Ngay từ đầu Hòa Ngọc đã có một kế hoạch
khác, trong lúc cậu, Eugene và Trấn Tinh ba người mỗi người cầm một tấm thẻ tổ
đội đang giằng co, Lăng Bất Thần gửi cho Hòa Ngọc một tin nhắn trong đội.
“Tôi có rất nhiều thẻ tổ đội, rất
nhiều.”
Cậu quay đầu lại trao đổi ánh mắt với
Lăng Bất Thần, lập tức thay đổi kế hoạch.
Hòa Ngọc thích lưu lại để chuẩn bị cho
phần sau, đặc biệt là lúc người ta đã nắm chắc thắng lợi trong tay, vì điều cậu
chuẩn bị sau đó đột nhiên đảo ngược, cảm giác người ta ngạc nhiên rớt cằm vô
cùng tuyệt vời.
Trước đây cậu lừa thẻ tổ đội của Trấn
Tinh và Eugene, dựa vào phản ứng của những người khác mà xác định kế hoạch sau
này.
Nói ví dụ như, Vạn Nhân Trảm không thể
hợp tác được với Đoàn Vu Thần, Quỳnh và Đoàn Vu Thần cũng không thể hợp tác
được, mà Quỳnh và Vạn Nhân Trảm càng không có khả năng hợp tác được, Lăng Bất
Thần xem như đã đứng về phía mình.
Mối quan hệ trong đội này rất vững vàng
đó nha.
Cho dù là đánh phó bản hợp tác hay là
đánh phó bản chém giết đều rất ổn định.
Hòa Ngọc nheo mắt, gõ gõ xấp thẻ tổ đội
trên tay, cười cười nhìn mọi người.
Mọi người: ‘‘…’’
Đặc biệt là Trấn Tinh và Eugene, thực
sự là sởn tóc gáy.
Vạn Nhân Trảm không thể tin được mà
nhìn về phía Lăng Bất Thần: ‘‘Sao mày lại có nhiều thẻ tổ đội như vậy?’’
Lăng Bất Thần cười ngốc gãi đầu: ‘‘Tôi
được hệ thống thưởng cho lúc vòng thi đấu cuối cùng kết thúc.’’
Phần thưởng của hệ thống.
Đờ mờ toàn khen thưởng thẻ tổ đội.
Còn thưởng nhiều như thế nữa.
Tất cả mọi người đều cạn lời, tin tức
này đúng là làm mọi người đau lòng chết mất.
Eugene có cảm giác tóc mình cũng dựng
hết cả lên rồi, cảm giác có điềm xấu mạnh mẽ vô cùng, gã nhếch miệng cười nhìn
Hòa Ngọc nói: ‘‘Hòa Ngọc ơi, chúng ta thương lượng chút đi, hôm nay chừa lại
một con đường sau này chúng ta còn gặp nhau mà.’’
Gã chớp đôi mắt vô tội.
Hòa Ngọc bình tĩnh mỉm cười nói: ‘‘Được
thôi.’’
Cậu lấy ra chiếc thẻ tổ đội đầu tiên
ra: ‘‘Ràng buộc Eugene, Cách Đới.’’
Eugene: ‘‘…’’
Cách Đới: “…”
Đây đậu má là đưa hai người đánh nhau
không chết không ngừng vào chung một đội hả.
Eugene: “Hòa Ngọc cậu gây chuyện gì
vậy?”
Hòa Ngọc tiếp tục lấy ra cái thứ hai và
cái thứ ba, trên mặt viết hai chữ gây chuyện.
“Ràng buộc Trấn Tinh và Đường Kha.”
“Ràng buộc Trấn Tinh và Annie.”
Đường Kha và Annie thì khá là tin tưởng
nhau, mà giữa họ và Trấn Tinh kia độ tin tưởng có hơi kém một chút.
Hai người họ một mình đối đầu với Trấn
Tinh không hề có phần thắng nào, nhưng mà hai chọi một thì khó nói.
Trấn Tinh: “…”
Annie, Đường Kha: “…”
Đội ba người không ai nghĩ đến: Muốn
chửi nhau.
Hòa Ngọc khẽ cười lại tiếp tục.
“Ràng buộc Thành Chiêu và Nguyên
Trạch.”
“Ràng buộc Quân và Khắc Lý Hải.”
“Gỡ bỏ Eugene, ràng buộc Wiebler.”
“Ràng buộc…”
Một cái lại một cái, chỉ một động tác
của cậu làm cho tiết tấu của mấy cao thủ bị phá hủy hết.
