Hòa Ngọc có sợ hay không thì không
biết, nhưng Vạn Nhân Trảm thì sợ thật.
Gã đột nhiên quay đầu lại, đề phòng
nhìn con đường phía trước, nhưng ngoại trừ dấu vết chiến đấu trên mặt đất thì
không có cái gì cả.
Gã lại nhìn khắp bốn phía hang động,
vẫn yên tĩnh như cũ, không có điều gì bất thường xuất hiện.
Giống như những phỏng đoán đáng sợ
kia cũng chỉ là ảo giác.
Nhưng càng như vậy, Vạn Nhân Trảm
lại càng cảm thấy sởn gai ốc.
Đôi mắt gã nhìn Hòa Ngọc, nghiến
răng nghiến lợi: "Hòa, Ngọc, sau này gặp phải những chuyện có khả năng
thế này thì có thể nói trước không?!"
Ban đầu không nói gì rồi bất thình
lình nói một câu như vậy, rất dọa người đấy được không!!
Hòa Ngọc lộ ra vẻ vô tội:
"Nhưng anh trực tiếp xông lên, có cho tôi cơ hội nói đâu."
Vạn Nhân Trảm: "..."
Hòa Ngọc nói xong cũng không để ý
đến gã nữa, đánh giá khắp nơi, lại sờ sờ cằm, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Vạn Nhân Trảm nhìn vẻ mặt này của
cậu thì biết chắc là cậu đã phát hiện ra cái gì đó.
Vì thế, gã nuốt lời mình vốn muốn
nói lại, đổi thành câu khác hỏi: "Mày lại phát hiện cái gì rồi?"
Hòa Ngọc suy nghĩ một lát:
"Vẫn chưa chắc chắn lắm, cần xác minh một chút."
Vạn Nhân Trảm: "..."
Gã mệt mỏi nói: "Xác minh kiểu
gì?"
Hòa Ngọc xoay người: "Quay lại
xem thử đi."
Vạn Nhân Trảm nhanh chóng đuổi theo.
Ngã rẽ bọn họ vừa mới đi vào chính
là ngã rẽ bên trái, lần trước bên trái là mạng nhện, lúc này lại là dây leo,
sau khi quay về, hai người đi vào hang động bên phải, xác minh xem bên phải sẽ
xuất hiện cái gì.
Bọ cạp.
Không phải mạng nhện, cũng không
phải dây leo.
Sắc mặt Vạn Nhân Trảm thay đổi, tay
nắm chặt rìu, gã không hề vội vã nhào lên chiến đấu, ngược lại đứng xa xa quan
sát.
Một lát sau, không cần Hòa Ngọc nhắc
nhở, chính gã đã chủ động đề nghị: "Trở về sảnh lớn thử xem."
Hòa Ngọc gật đầu đồng ý.
Hai người trở về.
Nhưng mà, con đường vốn đi không bao
lâu dường như đã trở nên dài dằng dẵng, hơn nữa đi tới đi lui, bọn họ lại gặp…
nhện.
Hô hấp Vạn Nhân Trảm trở nên dồn
dập, cơ bắp căng thẳng, tay cầm rìu vẫn duy trì tư thế chuẩn bị chiến đấu bất
cứ lúc nào.
Giọng gã khàn khàn: "Hang động
này thay đổi..."
Bọn họ đi vào rồi, muốn đi ra ngoài
lần nữa hình như không dễ dàng như vậy.
Hòa Ngọc thở dài: "Cuối cùng
tôi cũng đã hiểu, đây mới là Mê cung hỗn
loạn."
Cậu nhìn mạng nhện trước mặt, ánh
mắt sáng rực: "Chỉ sợ chúng ta chia tổ là sai, bởi vì… một khi chúng ta
tách ra, có thể sẽ không tụ lại được."
Không chỉ không tụ lại được, còn có
thể bị lạc trong cung điện này.
Tim Vạn Nhân Trảm đập thình thịch.
Hòa Ngọc: "Cho nên chúng ta cần
cầu nguyện cho nội gián của đội chúng ta không được xảy ra chuyện gì."
Đạn mạc: "…"
"Mẹ kiếp, hang động lại thay
đổi, thật là đáng sợ."
