Lời
nói vừa dứt, cơ thể của ông chú căng tin mờ dần, hóa thành vô số ánh sao lấp
lánh.
Hòa
Ngọc quay sang nhìn phía bên cạnh.
Quả
nhiên, nhóm nhân viên vệ sinh cũng đều hóa thành ánh sao theo ông chú.
Một
cơn gió thổi tới, toàn bộ ánh sao rời đi, tất cả NPC của trường học này đều
biến mất trong một khắc, chỉ còn lại bốn người bọn họ và trang bị sót lại sau
khi ông chú căng tin biến mất.
Đầu
óc của Eugene đã ổn định trở lại, gã tiến lên một bước, đang muốn mở miệng.
Tích.
[Xin
chúc mừng Hòa Ngọc số hiệu 2333 của Lam Tinh, Trấn Tinh số hiệu 151 của hành
tinh Truyền Thừa, Eugene số hiệu 26 của hành tinh Cơ Giới, Vạn Nhân Trảm số
hiệu 1 của hành tinh Chiến Đấu đã hoàn thành thành công phó bản trường đào tạo Lê Minh, thăng cấp tiến
vào top một trăm nghìn.]
[Chúc
mừng bốn tuyển thủ tìm ra lời giải chân lý cho phó bản "tìm được hung thủ
thật sự là lớp trưởng, ông chú căng tin giết chết hung thủ". Phần thưởng
đặc biệt là bốn món trang bị cao cấp.]
[Chúc
mừng bốn tuyển thủ trở thành nhóm tuyển thủ được thăng cấp đầu tiên của phó bản
trường đào tạo Lê Minh, thưởng cho
bốn tấm thẻ tổ đội.]
[Trước
khi phó bản tiếp theo bắt đầu, tuyển thủ không thể tấn công đến chết.]
Tiếng
thông báo vang lên, bốn người ai nấy đều hơi ngạc nhiên.
Tính
cả của hung thủ để lại, vòng này có tám món trang bị và bốn thẻ tổ đội, trong
đó bốn món trang bị đều là trang bị cao cấp.
Đây
chính là phần thưởng vô cùng phong phú.
Ngoài
ra nghe nội dung vừa rồi của hệ thống, nhóm Eugene nhìn Hòa Ngọc với ánh mắt
phức tạp. Nếu không có Hòa Ngọc, lúc bọn họ tìm được ông chú căng tin sẽ tiêu
mất mười nghìn phiếu vì sự xuất hiện đột ngột của mấy cao thủ cấp S, giống như
dắt mũi bọn họ mà thăng cấp rời đi không thu hoạch được gì.
Cho
dù bọn họ may mắn bám trụ lại, bọn họ cũng không biết rằng ông chú căng tin sẽ
chết.
Cho
dù bọn họ biết ông chú căng tin sẽ chết, bọn họ cũng không tài nào hoàn thành
được nhiệm vụ "tìm ra hung thủ thật sự là lớp trưởng".
Cho
đến bây giờ, lớp trưởng kia vẫn khiến cho bọn khó mà tin được.
Không
ai sẽ nảy sinh nghi ngờ với cậu ta, cậu ta nhập vai hoàn hảo đến vậy.
Chỉ
sợ ngay cả Anna từ chối cậu ta cũng thấy cậu ta là người tốt, vì thế mới ra
ngoài lúc cậu ta hẹn cô ấy, từ đó gặp phải bất trắc.
Người
chết thứ tám, cũng chính là người lớp trưởng tìm chịu tội thay. Trước đó, bọn
họ nghi ngờ sao cậu ta lại xuất hiện ở cửa sau ký túc xá. Bây giờ bọn họ đã
hiểu được.
Cũng
là bởi vì lớp trưởng.
Chỉ
có người cậu ta tin tưởng hẹn cậu ta, cậu ta mới đi ra ngoài, mới có thể tạo ra
cơ hội giết người cho ông chú căng tin.
Cậu
ta tín nhiệm, tin tưởng lớp trưởng.
Nếu
không có Hòa Ngọc, chắc chắn bọn họ sẽ không qua phó bản này được.
Đạn
mạc.
"Phó
bản này rất chân thực, Hòa Ngọc thực sự rất đỉnh."
"Cậu
ta cho chúng ta thấy được sự đáng sợ của chỉ số thông minh. Nói thật ra, lúc
vòng tuyển chọn tôi còn không đánh giá cao cậu ta, cuối cùng cậu ta lại vượt
qua vòng loại thứ nhất thành công. Đây là kỳ tích!"
