Hòa Ngọc nhìn về phía Vạn Nhân Trảm,
khuôn mặt vô cảm, bình tĩnh nhấn mạnh: “Năng lực chiến đấu của tôi được tám
điểm, thật đấy.”
“Không thể nào!” Vạn Nhân Trảm gầm lên:
“Tao không tin, chắc chắn mày đang lừa tao.”
Khuôn mặt Early đầy vẻ hoài nghi, ánh
mắt châm chọc.
Chuyện vớ vẩn thế này.
Sẽ có người tin sao?
Bên cạnh, Đoàn Vu Thần nghiêm túc nói:
“Lúc này không phải là lúc để đùa giỡn, chúng ta bàn tính kế hoạch cho tương
lai, không thể như thế được.”
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Bởi vì Hòa Ngọc đã chia sẻ năng lực chiến
đấu lên bảng điều khiển trí não chung, số “tám” rõ ràng kia đập vào mắt, kèm
theo giọng nói bình tĩnh mà lười biếng của cậu: “Thực sự là tám.”
Quỳnh dụi dụi mắt, nhìn đi nhìn lại
chữ số kia.
Seattle kéo Early một cái: “Mắt tôi có
vấn đề rồi đúng không? Anh nhìn thử xem là bao nhiêu? Hơn tám trăm?”
Early nghiến răng: “Tôi, thấy, tám!”
Tám.
Tám.
Tám.
Vậy mà lại thực sự là tám điểm.
Con số này dường như cứ luẩn quẩn ở
trong đầu mọi người, khiến cho các cao thủ có tiếng trong Liên Bang vào giờ
phút này đều phải sửng sốt, đầu ong ong.
Tại hiện trường đến tiếng kim rơi cũng
có thể nghe được, bao trùm là một sự im lặng quỷ dị.
Đạn mạc đã ngập trong tiếng cười.
“Ha ha ha! Tôi rất muốn thấy cảnh những
người này biết được năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc! Thực sự buồn cười chết
mất!”
“Mọi người nhìn vẻ mặt nghi ngờ cuộc
đời của mấy người Vạn Nhân Trảm đi, buồn cười thật đó.”
“Vạn Nhân Trảm đây không phải là đang
nghi ngờ cuộc đời mà là không muốn tin.”
“Ha ha ha ha ha cười chết mất.”
“Ngay từ đầu chúng tôi đã biết năng lực
chiến đấu của cậu ấy là tám điểm rồi, nhìn cậu ấy đi từng bước một đã khó mà
tin được, càng đừng nói đến những người hiểu lầm cậu ấy là tuyển thủ bậc cao
thủ.”
“Năng lực chiến đấu hai con số đã là kỳ
tích, trong mắt bọn họ chỉ là một con gà bệnh, đây lại có năng lực chiến đấu
tám điểm. Đây không phải là kỳ tích, mà là kỳ quái! Ha ha ha.”
“Nghe nói hiện tại Hòa Ngọc đã để lộ
năng lực chiến đấu, về sau những người này có cơ hội ra tay với cậu ấy, nhất
định sẽ giải quyết cậu ấy trước.”
“Lầu trên đang nói cái gì vậy? Đồng đội
trong phó bản này không thể nào ra tay với cậu ấy, các đội khác cũng không biết
năng lực chiến đấu của cậu ấy. Còn phó bản tiếp theo thì giờ đã là ngày tận
thế của cậu ấy, liệu cậu ấy có thể vào được phó bản tiếp theo sao?”
Người xem thảo luận vô cùng sôi nổi, mà
ở hiện trường vẫn im lìm như cũ.
Một thời gian rất lâu sau, Đoàn Vu Thần
cảm thấy giọng nói bình tĩnh của Hòa Ngọc đọc ra con số “tám” thỉnh thoảng vẫn
vang vọng trong đầu mình, vô cùng rõ ràng.
Cái trị số này dường như đã trở thành
cơn ác mộng đối với tất cả bọn họ.
Khi biết được năng lực chiến đấu của
Lăng Bất Thần là chín mươi chín điểm, bọn họ đã muốn giết người, muốn giết cái
kẻ kéo chân sau này.
Bởi vì trong cuộc đấu này, năng lực
chiến đấu mang hai con số là không thể nào tưởng tượng được.
Nhưng bây giờ biết năng lực chiến đấu
của Hòa Ngọc là tám điểm.