"Mê cung hỗn loạn, một mê cung chân chính."
"Nói đến đây, mọi người thật sự
không cảm thấy không đúng sao? Hòa Ngọc thật sự không biết bọn họ tách ra sẽ
không hợp tại được? Thế này không giống cậu ta lắm."
"Không phải đâu, việc chia tổ
cũng không phải do cậu ta đề nghị, là Vạn Nhân Trảm đề nghị."
"Nhưng hình như là cậu ta dẫn
dắt Vạn Nhân Trảm nói!!"
"... Lầu trên suy nghĩ nhiều
quá, năng lực chiến đấu của cậu ta yếu như vậy, mục đích chia tổ của cậu ta
là gì?"
"Đồng ý, có vài người cứ nghĩ
Hòa Ngọc giỏi lắm ấy."
"Tiếp tục xem đi, tôi muốn xem
xem bọn họ làm gì để vượt qua ải này, có cảm giác ải này thật sự rất khó
đấy."
"Những người còn lại của đội
một cũng phát hiện ra sự thay đổi của hang động, hiện tại đều đang nôn nóng tìm
đường ra."
…
Vạn Nhân Trảm hỏi Hòa Ngọc:
"Bây giờ làm sao đây?"
Xung quanh im ắng, hang động thay
đổi phá hư kế hoạch ban đầu của bọn họ, hiện tại tất cả mọi người bị tách ra,
bọn họ bị vây trong mê cung, ai cũng không biết tiếp theo sẽ gặp được cái gì.
Hang động tối đen như mực, bên cạnh
chỉ có một người, hơn nữa đối phương còn là một người thông minh.
Vạn Nhân Trảm chỉ có thể hỏi Hòa
Ngọc.
Hòa Ngọc buông tay, vẻ mặt bất đắc
dĩ: "Tôi cũng không có cách gì hay, nhưng bày ở trước mặt chúng ta hình
như chỉ có một con đường."
Vạn Nhân Trảm nhìn về phía cậu.
Hòa Ngọc: "Cho dù chúng ta tìm
được đường trở lại, cũng không chắc những đội viên khác có thể tìm được đường
ra..."
Họ quay lại, nhưng những người khác
không thể.
Vậy trở lại được sảnh lớn cũng không
để làm gì, bọn họ vẫn sẽ tiến vào lần nữa.
Vạn Nhân Trảm hít sâu một hơi, hiểu
ra: "Cho nên chúng ta chỉ có thể tự tìm đường ra, rời khỏi mê cung, phá
giải mê cung."
Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng, đây là
điều duy nhất chúng ta có thể làm."
Mười người cùng đội đã tách ra, đi
tìm lần lượt từng người họ càng phí thời gian, chi bằng tiếp tục xông lên, tìm
được cách rời khỏi mê cung, có lẽ có thể rời đi cùng những người khác?
Hoặc là trên đường đi, có thể họ sẽ
gặp lại những người khác?
Vạn Nhân Trảm không để ý sống chết
của những người khác, gã chỉ để ý — nội gián.
Ở trong này, mạng nội gián tương
đương với mạng của họ.
Gã cắn răng: "Nội gián, chắc
chắn không được chết, nếu không ông đây chết không nhắm mắt!"
Hòa Ngọc nặng nề gật đầu, tỏ vẻ ủng
hộ.
[Đạn mạc: "Vạn Nhân Trảm, bảo
vệ người bên cạnh anh là được."]
[Đạn mạc: "Nội gián ở bên cạnh
anh đấy!"]
Vạn Nhân Trảm không biết nội gián là
ai, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện xong, nhấc chân đi về phía
trước: "Chúng ta vừa mới trở lại con đường dây leo, tiếp tục đi về phía
trước xem có thể tìm được đường ra không."
Hòa Ngọc gật đầu đồng ý.
Vạn Nhân Trảm đi hai bước, dừng chân
lại: "Mày theo sau tao, không được chết."
Hòa Ngọc: "Ồ, được."
Vạn Nhân Trảm hừ lạnh một tiếng, vô
cùng lạnh lùng: "Mày không phải nội gián, tao có thể không bảo vệ
mày."