Cách cậu ràng buộc và hạn chế ràng
buộc, hoàn toàn ngược lại với kế hoạch của bọn họ trước đó.
Rốt cuộc là cậu làm thế nào nhìn ra
tình huống của đội bọn họ.
Sắc mặt các cao thủ ở đây đều vô cùng
khó coi.
Nếu không phải ở đây không được phép
tấn công thì bọn họ đã chém Hòa Ngọc ra thành trăm mảnh rồi.
Eugene ôm đầu: “Hòa Ngọc đủ rồi! Thẻ tổ
đội cậu cũng dùng kha khá rồi, đừng làm loạn nữa, chẳng lẽ cậu không muốn giải
trừ ràng buộc của cậu và bọn Early sao?”
Trên tay Hòa Ngọc còn dư lại hai chiếc,
cậu vô cùng bình tĩnh cầm lên cái thẻ đếm ngược đầu tiên, nhìn Eugene khẽ cười.
“Giải trừ ràng buộc Eugene và Trấn
Tinh.”
Sắc mặt hai người thay đổi lần nữa.
Từ sau khi Hòa Ngọc ràng buộc hai người
đối thủ vào cùng một đội, bọn họ đã quyết định hợp tác rồi.
Lúc Cách Đới ở đây, Eugene đồng ý hợp
tác cùng Trấn Tinh, mà Cách Đới và Annie, Đường Kha là quan hệ hợp tác, so sánh
lên Trấn Tinh cũng đồng ý hợp tác với Eugene.
Lại không ngờ rằng, Hòa Ngọc lại phá
hỏng con đường này của bọn họ.
Đạn mạc.
“Đây đúng là biết gây chuyện.”
“Nhưng mà phá huỷ đội hoàn toàn, đưa
mấy tuyển thủ có thù oán vào cùng nhau, tôi cũng muốn xem quá nha.”
“Ha ha ha đúng là đáng chờ mong.”
“Nhưng mà vì sao Hòa Ngọc còn chưa gỡ
bỏ ràng buộc giữa cậu ta và Đoàn Vu Thần, cậu ta muốn dùng cái cuối cùng để gỡ
ràng buộc sao?”
“Còn cả Vạn Nhân Trảm nữa, cậu ta chỉ
còn có một cái, cái này cũng mang ra để gỡ bỏ ràng buộc… Có phải Hòa Ngọc quên
mất rồi không…”
Vạn Nhân Trảm lớn tiếng nói: “Hòa
Ngọc! Có phải mày muốn gỡ ràng buộc giữa chúng ta phải không? Tao nói cho mày
biết, dù cho mày có gỡ bỏ thì sau này tao cũng sẽ…”
Một chiếc thẻ tổ đội cuối cùng trên tay
Hòa Ngọc xoay thành một đường cong đẹp mắt, rồi sau đó biến mất không còn nhìn
thấy nữa, giọng nói lười nhác của Hòa Ngọc vang lên cắt ngang tiếng kêu gào
của Vạn Nhân Trảm: “Một cái cuối cùng ràng buộc Hòa Ngọc và Quỳnh.”
Hòa Ngọc lập đội thành công.
Lăng Bất Thần mời Hòa Ngọc, Hòa Ngọc
mời Quỳnh, Quỳnh mời Kiều Viễn, Đoàn Vu Thần lại ràng buộc Hòa Ngọc, đồng
thời còn kèm theo cả Seattle và Early, Lăng Bất Thần cưỡng ép ràng buộc Trảm
Đặc, Trảm Đặc mời Harvey.
Vòng loại thứ hai, đội mười người hình
thành.
Giọng nói của Vạn Nhân Trảm bỗng nhiên
im bặt, không thể tin nổi nói; “Vậy mà mày không gỡ ràng buộc với tao? Vì sao
chứ?”
Hòa Ngọc gỡ ràng buộc với gã, gã không
vui bởi vì gã không thể giết Hòa Ngọc được.
Nhưng Hòa Ngọc không gỡ ràng buộc với
gã, gã cũng không vui.
Không gỡ ràng buộc với mình chẳng lẽ
chắc chắn rằng mình sẽ không giết cậu ta được?
Hòa Ngọc nghe thấy vậy nhìn về phía
gã, ánh mắt dịu dàng nói: “Tôi không nỡ gỡ bỏ ràng buộc với anh, dù gì trong
đội này của chúng ta, chỉ có anh là người thật thà.”
Vạn Nhân Trảm: “…”
Biểu cảm trên mặt gã biến thành mông
lung, không hiểu ý trong lời này của Hòa Ngọc.