Ngay cả Early cũng không có loại xúc
động muốn đánh người, nắm tay không thể nào cử động được, bọn họ chỉ cảm thấy
sụp đổ và bất lực.
Từ nơi sâu thẳm trong linh hồn sinh ra
một suy nghĩ.
Bỏ cuộc đi, chờ chết đi.
Lăng Bất Thần là người đầu tiên lên
tiếng, cậu ấy có chút kinh ngạc: “Sao năng lực chiến đấu của cậu chỉ mới ở mức
tám thôi vậy? Cậu không có trang bị để gia tăng năng lực chiến đấu à?”
Hòa Ngọc: “Tôi có.”
Mọi người: “?” Vãi cức thế mà đã được
trang bị nâng cấp rồi.
Lăng Bất Thần: “Vậy năng lực chiến đấu
ban đầu của cậu là bao nhiêu?”
Hòa Ngọc: “Hai.”
Lăng Bất Thần trợn tròn mắt: “Năng lực
chiến đầu ban đầu của cậu thấp hơn của tôi nữa, tôi ban đầu là mười chín điểm,
có tám mươi điểm trang bị, điểm trang bị của cậu có hơi thấp.”
Hóa Ngọc: “Đúng vậy, hai trang bị, sáu
điểm.”
Lăng Bất Thần: “Không sao đâu, sau khi
nhặt được nhiều trang bị hơn, năng lực chiến đấu sẽ tăng lên nhanh chóng.”
Hòa Ngọc: “Tôi thấy trang bị cũng không
quan trọng lắm.”
Lăng Bất Thần: “Hình như đúng là vậy,
tôi thấy tôi không cần quá nhiều trang bị cũng có thể thăng cấp.”
Mọi người: “??”
Đám người Đoàn Vu Thần nghi hoặc nhìn
Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần.
Bọn họ thực sự không thể tin được, một
tuyển thủ có năng lực chiến đấu tám điểm cùng với một tuyển thủ có năng lực
chiến đấu chín mươi chín điểm vậy mà đang nghiêm túc thảo luận về chuyện thăng
cấp.
Nghe thử xem đây có giống tiếng người
không?
Cái gì mà năng lực chiến đấu ban đầu
hai điểm rồi mười chín điểm?
Cái gì mà điểm trang bị tăng lên mức
sáu điểm với tám mươi điểm?
Cái gì mà trang bị không quan trọng cho
lắm?
Những thứ này mẹ nó thật khiến cho
người ta bực bội mà.
Họ đã làm sai cái gì hả? Sao lại để một
người đồng đội như vậy đến làm tổn thương bọn họ?
Seattle - người luôn luôn tươi cười,
tràn đầy sức sống vào giờ phút này cũng chìm trong tuyệt vọng, cô ta bực bội
nắm lấy đầu tóc xinh đẹp của mình: “Mẹ nó, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng
ta làm sao sống nổi qua vòng này đây?”
Cô ta hoàn toàn đánh mất hình tượng,
đối mặt với cái chết mọi thứ đều không còn quan trọng.
Kiều Viễn lẩm bẩm: “Lần đấu loại trực
tiếp này, chúng ta không có cơ hội rồi.”
Harvey: “Không sống được.”
Early: “Bỏ cuộc đi, chỉ có thể chờ chết
mà thôi.”
Quỳnh: “Tiêu rồi.”
Vạn Nhân Trảm quay đầu lại với vẻ mặt
cứng đờ: “Năng lực chiến đấu của mày thực sự chỉ được tám điểm thôi sao?” Gã
vẫn không thể nào tiếp thu được.
Trái tim Trảm Đặc như tro tàn, anh ta
nhìn về phía Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần, thở dài một hơi, chân thành nói: “Thật
sự, đời này tôi không muốn gặp lại bất kỳ tuyển thủ nào của Lam Tinh nữa.”
Một Lăng Bất Thần với năng lực chiến
đấu chín mươi chín điểm đã đánh bại anh ta trong hai trận thi đấu.
Một Hòa Ngọc điểm năng lực chiến đấu
tám thậm chí còn tàn khốc hơn cả Lăng Bất Thần.
Anh ta nhớ rất rõ Lam Tinh.
Hành tinh này có rất nhiều tuyển thủ kỳ
lạ.
Ngón tay Đoàn Vu Thần khẽ run, cố gắng
duy trì một tia lý trí cuối cùng, hít sâu một hơi nói: “Vòng này mỗi người
chúng ta nghĩ một cách, có thể kéo được bao nhiêu phiếu bình chọn từ khán giả
thì kéo, còn không kéo được thì cứ chờ chết đi.”