"Trước
đây ai bảo nếu cậu ta có thể qua vòng thứ nhất sẽ bầu hết phiếu cho cậu ta,
những người đó đâu?"
"Nếu
phó bản này có thể giết giáo viên đào tạo, chỉ bằng năng lực chiến đấu
của cậu ta có thông minh nữa cũng vô dụng, vào phó bản sẽ chết."
"Đồng
ý, tôi công nhận là Hòa Ngọc rất thông minh nhưng phó bản này vẫn phải có thêm
chút may mắn nữa."
"Nếu
cậu ta vẫn có thể qua được vòng hai, tôi quỳ gối gọi cậu ta bằng ba."
"Tôi
trồng cây chuối đi ngoài."
Tuy
rằng có rất nhiều người mạnh miệng, nhất là người tự xưng là công dân hành tinh
chính cao cao tại thượng này.
Nhưng
tới nước này rồi, tất cả mọi người đều phải thừa nhận rằng Hòa Ngọc của phó
bản này rất xuất sắc, phó bản này vượt qua được là nhờ Hòa Ngọc.
Năng
lực chiến đấu của cậu kém nhưng cậu có đầu óc.
"Trang
bị này..." Eugene cất tiếng, chỉ tám món trang bị và tám tấm thẻ tổ đội lơ
lửng giữa không trung.
Đạn
mạc lập tức chuyển chủ đề.
"Việc
phân chia sẽ có vấn đề."
"May
mắn không thể chém giết lẫn nhau, nếu không chắc chắn sẽ đánh nhau. “Những phó
bản khác thường chém giết rất ác liệt để giành trang bị."
"Eugene,
Trấn Tinh, Vạn Nhân Trảm đều là cao thủ, không đến mức đấy đâu."
"Nhưng
trang bị của phó bản này không phải là thuộc về Hòa Ngọc sao?"
"Mặt
ai dày cỡ nào mới nói ra được những lời như vậy?"
"Rõ
ràng trang bị được chia theo đầu người."
"Đúng
rồi, có điều chắc chắn tuyển thủ của hành tinh rác rưởi này muốn làm loạn. Nhóm
Eugene quen với trang bị nhưng chắc chắn số 2333 mặc kệ."
"Mỗi
người hai món, tôi chọn trước, không ý kiến gì chứ?" Hòa Ngọc đưa tay đẩy
kính.
Trong
một tiếng cậu rời khỏi sân thượng đi tẩy trang, thay quần áo, đeo mắt kính
quen thuộc của cậu.
Lời
nói vừa dứt, ba người kia ngạc nhiên nhìn cậu.
Ngay
cả Eugene là người khơi gợi chủ đề cũng ngạc nhiên.
Không
phải là do cậu chọn trước, mà là cậu lại sẵn lòng chia đều trang bị cho mọi
người.
Trấn
Tinh suy nghĩ, nói: "Trang bị đó vẫn nên thuộc về cậu."
Không
phải bọn họ không có cống hiến, nhưng cống hiến của bọn họ rất có hạn. Nếu
không có Hòa Ngọc, bọn họ không những không có trang bị mà còn có thể đánh mất
một trăm nghìn phiếu.
Có
thể giữ được phiếu đã là kết quả tốt nhất.
Vì
vậy nếu Hòa Ngọc lấy hết trang bị, Trấn Tinh không ý kiến.
Eugene
gật đầu, gã nhìn vào một món trang bị trong đó chảy nước miếng, trong ánh mắt
hiện lên vẻ gian xảo: "Nếu cậu sẵn lòng, cho chúng tôi mỗi người một món
cũng được rồi."
Vạn
Nhân Trảm: "..."
Gã
không phục: "Tại sao chứ? Rõ ràng là phần thưởng cho từng người. Mỗi người
trong chúng ta đều có được hai món."
Trấn
Tinh và Eugene nhìn cậu chằm chằm.
Hòa
Ngọc vẫn rất bình tĩnh: "Lúc hợp tác đã nói rồi, trang bị được chia đều,
lựa chọn dựa theo cống hiến. Đây là nguyên tắc của hợp tác, con người tôi rất
có nguyên tắc."
Nếu
không có Trấn Tinh, Eugene, chỉ sợ cậu cũng sống chả dễ chịu gì qua phó bản
này.
Năng
lực chiến đấu của Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm, đầu óc máy móc của Eugene đều
hữu ích với cậu.
Hơn
nữa, Hòa Ngọc biết, Show sống còn đỉnh
lưu này không phải chỉ có một vòng đấu kia. Về sau còn nhiều hơn nữa, chỉ
biết là chúng sẽ càng nguy hiểm và đáng sợ hơn.