Hòa Ngọc chớp mắt: "Cũng có thể
là tôi mà."
Vạn Nhân Trảm ghét bỏ nhìn cậu một
cái, hiển nhiên là không tin.
Gã chắc chắn, Hòa Ngọc nói như vậy
cũng chỉ vì muốn được bảo vệ giống như lúc ban đầu.
Gã hất cằm lên, cao ngạo nói:
"Đồ vô dụng, nếu không có tao, mày làm sao sống được ở trong này?"
Hòa Ngọc khẽ mỉm cười, đúng tình hợp
lý nói: "Không phải là có anh sao."
Vạn Nhân Trảm: "...Hừ."
Không hiểu sao tai đỏ lên, gã lập
tức xoay người, bước chân nhanh hơn, vội vàng đi về phía trước.
Khóe miệng Hòa Ngọc cong lên thành
một nụ cười.
—Vạn Nhân Trảm chính là "bạn
đồng hành" mà cậu lựa chọn kỹ càng.
[Đạn mạc: "Vạn Nhân Trảm!! Đây
là lần anh cách sự thật gần nhất đấy, không được ngu lúc này!”]
[Đạn mạc: "Ở trước mặt Hòa
Ngọc, anh không ngu sẽ không phải Vạn Nhân Trảm. A a a, tôi lại muốn ship CP,
ôi ôi ôi, nhưng bọn họ một người là nội gián, một người không phải, chẳng lẽ
vòng này nhất định phải một người chết sao, CP của tôi sắp BE rồi, khó chịu
quá!"]
[Đạn mạc: "Vạn Nhân Trảm có một
trăm ba mươi nghìn phiếu, hơn nữa có rất nhiều người ủng hộ Vạn Nhân Trảm, chỉ
cần anh ấy gặp nguy hiểm, nhất định số phiếu có thể lập tức lên hai trăm ngàn.
Thế nhưng Hòa Ngọc không được, chắc chắn sau ải thứ ba sẽ bỏ phiếu loại cho
Hòa Ngọc, giữa bọn họ, người còn sống sẽ chỉ là Vạn Nhân Trảm, cho nên BE là
chắc."]
[Đạn mạc: "?? Điên rồi sao? Đẩy
thuyền Vạn Nhân Trảm và Hòa Ngọc, đây là CP tà môn gì vậy? Đẩy thuyền Hòa Ngọc
với ai cũng tốt hơn Vạn Nhân Trảm!"]
[Đạn mạc: "Lầu trên điên hết
rồi, một tuyển thủ từ hành tinh rác, mỗi ngày mấy người còn ship CP cậu ta với
cao thủ, là cao thủ thì ai để ý cậu ta, có điên không?]
…
Đạn mạc náo nhiệt nhưng Hòa Ngọc và
Vạn Nhân Trảm không hề hay biết, hai người trở lại con đường vừa rồi, dấu vết
chiến đấu đã biến mất, trên mặt đất rất sạch sẽ.
Vạn Nhân Trảm nhướng mày:
"Chẳng lẽ chúng ta lại đi nhầm đường?"
Cánh mũi gã giật giật, sau đó lắc
đầu: "Không, là con đường này, nơi này có mùi máu tươi quen thuộc, có dấu
vết bị tẩy trừ nhưng mùi máu tươi còn chưa hoàn toàn tản đi."
Đối với mùi máu tanh, gã không thể
quen thuộc hơn.
Hòa Ngọc gật đầu, ánh mắt suy tư.
Vạn Nhân Trảm suy nghĩ một chút,
quyết tâm: "Tiếp tục đi về phía trước."
Hòa Ngọc không phản đối, lại gật
đầu.
— Giống như biết mình cần Vạn Nhân
Trảm "bảo vệ", cậu có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn. Đối với việc này, Vạn
Nhân Trảm có chút không được tự nhiên, kỳ lạ nhìn cậu vài lần.
Hai người đi qua chỗ vừa mới chiến
đấu, đi sâu vào hang động.
Cũng không nói gì, có vẻ có chút
quá yên tĩnh.
Vạn Nhân Trảm hất cằm lên, cao ngạo
nói: "Sao? Mày biết sự lợi hại của tao, biết mình vô dụng chưa?"