Lăng Bất Thần: “Đừng bi quan như vậy
chứ?”
Early rít gào: “Mày câm miệng đi!”
Đôi mắt gã đỏ tươi, nhìn chằm chằm vào
Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần: “Bọn mày một tên có năng lực chiến đấu chín mươi
chín điểm, một tên thì tám điểm, chỉ cần giáng một đòn thì bất kỳ ai cũng có
thể giết chết cả hai người.”
Tám người bọn họ không được tính là quá
mạnh, không thể nào so được với Eugene và Trấn Tinh.
Dưới tình huống chín đội đối địch liên
thủ lại với nhau, bọn họ muốn bảo toàn mạng sống là rất khó, càng đừng nói đến
việc bảo vệ “đồng đội” có năng lực chiến đấu chín mươi chín điểm và tám điểm,
điều này căn bản là không có khả năng!
Lăng Bất Thần rụt cổ lại, không dám nói
gì thêm.
Seattle như là nghĩ đến điều gì đó, đột
nhiên hỏi: “Mọi người nói xem, có khi nào bọn họ không phải là nội gián không?”
Trong ánh mắt của vài người lóe lên tia
hy vọng, nhưng cũng rất nhanh liền biến mất.
Muốn đánh cược bằng việc loại bỏ đi tất
cả các thành viên sao?
Hòa Ngọc: “Tôi là nội gián.”
Early hung hãn trừng mắt liếc cậu một
cái: “Hừ, mày nghĩ nếu mày nói mày là nội gián thì bọn tao sẽ bảo vệ mày sao?
Nằm mơ đi!”
Quỳnh bất đắc dĩ nói: “Hòa Ngọc, chuyện
này có nói cũng vô dụng.”
Cô ta nhớ lại vòng thi đấu cuối cùng
của bọn họ, thật sự rất khó để tin rằng năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc chỉ có
tám điểm.
Nhưng thực ra khi suy nghĩ lại cẩn
thận, vẫn có dấu vết để lại.
Ví dụ như chỉ cần động đến cậu, cậu sẽ
lập tức bị thương nặng, ví dụ như cậu chưa từng ra tay một lần nào.
Một người có năng lực chiến đấu bằng
tám có thể sống được đến bây giờ, có thể nói đã là một kỳ tích rồi.
Nhưng đối với bọn họ, đó chính là một
thảm họa.
Không ai tin rằng Hòa Ngọc sẽ tự thừa
nhận rằng bản thân là nội gián.
Bây giờ cậu nói như vậy, đơn giản chỉ
là vì muốn mọi người bảo vệ cậu ở vòng đầu tiên mà thôi.
Đạn mạc: “Cậu ấy nói thật đó!”
Đạn mạc: “Tại sao mấy người lại không
tin?”
Nhưng mà mấy người Vạn Nhân Trảm lại
không nhìn đạn mạc, cho nên từ tận đáy lòng bọn họ đều không tin.
Đoàn Vu Thần nhìn về phía Seattle, bình
tĩnh trả lời: “Hai người bọn họ vì để bảo toàn mạng sống, nhất định sẽ nói bản
thân là nội gián. Nếu nội gián đang ở trong chúng ta, cũng sẽ không nhảy ra
vạch trần bọn họ, cho nên vòng thi đấu này không có biện pháp nào khác.”
Anh ta đưa tay lên xoa xoa giữa hai đầu
lông mày: “Ít nhất tôi không nghĩ ra được chúng ta còn có cách nào khác.”
Chẳng lẽ những cao thủ như bọn họ, thật
sự phải chết non ở vòng loại trực tiếp này sao?
Hối hận.
Thật sự hối hận.
Tại sao bọn họ lại lập tổ đội với Hòa
Ngọc chứ!
Bầu không khí suy sụp và lo lắng tràn
ngập xung quanh bọn họ, không ai có tâm trạng để nói chuyện, càng đừng nói đến
việc vực dậy tinh thần.
Lăng Bất Thần quay đầu nhìn về phía Hòa
Ngọc, hạ giọng: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Cậu ấy hạ thấp giọng, nhưng ở trong một
hốc cây như thế này cũng đủ để mọi người nghe thấy.
Ngay cả khi bọn họ không nhìn qua đây
thì họ vẫn lắng tai nghe theo bản năng.