Cho
tới bây giờ điều cậu muốn cũng không phải là một hai món trang bị.
Chết
ở nơi này, nhiều trang bị hơn cũng không có tác dụng gì.
Cậu
càng muốn cho mọi người, kể cả những tuyển thủ khác đang xem các cậu ở trạm
trung gian vào thời điểm hiện tại, để lại cho bọn họ ấn tượng sâu sắc.
Thỏa
thuận của Hòa Ngọc dựa theo nguyên tắc.
Trong
trận có Hòa Ngọc, có thể yên tâm để Hòa Ngọc làm "thủ lĩnh".
Việc
này ở các trận đấu sau chỉ có lợi ích chứ không thua thiệt gì với cậu.
Huống
chi chỉ là trang bị mà thôi.
Hòa
Ngọc không hiểu về trang bị. Nhưng nếu những lý luận của cậu thí nghiệm thành
công, trang bị cũng là thứ vô bổ. Cậu cần nhiều như vậy để làm gì?
Cậu
muốn có gì ý nghĩa hơn, hoặc là trợ giúp được cho nghiên cứu lý luận của cậu.
"Chết
tiệt, vậy mà Hòa Ngọc chia đều thật."
"Nói
thật, giờ phút này tôi mới thật sự hơi thích Hòa Ngọc."
"Cậu
ta không chỉ thông minh, năng lực chiến đấu của bản thân còn kém như vậy mà
vẫn không ham trang bị, thật sự rất tuyệt."
"Đúng
vậy, vòng tuyển chọn nhìn cậu ta cướp trang bị còn không thích, bây giờ cậu ta
lại phá vỡ nhận thức của tôi. Phiếu của tôi bầu cho Hòa Ngọc, trận này cậu ta
là V trong lòng tôi."
"Người
ở hành tinh rác này điên rồi! Trang bị cũng không cần. Năng lực chiến đấu
của cậu ta chỉ có tám điểm thôi đó, ngu chết mất, chắc chắn vòng tiếp theo đi
đời."
"Vậy
mà mấy bồ lại bầu phiếu cho cậu ta. Vòng tiếp theo cậu ta cần một trăm nghìn
phiếu để thăng cấp trực tiếp đấy."
Giờ
phút này, Hòa Ngọc không nhìn đạn mạc, thậm chí không thèm để ý.
Cậu
đi tới chỗ trang bị. Cậu đã nhắm trước hai món trong đó, rất hữu dụng.
Ánh
mắt của Trấn Tinh và Eugene phức tạp, ngay cả Vạn Nhân Trảm cũng ngây người,
không thể tin rằng cậu ta thật sự sẵn lòng chia đều.
Tám
món trang bị, có hai loại khoáng thạch khác nhau giúp nâng cao hiệu quả chiến
đấu của vũ khí; có một món trang bị mà Eugene thèm muốn rõ ràng, là trang bị
tác dụng lên cánh tay máy móc; một lọ thuốc phục hồi cấp bảy; một chiếc áo
choàng tàng hình, một cuốn Bách khoa toàn
thư Rèn vũ khí; một món trang bị phi hành; một hạt giống.
Hòa
Ngọc cầm lấy cuốn Bách khoa toàn thư Rèn
vũ khí đầu tiên, bàn tay lần đến áo choàng tàng hình, như cảm nhận được gì
đó, cánh tay bên cạnh hoạt động.
Eugene
sợ tới mức tim giật bắn lên.
Trang
bị cánh tay máy móc của gã.
Nhưng
gã không nói, Hòa Ngọc sẵn lòng chia cho trang bị đã là tốt lắm rồi, gã không
thể ngăn cản Hòa Ngọc lúc cậu đang lựa chọn.
Hòa
Ngọc lướt qua trang bị cánh tay máy móc, Eugene thở hắt ra một hơi.
Sau
đó lập tức nhìn thấy tay cậu dừng trên hạt giống kia, lấy đi không thèm chớp
mắt.
Eugene
không tin được mở to mắt.
Chọn
một cuốn sách và một hạt giống kỳ lạ.
Lúc
Hòa Ngọc lấy xong, đến phần giới thiệu trang bị.
Một
cuốn Bách khoa toàn thư Rèn vũ khí bí
ẩn nhưng vô cùng mạnh. Nếu học nghiêm túc có thể rèn ra cả trang bị.
Một
hạt giống kỳ lạ, cần tìm hiểu để biết cụ thể hơn.
"Hòa
Ngọc điên rồi! Chọn hai món không hề làm tăng năng lực chiến đấu."
"Trang
bị của cậu ta thật sự rất kỳ lạ."
