Trấn Tinh cũng có cảm giác này, nhưng
gã biết kiềm chế, ho một cái nói: “Cậu nói đi.”
Đám người Cách Đới, Annie, Đường Kha
mặt đen lại nhìn cậu chằm chằm.
Nếu không phải là cậu vừa xuất hiện
liền nói mình có cách, chắc chắn bọn họ đã làm thịt cậu từ vừa nãy rồi.
Nhưng cho dù không ra tay, cũng nhìn
cậu bằng ánh mắt rất không thiện cảm.
Dường như nếu cách của cậu không có tác
dụng, bọn họ sẽ ra tay ngay.
Đám Vạn Nhân Trảm miễn cưỡng bình phục
lại được một chút sức lực, ngồi xuống, Early nói nhỏ: “Rốt cuộc cậu ta có làm
được không? Thật sự sẽ khiến bọn họ không ra tay?”
Vạn Nhân Trảm quay đầu, nhìn gã bằng
ánh mắt ghét bỏ: “Phó bản trước đối mặt với bốn tên cấp S, một tên cấp SS mà
cậu ta cũng có cách, giờ những người này, mày nói xem?”
Phó bản trước, khi Hòa Ngọc khống chế
hiện trường, tuy rằng gã vẫn luôn treo ở trên tường nhưng chấn động là có.
Hơn nữa, Vạn Nhân Trảm cảm thấy mưu mô
của Hòa Ngọc lại thăng cấp rồi.
Early bị nghẹn lại: “...”
Gã nhìn về phía Vạn Nhân Trảm bằng ánh
mắt đầy kỳ quái: “Có phải là mày quá tin tưởng Hòa Ngọc rồi không? Không phải
mày muốn giết Hòa Ngọc à?”
Vạn Nhân Trảm dừng lại một chút, lập
tức thẹn quá hóa giận: “Tất nhiên chỉ cần có thể ra tay, tao sẽ giết cậu ta
ngay lập tức.”
Trảm Đặc: “Chúng mày biết cậu ta sẽ
thuyết phục bọn họ như thế nào không?”
Đoàn Vu Thần lắc đầu, nói: “Không biết,
cả đoạn đường đều bị cậu ta chỉ huy đến mệt mỏi, làm gì có thời gian mà hỏi.”
Seattle sửa lại đầu tóc, trong mắt lóe
lên sự gian xảo: “Các anh nói, nếu bọn họ biết chúng ta…”
“Suỵt.” Kiều Viễn lập tức ngăn lời của
cô ta lại.
Ngay tức khắc, mấy người cùng im lặng.
Khu vực trung tâm.
Hòa Ngọc mở miệng: “Muốn yên tâm, hơn
nữa lấy trang bị công bằng, chỉ có một cách, tất cả mọi người cùng lên.”
Mọi người: “...”
Cách Đới cười lạnh: “Cách của cậu chính
là cái này à? Cậu thấy chúng tôi ngu lắm à?”
Lưỡi dao trên cánh tay máy lộ ra,
dường như giây tiếp theo liền sẽ ra tay.
Trừ Trấn Tinh, Eugene còn đang khó hiểu
ra, những người khác đều ra vẻ trào phúng.
Hòa Ngọc vẫn thong dong như trước, cậu
ngồi xuống, để vở ghi chép lên trên đầu gối, môi cắn nắp bút, mở bút, ngậm nắp
bút, giọng nói lại vẫn rõ ràng như trước.
“Tôi biết các anh đang nghi ngờ cái gì,
tất cả mọi người cùng lên, lo lắng đối thủ ở bên cạnh ra tay với mình đúng
không?”
Tất cả mọi người đều không nói chuyện,
ngầm thừa nhận.
Hòa Ngọc nở nụ cười, tiếp tục nói: “Tôi
bảo các anh cùng lên, tự nhiên sẽ có biện pháp chắc chắn.”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Cách
Đới, con ngươi xinh đẹp nhìn chăm chú: “Biết trận pháp không?”
Cách Đới ngạc nhiên.
Mím môi không nói.
Hòa Ngọc lại nhìn về phía Eugene.
Eugene thành thật lắc đầu, khuôn mặt
còn rất tò mò: “Trận pháp là gì vậy?”
Trấn Tinh ở bên cạnh, cũng tò mò.