Sau khi Hòa Ngọc nói ra việc bản thân
là nội gián thì bắt đầu ngẩn người, ánh mắt vô hồn, không biết đang nghĩ gì.
Nghe vậy, Hòa Ngọc ngẩng đầu lên: “Tôi
đang nghĩ cách giải quyết.”
Early cười chế nhạo: “Nghĩ cách giải
quyết? Như thế nào, mày có thể cầu hòa với Eugene và Trấn Tinh à? Để bọn họ đảm
bảo rằng trong trận thi đấu này sẽ không làm tổn thương bọn mày?”
Hòa Ngọc không thèm để ý đến lời chế
nhạo của gã, chỉ lẩm bẩm: “Mọi người đã nhận được thông tin chi tiết về vòng
đấu này rồi phải không?”
Không ai đáp lại cậu.
Chỉ có Lăng Bất Thần gật đầu: “Đều nhận
được rồi, tổng cộng có sáu ải, đấu trường thi đấu là một ngọn núi cao chót vót,
ải thứ nhất và thứ hai được xây dựng dưới chân núi, ải thứ ba và thứ tư là ở
sườn núi, ải thứ năm ở gần đỉnh núi, ải thứ sáu ở trên đỉnh núi. Ải đầu tiên
được gọi là Vượt cửa núi, ải thứ hai
là…”
Thông tin về cửa ải được gửi vào trạm
kiểm soát tin tức khi họ tiến vào phó bản, sau khi biết được quy tắc, sẽ gửi nó
đến trí não của bọn họ, mọi người đều biết được thông tin giống nhau.
Hòa Ngọc nghe thấy vậy, cậu giơ tay đẩy
đẩy chiếc kính không gọng ở trên mũi, khóe miệng cong lên.
“Tôi nghĩ, tôi có một cách này.”
Tất cả mọi người nhìn về phía cậu.
Hòa Ngọc đứng lên, khi cậu ngồi thì
không dễ thấy, nhưng khi cậu đứng lên, trong nháy mắt cả người cậu như thể trở
nên cao lớn vô hạn, tỏa ra loại khí thế kinh người.
Cậu rũ mắt liếc nhìn mọi người, mang
theo tâm thái tự tin cùng kiêu ngạo nhìn xuống thiên hạ.
Khiến cho mọi người theo bản năng mà
tập trung ánh mắt vào cậu, tựa hồ trong toàn bộ bức tranh, chỉ có mình cậu trở
nên nổi bật, còn những người khác thì bắt đầu mờ nhạt đi.
Ống kính tập trung vào trên người cậu.
“Nếu muốn an toàn vượt qua cửa ải thứ
nhất, mọi người phải nghe tôi nói.”
Ải thứ nhất vòng thứ hai của trận đấu
vòng loại Show sống còn đỉnh lưu có
tên là Vượt cửa núi, vô cùng vô vùng
khó khăn.
Eugene chửi ầm lên: “Chết tiệt! Mẹ nó,
đây là thứ mà con người có thể vượt qua sao?”
Bên cạnh, vẻ mặt Cách Đới ủ rũ, lần đầu
tiên không lên tiếng phụ họa.
Ở phía trước bọn họ là một ngọn núi cao
lớn sừng sững, dưới cửa núi là một mảnh đất trống, ở giữa mảnh đất trống là hai
người đá, hai người đá tay cầm mã tấu, yên lặng mà đứng dưới cửa núi.
Trông có vẻ như không có gì ghê gớm,
nhưng bọn họ đã mất một ngày ở ải này rồi.
Đội thứ hai của Trấn Tinh vượt ải thất
bại, đứng ở vị trí cách đội thứ ba của Eugene không quá xa, tất cả bọn họ đều
bị thương.
Dù là đội của Trấn Tinh hay là đội của
Eugene, tất cả đều bắt đầu từ buổi sáng thì giương cung bạt kiếm, đến bây giờ
chỉ còn có thể nhìn thẳng.
Nguyên Trạch và Thành Chiêu dẫn đội đến
cửa núi, một đội mười người bây giờ chỉ còn lại tám người, bốn người đứng chung
với nhau để canh gác, còn Nguyên Trạch dẫn theo ba người khác vào đấu trường.
Khi bọn họ đến gần hai người đá thì
chúng bắt đầu di chuyển.
Bọn họ đều là cao thủ, phối hợp vô cùng
ăn ý, bốn người đồng thời lao về phía người đá.
“Ầm!”