Người thật thà?
Hòa Ngọc đang nói gã sao?
“Lăng Bất Thần mời tôi, mang theo người
đáng tin cậy là Trảm Đặc và Harvey. Đoàn Vu Thần ràng buộc tôi mang theo người
đáng tin cậy là Seattle và Early. Tôi mời Quỳnh, Quỳnh cũng mang theo người
đáng tin cậy là Kiều Viễn.”
Hòa Ngọc nhìn vẻ mặt mông lung của Vạn
Nhân Trảm, ánh mắt đồng cảm nói: “Chỉ có anh là người thật thà nhất, một mình
phấn chấn tinh thần chạy đến lập đội.”
Vạn Nhân Trảm khi nghe được quy tắc lập
tức kích động ràng buộc Hòa Ngọc.
Hoàn toàn quên mất việc chuẩn bị mà bộ
quy tắc này yêu cầu.
Thế cho nên trong đội mười người này,
người nguy hiểm nhất chính là một thân một mình Vạn Nhân Trảm.
Vạn Nhân Trảm: “…”
Gã nhìn ba người Lăng Bất Thần, lại
nhìn ba người Đoàn Vu Thần, rồi lại nhìn ba người Hòa Ngọc và Quỳnh, cuối cùng
cúi đầu nhìn chính mình lẻ loi một thân một mình.
Vạn Nhân Trảm trợn tròn mắt.
Đạn mạc:
“Sự chế giễu này của Hòa Ngọc đúng là
hoàn hảo, chế giễu đạt điểm tuyệt đối.”
“Ha ha ha Vạn Nhân Trảm - người thật
thà.”
“Hòa Ngọc ơi, cười chết tôi rồi. Trước
kia tôi cảm thấy Vạn Nhân Trảm rất là ngầu, nhưng bây giờ lại thấy giống y như
một thằng ngốc vậy.”
“Xem ra trước chỉ số thông minh thực
lực cũng có thể không phát huy được tác dụng.”
“Đừng vội khoe khoang sớm, lần này cũng
may là may mắn thôi, vừa hay Lăng Bất Thần có thẻ tổ đội, cứ chờ đến lúc vào
vòng thi đấu rồi nói.”
Vạn Nhân Trảm ôm rìu của gã, bàng hoàng
mà bất lực đứng yên tại chỗ.
Không ai có thời gian mà thông cảm với
gã, tất cả bọn họ đều đang cảm thông cho chính mình và tự hỏi về tiết tấu đội
đã bị phá hỏng.
Đoàn Vu Thần dùng ánh mắt phức tạp mà
nhìn Hòa Ngọc
Một chiếc thẻ tổ đội cuối cùng Hòa
Ngọc lựa chọn ràng buộc Quỳnh mà không gỡ bỏ ràng buộc với anh ta, hiển nhiên
người kia đã có kế sách khác rồi.
Một vòng thi đấu này rốt cuộc là ai
tính kế ai, trong nháy mắt trở nên khó nắm bắt được.
Đoàn Vu Thần có hơi hối hận, anh ta
không nên đồng ý với Early liên hợp tấn công Hòa Ngọc vào lúc chưa thăm dò
kỹ cậu ta, càng không nên ràng buộc Hòa Ngọc sớm như vậy, bại lộ kế hoạch của
bọn họ.
Bây giờ quyền chủ động của bọn họ đều
nằm trong tay Hòa Ngọc rồi.
Trong nháy mắt, trong đầu Đoàn Vu Thần
hiện lên vô số phương án nhưng tất cả đều bị loại bỏ.
Quỳnh và Seattle tuyệt đối không có khả
năng hợp tác!
Như vậy thì Quỳnh và Kiều Viễn đã đứng
về phía Hòa Ngọc, mấy người Quỳnh cũng chỉ có hai người, thêm cả Hòa Ngọc nữa
thành ba người mới có thể cùng nhau chống lại bọn họ.
Đều là ba người, ba chân vững chắc.
Nhưng nhìn lại Vạn Nhân Trảm lẻ loi
đứng đó một mình giữa nhiều người như vậy.
Vạn Nhân Trảm không thể nào đứng về
phía Hòa Ngọc, vậy nếu Vạn Nhân Trảm đứng về phía bên này cùng bọn họ. Vì an
toàn chắc chắn ba người Lăng Bất Thần sẽ đảo ngược đứng về phía Hòa Ngọc.
Bốn với sáu chắc chắn bọn họ thua.
Đoàn Vu Thần hít sâu một hơi, trong
lòng có hơi bất an.