Hòa Ngọc đột nhiên mở miệng, cắt đứt
lời gã: "Lần trước anh đứng nhất?"
Vạn Nhân Trảm hất cằm lên cao hơn,
vô cùng kiêu ngạo: "Đúng, năm ngoái tao là đỉnh lưu."
Hòa Ngọc nhìn về phía gã: "Nghe
nói show tuyển chọn lần trước xảy ra chút vấn đề, vấn đề gì vậy? Là hệ thống
tuyển chọn trong Show sống còn đỉnh lưu này
xảy ra vấn đề sao?"
"Đỉnh lưu" Vạn Nhân Trảm
này khoác lác hơi nhiều rồi.
Hòa Ngọc từng làm đỉnh lưu, cậu biết
đỉnh lưu là gì, vô số người theo dõi, hàng triệu người kính trọng Vạn Nhân Trảm
nhưng dễ nhận thấy là độ nổi tiếng vẫn còn kém lắm.
Nói thật lòng, anh ta tuyệt đối
không thể đi tới vị trí "đỉnh lưu".
Sắc mặt Vạn Nhân Trảm đột nhiên thay
đổi, giọng hung ác: "Không liên quan đến mày, đừng có nghe tin vỉa
hè."
Hòa Ngọc nhướng mày: "Nhìn phản
ứng của anh, cũng không phải là tin vỉa hè nha."
Cậu liếc mắt nhìn Vạn Nhân Trảm,
bình tĩnh nói: "Anh bối rối như vậy… là đang che giấu điều gì? Để tôi
đoán thử xem, là bí mật các người cần bảo vệ."
Đây là lần đầu tiên Hòa Ngọc chính
thức biểu đạt ý muốn tìm hiểu Show sống
còn đỉnh lưu.
Dù sao, có thể được xưng là Hệ thống
tạo thần, điều này thể hiện cho khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, năng lực
cao nhất, cơ hội tốt nhất hiện nay của Liên Bang Vũ Trụ.
Lúc trước cậu chỉ lo làm quen năng
lực chiến đấu, bảo vệ tính mạng, hiện tại cậu chuẩn bị dần dần tìm hiểu show
tuyển chọn này.
Vạn Nhân Trảm: "..."
Gã đột nhiên nghĩ đến lúc Hòa Ngọc
tra hỏi lớp trưởng ở phó bản trước, năng lực suy đoán đáng sợ kia, dùng năng
lực phân tích của bản thân để xác định thông tin của đối phương thông qua một
phản ứng nhỏ…
Gã hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về
phía Hòa Ngọc, cúi đầu thấp giọng cảnh cáo ở bên tai cậu: "Có một số việc
không nên mù quáng tìm hiểu, nếu không cho dù mày còn sống để đi ra cũng nhất
định sẽ phải chết!"
Nói xong, gã mím chặt môi, nhấc chân
đi về phía trước, rõ ràng là từ chối trả lời các vấn đề liên quan.
Hòa Ngọc nhìn bóng lưng gã, giọng
nói khàn khàn cười đầy sâu xa : "Nhưng mà, tôi càng tò mò…"
Đến Vạn Nhân Trảm còn bị bịt miệng,
chuyện lần đó, tuyệt đối không nhỏ.
Và hơn nữa…
Có lẽ còn rất quan trọng.
Hòa Ngọc tràn đầy lòng tò mò, cậu
thích tìm hiểu những chuyện chưa biết.
Chắc chắn Vạn Nhân Trảm biết cái
gì đó.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, nhất
định cậu sẽ biết.
*
Khi chọn hướng ở ngã rẽ thứ hai, bọn
họ vẫn chọn bên trái.
Lại là một con quái vật rất hung dữ
ngăn cản đường ra của bọn họ, Hòa Ngọc còn chưa mở miệng, Vạn Nhân Trảm đã xách
rìu vọt lên, Hòa Ngọc yên lặng lui về phía sau, đứng ở một chỗ không bị ảnh
hưởng.
Vạn Nhân Trảm vẫn vô cùng hung tàn.
"Bịch!"
"Keng keng keng!"
"Koong —!"
Một rìu lại một rìu, giải quyết xong
quái vật.