Hòa Ngọc nghiêm túc giải thích: “Các
anh biết thời đại trước thời đại khoa học kỹ thuật thì chiến đấu như thế nào
không?”
Eugene: “Thời đại súng ống, thời đại
máy móc.”
Súng ống và máy móc, hiện tại Liên Bang
vẫn còn dùng, chỉ là càng tiên tiến, càng đa dạng hóa hơn.
Thời đại mà Eugene nói càng giống như
là Lam Tinh của hiện tại.
Hòa Ngọc lắc đầu: “Không phải, thời đại
mà tôi nói là thời đại của vũ khí lạnh.”
Hòa Ngọc dừng lại một chút, giải thích:
“Không phải là thời đại vũ khí hiện tại của các anh, mà là thời đại vũ khí lạnh
thuần túy không có năng lực chiến đấu, trước khi vũ khí nóng xuất hiện.”
Cái này có hơi xa xăm rồi.
Những cao thủ quanh năm theo đuổi năng
lực chiến đấu cũng không phải là người giỏi lịch sử, e rằng chỉ có người của
hành tinh Cơ Giới có trí nhớ kinh người mới có thể hiểu rõ, những người khác
gần như đều mơ hồ.
Trong ấn tượng của bọn họ, vũ khí được
sử dụng phối hợp với năng lực chiến đấu.
Vũ khí không có năng lực chiến đấu
có lực sát thương gì chứ?
Cách Đới không kiên nhẫn nổi nữa, nói:
“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Không phải là muốn nghĩ ra cách à?”
Con ngươi Hòa Ngọc nhìn lên trên, ánh
mắt từ chiếc kính không gọng tinh xảo ở trên mũi hướng lên trên nhìn gã: “Người
trẻ tuổi, đừng có vội vàng, tôi đây không phải đang từ từ giải thích à?”
Cách Đới: “...”
Tuổi ông đây lớn gấp đôi cậu.
Đạn mạc: “Ha ha ha, cười chết tôi.”
Đạn mạc: “Hòa Ngọc, cậu nhỏ nhất đấy,
lời này nói ra rất kỳ lạ.”
Đạn mạc: “Hành vi của Hòa Ngọc vẫn
luôn rất kỳ lạ, khi cậu ta không nói, căn bản không thể nào biết lát nữa cậu ta
muốn làm cái gì.”
Eugene rất hứng thú, đi đến gần hơn:
“Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”
Bút của Hòa Ngọc bắt đầu vẽ tranh: “Sau
đó thì phải nói đến hai từ trận pháp mà tôi vừa mới nói đến.”
Cậu vừa giải thích, vừa nhanh chóng vẽ
tranh.
“Một đội cấp 1, hai đội cấp 2, lấy cái
này để suy rộng ra.”
“Nếu chúng ta đang chiến đấu, lấy ba
người làm một đơn vị nhỏ, 6 người làm đơn vị vừa, 36 người làm đơn vị lớn mà
xem.”
Đầu của Eugene và Trấn Tinh gần như
chụm lại trên quyển vở nhỏ.
Tầm mắt của Nguyên Trạch và Thành Chiêu
có hơi bị ngăn lại, đẩy hai người kia ra một chút, cũng chụm lại.
Đường Kha dứt khoát đứng lên, từ phía
trên nhìn xuống dưới.
Những người khác hoàn toàn không nhìn
thấy.
Gấp đến mức vò đầu bứt tai, cũng chỉ có
thể nhìn thấy đỉnh đầu của nhóm Eugene.
Nhưng bảo bọn họ đẩy nhóm Eugene ra.
Không dám, không dám.
Mặt Cách Đới đen lại, gã cũng muốn
nhìn, nhưng nếu gã đi lên phía trước vậy chẳng phải là quá nể mặt Hòa Ngọc rồi
sao.
Gã không muốn mất mặt, vì thể gã đứng ở
phía sau với toàn thân đang tản ra khí đen xì.
Giọng của Hòa Ngọc truyền ra: “Xem xong
chưa, nếu sắp xếp như thế, người của đơn vị nhỏ trên đến từ các đội, bọn họ dám
ra tay với người khác, đơn vị vừa ở phía sau bọn họ có thể lập tức phát hiện,
hơn nữa trực tiếp thu lượm.”
Eugene: “Oa, còn có thể như vậy?”