Hòa Ngọc liếc mắt nhìn mấy người đang
đối diện với mối quan hệ sắp sụp đổ của mọi người trong đội, cười cười: “Chúng
ta đã lập đội thành công rồi, mọi người tiếp tục lập đội tiếp đi, cố lên nha.”
Hai ngón tay cậu khép lại đặt lên trán,
nhẹ nhàng vung tay, thong dọng tiêu sái nói: “Tạm biệt.”
Sau khi mười người lập đội thành công,
Hòa Ngọc liền tự động được thăng cấp lên thành đội trưởng.
Lăng Bất Thần mời cậu, cậu mời Quỳnh,
Vạn Nhân Trảm và Đoàn Vu Thần đều ràng buộc cậu, cậu là vị trí trung tâm, được Show sống còn đỉnh lưu xác định là đội
trưởng.
Sau khi cậu lựa chọn bắt đầu thi đấu,
mười người biến mất tại chỗ chỉ để lại những cao thủ khác đều sắp phát điên.
Eugene nhìn khuôn mặt đen xì của Cách
Đới, lại nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Trấn Tinh và cả Nguyên Trạch và Thành Chiêu
mù mờ vừa đi tới, đứng cách đó không xa.
Gã hít sâu một hơi, giơ một ngón tay
giữa với chỗ mà Hòa Ngọc vừa biến mất, nghiến răng nói:
“Hòa Ngọc, cậu trâu bò đó!”
[Chào mừng các bạn đến với vòng loại
thứ hai của Show sống còn đỉnh lưu:
Một trăm nghìn còn mười nghìn! Vòng loại này sẽ loại chín mươi nghìn tuyển
thủ dự thi. Để đi được đến vòng này mỗi tuyển thủ đều vô cùng mạnh mẽ, mong mọi
người cố gắng gấp đôi để không bị loại bỏ nhé!]
[Chủ đề của vòng loại trừ thứ hai là Ai là nội gián.]
[Mười đội, một trăm người cùng đi vào
một đấu trường, cạnh tranh để vượt ải, đội đầu tiên vượt ải thành công sẽ
nhận được phần thưởng trang bị.]
[Số đội của các bạn là 1, trong lúc
mười đội thi đấu có thể chém giết nhau nhưng người trong đội không thể chém
giết nhau được.]
[Nhưng, nhưng, nhưng chuyện quan trọng
cần phải nói ba lần, trong số các bạn ẩn giấu một “nội gián”, người đó có thể
có được nhiều thông tin hơn. Chỉ có “nội gián” mới có thể giết đồng đội, những
người khác không thể ra tay với đồng đội. Trong quá trình vượt ải phải tìm ra
được nội gián, nếu nội gián bị tuyển thủ của đội khác giết chết, cả đội các
bạn sẽ bị loại.]
[Trận đấu này tổng cộng có sáu ải, mỗi
lần vượt ải thành công sẽ có một cơ hội bỏ phiếu. Nếu nội gián bị chọn ra,
nội gián loại. Chọn nhầm đồng đội, người đó loại. Nội gián vượt qua được
sáu ải, các tuyển thủ còn lại loại.
[Bị loại đồng nghĩa với chết. Và một
trăm nghìn phiếu bầu có thể trực tiếp thăng cấp.]
[Các tuyển thủ đội số 1, cố lên nha!]
Đòan Vu Thần hít sâu một hơi: “Ải này
có chút đáng sợ.”
Tuyển thủ đi được đến bây giờ đều rất
mạnh, trong những tuyển thủ mạnh như vậy trực tiếp loại bỏ chín mươi nghìn người.
Hơn nữa quy tắc vô cùng ác liệt.
Mười đội, một trăm người cùng đi vào
một đấu trường, cùng lúc vượt cấp, còn có thể giết lẫn nhau, mà người bọn họ có
thể tin tưởng chỉ có đồng đội.
Nhưng…
Trong đội còn có một người nội gián.
Bị
người của đội khác giết chết, tử vong; bị nội gián giết chết, tử vong; bị
đồng đội bỏ phiếu loại trừ, tử vong; không bảo vệ đồng đội, làm nội gián chết,
tử vong; nội gián che giấu đến ải thứ sáu, tử vong.
Tất cả đều là tử vong.
Quả nhiên không hổ là Show sống còn đỉnh lưu tàn bạo.
Vạn Nhân Trảm sốt sắng: “Vì sao giữa
đồng đội không thể giết nhau? Vậy chẳng phải tao không thể giết Hòa Ngọc
sao?”