"Tôi
không hiểu cậu ta đang nghĩ cái gì. Chọn một viên khoáng thạch dùng bên trong
vũ khí ít nhất cũng có thể tăng năng lực chiến đấu lên 3050. Vậy mà cậu ta
lại chọn một hạt giống và một cuốn sách."
"Không
hiểu, rất khó hiểu."
"Gặp
được đồ ngu như thế này, nhóm Vạn Nhân Trảm chắc vui lắm đây. Ha ha ha."
Trấn
Tinh cau mày: "Cậu chọn hai món này hả?"
Hòa
Ngọc gật đầu, cảm thấy mỹ mãn: "Đúng, là tôi muốn, những cái khác tùy các
anh."
Khuôn
mặt Eugene vô cùng phức tạp, muốn nói lại thôi.
"Ha,
ngu xuẩn." Vạn Nhân Trảm hừ lạnh một tiếng, không hề che giấu sự ghét bỏ
của mình với trang bị Hòa Ngọc chọn."
Hòa
Ngọc không để ý tới gã, chỉ nói: "Đi lấy trang bị đi, nên rời khỏi đây
rồi."
Eugene
và Trấn Tinh liếc nhau, Eugene tới chọn trước.
Trong
phó bản này, cái đầu của Eugene có tác dụng hơn Trấn Tinh, cho nên gã có quyền
được ưu tiên.
Eugene
chọn trang bị cánh tay máy móc của gã và áo choàng tàng hình.
Vạn
Nhân Trảm khóc thầm, ánh mắt cực kỳ ghen tị.
Gã
lại liếc Hòa Ngọc một cái, thầm nói: "Đồ ngu, không biết lấy áo choàng
tàng hình."
Gã
nghĩ, nếu Hòa Ngọc lấy áo choàng tàng hình, phó bản sau gã làm thịt Hòa Ngọc,
vậy áo choàng tàng hình chẳng phải đã là của gã rồi sao?
Hòa
Ngọc ngu xuẩn này nữa.
Trấn
Tinh lấy một viên khoáng thạch và trang bị phi hành, để lại cho Vạn Nhân Trảm
là một viên khoáng thạch khác và thuốc phục hồi.
Thuốc
phục hồi cấp bảy rất kỳ diệu, vào thời khắc quyết định có thể cứu mạng, Vạn
Nhân Trảm cũng không thất vọng lắm.
Trang
bị đã được chia đều. Thẻ tổ đội càng dễ hơn nữa, mỗi người lấy một tấm.
Trấn
Tinh chân thành nói: "Hòa Ngọc, cảm ơn."
Eugene
hất cằm, ánh mắt nghiêm túc: "Nợ cậu một ân tình, sau này sẽ trả lại cho
cậu."
Lỗ
mũi Vạn Nhân Trảm hếch lên trời, cúi xuống nhìn cậu: "Đừng tưởng mày tặng
trang bị cho tao mà tao sẽ tha cho mày. Phó bản sau tao vẫn sẽ giết mày.”
Chỉ
là, cho cậu chết được thoải mái hơn chút thôi.
Hòa
Ngọc phẩy tay, nói không có gì, bóng dáng bốn người biến mất khỏi phó bản trường đào tạo Lê Minh.
Trạm
trung gian.
Trạm
trung gian của một trăm nghìn người rất lớn, vừa bước vào là có thể nghe được
thấy âm thanh cực kỳ ồn ào. Hòa Ngọc rúc vào trong một góc, ba người Eugene
cũng chưa ở đây, có lẽ đã vào nơi khác.
Hòa
Ngọc ngẩng đầu, phía trước là màn hình chiếu rất lớn, là phòng phát sóng trực
tiếp của những người chơi còn ở trong phó bản.
Ở
phía trên cùng màn hình chiếu có dòng chữ thật to.
Đã
thăng cấp: 98.992. Số người còn lại: 1008.
Chỉ
còn lại có một nghìn người.
Đặc
biệt là khi con số kia vẫn tiếp tục nhỏ đi một cách điên cuồng, khuôn mặt các
tuyển thủ ở khu màn hình chiếu trong phòng phát sóng trực tiếp hoảng loạn vô
cùng, thậm chí còn có người khóc rống lên xin phiếu bầu.
Càng
đến thời điểm này, số người giảm xuống càng nhanh.
Bởi
vì những tuyển thủ được một trăm nghìn phiếu rồi vẫn muốn thử vượt qua, nhưng
sau khi thấy số người giảm xuống, ai cũng từ bỏ mà trực tiếp sử dụng phiếu bầu,
khiến cho số người giảm mạnh hơn.