Cách Đới: “Mẹ nó, rốt cuộc đang nói cái
gì thế?”
Giọng nói của Hòa Ngọc tiếp tục truyền
ra: “Người của đơn vị vừa mà ra tay, người của đơn vị lớn lập tức phát hiện,
trực tiếp thu lượm. Mà đơn vị lớn đủ lớn, có thể thu lượm lẫn nhau. Đơn vị vừa
thu lượm đơn vị nhỏ rất dễ, nhưng đơn vị lớn thu lượm đơn vị vừa cũng rất dễ.
Cứ như vậy, giả sử người ở điểm này ra tay với người ở điểm kia, người ở điểm
này có thể nhìn thấy, hơn nữa có thể trực tiếp thu lượm người ra tay.”
Eugene: “Vậy mà có thể như vậy được.”
Cách Đới: “...” Rốt cuộc đang nói cái
gì vậy?
Hòa Ngọc nhướng mày: “Đương nhiên, hơn
nữa không chỉ như thế, anh xem đội một, đội hai, đội ba, vị trí đứng của người
của mỗi đội, tuy rằng tách ra rồi, nhưng một người ở đằng sau có thể thoải mái
bảo vệ một người ở đằng trước.”
Eugene: “Thật à?”
Giọng nói của Trấn Tinh cũng có hơi
kinh ngạc: “Cho nên chúng tôi đứng theo vị trí của bản vẽ này, có thể khi chiến
đấu với người đá, đồng thời cũng đề phòng đối phương. Chỉ cần không cùng chết
thì không ai dám ra tay.”
Hòa Ngọc: “Đúng, đây chính là vị trí
đứng.”
Giọng nói của cậu rõ ràng rành mạch:
“Hơn nữa, vị trí đứng giao thoa còn có một điểm mạnh, đó là đồng đội không thể
liên kết với nhau được, bọn họ bị đối thủ ngăn cách, trước người sau người, bên
trái bên phải đều là đối thủ.”
“Nhưng vị trí đứng như thế, làm sao có
thể đánh với người đá?” Nguyên Trạch thắc mắc.
Cách Đới đợi không được nữa, bước đến
lôi Đường Kha ra, chen đến bên cạnh đám Eugene.
Đường Kha: “...”
Anh ta im lặng chịu đựng, tìm một góc
cố gắng nhìn vào bên trong.
Hòa Ngọc nhìn Eugene bằng con mắt tán
thưởng: “Hay, câu hỏi của anh rất hay.”
Giọng nói lập tức thay đổi, cậu nói:
“Nhưng đây gọi là trận pháp, là có thể thay đổi khôn lường. Có thể thay đổi bản
vẽ của vị trí đứng thành như thế này, hai người đá sẽ bị bao vây ở bên trong.
Hơn nữa, còn có thể biến thành ba mặt trận pháp, bắt đầu từ vòng này, kéo lên
đến giữa không trung.”
Eugene phấn khích nói: “Tất cả mọi
người có thể quay quanh người đá.”
Trấn Tinh gật đầu: “Cách này hay, chúng
ta có thể đề phòng đối thủ, lại yên tâm chiến đấu với người đá.”
Hòa Ngọc gật đầu: “Đúng là như vậy, đây
là cách của tôi, thế nào?”
Annie đột nhiên cười lạnh: “Rất tốt,
nhưng bọn tao đã nhớ kỹ, mày có thể chết rồi.”
Dao của gã chĩa về phía Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc bình tĩnh nhìn gã, bất động:
“À, tôi đã quên nói, người đá sẽ cử động, sẽ làm xáo trộn trận pháp, cần một
người hiểu trận pháp ở bên trên liên tục chỉ huy.”
Dao của Annie dụng lại trước cổ của Hòa
Ngọc, chỉ cách một centimet.
Sắc mặt của gã có hơi đen lại.
Sắc mặt của đám Cách Đới cũng không tốt
lắm.
Eugene hơi híp mắt lại: “Cho nên ý của
cậu là, cậu ở trên tùy cơ ứng biến mà chỉ huy, chúng tôi ở phía dưới ra tay,
chỉ có cậu có thể chỉ huy.”
Hòa Ngọc gỡ nắp bút xuống, đậy nắp đóng
sổ lại, đẩy nhẹ mắt kính của cậu: “Chính là ý này, không sai.”
Mọi người: “...”
