay người, vểnh tai, vẻ
mặt phòng bị.
Người đi tới là đồng đội, nhưng có
khả năng là nội gián.
Trước mắt năng lực chiến đấu của
Seattle không thể sánh bằng Vạn Nhân Trảm là mấy, gã cũng không thể bảo đảm bản
thân có thể đánh thắng nội gián.
Nếu là Early và Trảm Đặc, chỉ sợ Vạn
Nhân Trảm cũng rất khó sống sót.
Thính lực của gã tốt hơn Hòa Ngọc
rất nhiều, khi gã yên lặng lại để nghe, rất nhanh liền nghe thấy tiếng động
phía trước.
"Phía trước có người." Vạn
Nhân Trảm vội bắt lấy Hòa Ngọc, giữ cậu ở sau lưng, nắm rìu đề phòng nhìn
phía trước, ánh mắt đầy cảnh giác.
Rất nhanh, tiếng động kia càng ngày
càng rõ ràng, có người đang nói chuyện:
"Mày chắc chắn nơi này có thể
ra ngoài?"
"Không chắc."
"Lăng Bất Thần vậy mày đi sang
bên này để làm gì?"
"Trực giác, trực giác bảo tao
đi bên này."
"Được rồi, tao tin mày, chỗ này
thật sự có thể có lối ra, dù sao trực giác của mày cực kỳ chuẩn."
Vạn Nhân Trảm thở ra một hơi, đi ra
ngoài cùng Hòa Ngọc.
Là đồng đội, không phải nội gián.
Hai người Trảm Đặc nói xong liền
thấy Vạn Nhân Trảm và Hòa Ngọc đang đứng ở phía trước.
Hai mắt Lăng Bất Thần sáng lên, bước
nhanh tiến đến: "Hòa Ngọc!"
Hòa Ngọc mỉm cười nhìn cậu ấy.
Lăng Bất Thần đi đến trước mặt Hòa
Ngọc, đôi mắt sáng lên: "Trực giác của tôi quả nhiên không gạt tôi, vậy mà
tìm được cậu rồi."
Trảm Đặc: "..."
Anh ta không thể tin được nói:
"Lăng Bất Thần, cho nên trực giác của mày không phải là tìm lối ra, mà là
tìm Hòa Ngọc?"
Anh ta sai rồi, vừa mới bắt đầu anh
ta đã không nên tin Lăng Bất Thần.
Người này chỉ biết lừa bịp, căn bản
không giúp được người khác.
Chỉ có điều, lần này cũng không tính
là bịp bợm, dù sao bọn họ gặp được đồng đội, cũng là chuyện tốt.
Đúng vậy, đồng đội.
Cũng giống như Vạn Nhân Trảm yên tâm
với đám Trảm Đặc, Trảm Đặc cũng yên tâm với đám Vạn Nhân Trảm.
Hai phe gặp nhau.
Trảm Đặc hỏi: "Bọn mày không
tách ra chứ, tao với Lăng Bất Thần cũng không tách ra."
Cho nên bọn họ không phải là nội
gián.
Vạn Nhân Trảm lập tức lắc đầu phủ
định: "Tao và Hòa Ngọc cũng không tách ra."
Lúc đó tách ra có một lúc nên Vạn
Nhân Trảm không tính, dù sao lúc ấy Hòa Ngọc chỉ đang thăm dò xem xuyên tường
như thế nào.
Nếu gã nói ra rất có khả năng Trảm
Đặc còn có thể sẽ nghi ngờ gã chứ không phải nghi ngờ Hòa Ngọc yếu ớt kia.
Đạn mạc: "Tôi phục rồi."
Đạn mạc: "Cuối cùng tôi đã
hiểu là vì sao Hòa Ngọc muốn chọn Vạn Nhân Trảm, như này không chọn thì anh ta
chọn ai nữa?"
Đạn mạc: "Vạn Nhân Trảm anh
nhất định sẽ hối hận."
Trảm Đặc: "Tốt rồi, bọn tao
cũng không phải nội gián, nội gián nằm trong đám người kia rồi."
Anh ta nhìn về phía hai người:
"Bọn mày còn có phát hiện gì khác không?"
Dừng một chút, Trảm Đặc giải thích
trước: "Tao và Lăng Bất Thần đi mãi, tao tin tưởng trực giác của Lăng Bất
Thần cho nên vẫn đi theo cậu ta, giết ít quái vật, không gặp được bất cứ
ai."
Chỉ là tuyệt đối không nghĩ tới,
trực giác của Lăng Bất Thần không dẫn cậu ta tìm đường ra, mà là tìm Hòa Ngọc.
Vạn Nhân Trảm lắc đầu: "Chúng
ta đi cùng cũng được, hung thủ có thể khiến cho Seattle rời khỏi, chắc chắn
thực lực rất mạnh hoặc là có thủ đoạn đánh lén, nhiều người càng an toàn."
Vẻ mặt của gã trở nên phiền toái:
"Bọn tao cũng không tìm được đường ra, chỉ gặp bọn mày. Chỉ có điều bọn
tao phát hiện ra cách có thể xuyên tường, vừa mới xuyên qua rất nhiều tường,
cũng chỉ gặp bọn mày."
Hơn nữa còn là đám Trảm Đặc tìm tới
bọn họ.
Vạn Nhân Trảm phiền toái thì cũng
phải, thời gian trôi qua từng giây từng phút, nếu không nhanh chóng vượt qua
ải thứ ba, rất có khả năng đám người Eugene và Trấn Tinh đã đuổi kịp rồi.
Một khi gặp nhau, bọn họ sẽ gặp nguy
hiểm rất cao.
Mê cung này không cho bọn họ đi qua
từ từ.
Đáng tiếc, bọn họ không có bất cứ
manh mối nào về đường ra.
Hai mắt Trảm Đặc sáng lên, đang muốn
hỏi xuyên tường thế nào.
Lúc này, Hòa Ngọc đột nhiên mở
miệng: "Thật ra không phải chúng tôi không phát hiện ra được gì, tôi có
một suy đoán, khả năng tầm tám phần."
Lại là tám phần.
Vạn Nhân Trảm không thể tin được
nhìn về phía Hòa Ngọc, đôi mắt mở to: "Phát hiện ra cái gì?"
Người này lại len lén phân tích, sau
đó sao không nói cho gã?
Mẹ nó, đã là tám phần rồi, có thể
thấy được cậu đã suy đoán rất lâu.
Lăng Bất Thần và Trảm Đặc cũng nhìn
về phía Hòa Ngọc, vẻ mặt tò mò: "Cậu phát hiện ra cái gì?"
Hòa Ngọc giơ tay, đẩy đẩy gọng kính
trên mũi, đèn pin trí não chiếu bốn phía sáng khắp xung quanh, vẻ mặt cậu
xinh đẹp rõ ràng, kính mắt phản quang, ánh sáng lay động khiến cho cậu càng
phát ra vẻ trong veo mà lạnh lùng, dưới gọng kính là đôi mắt thâm thúy sâu xa.
Giọng nói của cậu không lớn nhưng
tiếng nói trong hang vô cùng rõ ràng, thậm chí mang theo tiếng vang.
"Con đường mà chúng ta đi không
giống nhau, vẫn là mấy quái vật đó, mạng nhện cũng không chút thay đổi, chỉ có
thể là con đường đã thay đổi chứ không phải quái vật thay đổi. Đường hầm sẽ di
chuyển, lại còn mềm mại còn có thể xuyên qua."
"Vậy có một khả năng, có lẽ mê
cung này là vật sống."