Tuy rằng cậu ta nghĩ ra ý tưởng tốt,
nhưng không hiểu vì sao trong lòng bọn họ cảm thấy không vui.
Thành Chiêu: “Chúng tôi có thể tin cậu
không? Nhỡ đâu cậu chỉ huy sai…”
Hòa Ngọc mỉm cười: “Đồng đội của tôi
cũng ở phía dưới, không phải sao?”
Mọi người cùng im lặng.
Vạn Nhân Trảm có hơi mất kiên nhẫn:
“Chúng mày cũng không hiểu cậu ta nói trận pháp gì, để cậu ta ở trên chỉ huy
thì sao chứ? Chẳng lẽ chúng mày cần một người có năng lực chiến đấu như cậu
ta à?”
Năng lực chiến đấu 8 điểm, cần cậu
ta làm gì.
Người của đội một nhớ đến, vẻ mặt của
bọn họ cũng rất khó tả, như là đang ăn ruồi bọ.
Người của đội khác không biết, nhưng
không trở ngại việc làm bọn họ không vui.
Dù sao, bị người ta chỉ huy không phải
là chuyện gì vui vẻ cả, đúng không?
Nhưng mà.
Bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Eugene và Trấn Tinh liếc nhìn nhau,
trong lòng đã có đáp án.
Hai người không hẹn mà cùng nói: “Được,
hợp tác đi.”
Hòa Ngọc tươi cười xán lạn, mặt trời
ngả về phía tây, mặt của cậu lóe sáng dưới ánh chiều tà: “Tôi đã nói, tôi mang
hòa bình đến cho các anh, không phải sao?”
Mọi người: “...” Sắc mặt rất khó coi.
Đám người Cách Đới, Annie cười lạnh,
không nói gì.
Sự hợp tác đã được tán thành, nhanh
chóng đi vào ải là chuyện quan trọng nhất của bọn họ hiện tại.
Tất cả mọi người đều được Hòa Ngọc đánh
số thứ tự cho, mà sau đó, sự chỉ huy của Hòa Ngọc sẽ hoàn toàn dựa theo số thứ
tự, cậu nói gì, bọn họ bắt buộc phải làm như vậy, đây là việc đã nói trước.
Hòa Ngọc lấy cái chổi quen thuộc của
cậu ra, giẫm lên chổi nhanh chóng bay lên.
Cây chổi rất vui vẻ, vẫy cái đuôi.
Chân của Hòa Ngọc dậm một chút như đang
cảnh cáo, nó mới bình tĩnh lại.
Những người khác cũng cùng hành động,
dựa theo kế hoạch cũ, nhảy đến vị trí đứng của mình, lấy vũ khí ra, chuẩn bị
cùng chiến đấu.
Đạn mạc bạo loạn.
“A a a, thật khâm phục, bàn cờ chém
giết này lại có thể tụ họp mọi người lại cùng nhau chiến đấu.”
“Sân thi đấu bên cạnh có một đội giết
chết một nửa thành viên của đội khác, những người còn lại sau khi trốn thoát
mới bắt đầu đi vào ải, chỉ có trận đấu này là cùng chiến đấu.”
“Mẹ nó, đừng nói, Hòa Ngọc quá giỏi.”
“Có một sân thi đấu cũng có người chuẩn
bị liên kết lại với nhau, kết quả hai đội đều mang theo suy nghĩ phản bội, cuối
cùng người đá còn chưa đánh bọn họ đã đánh đến mức mày chết ta sống rồi.”
“Sân thi đấu này đều là cao thủ, đều là
người thông minh, hơn nữa trận pháp này của Hòa Ngọc thật sự rất mạnh, khiến
người khác không dám ra tay, một khi ra tay bản thân cũng đã chết.”
Khi Cách Đới nhảy qua, lạnh lùng nói:
“Nếu cậu dám đùa giỡn lừa đảo, người bị giết đầu tiên là cậu.”
Hòa Ngọc cười tươi, thấu kính lạnh như
băng nhưng đôi mắt lại ấm áp, lóe lên ánh sáng rực rỡ, giọng nói khàn khàn ấm
áp: “Sao có thể chứ.”
Sao cậu có thể đùa giỡn lừa đảo chứ.
Cậu chỉ lợi dụng cơ hội, “thuận tiện”
nghiệm chứng ý tưởng của mình mà thôi.