"Thực
sự cũng hơi đáng sợ." Chú bảo vệ không nhịn được mà cảm thán một câu.
Hòa
Ngọc đứng bên cạnh, không phải là do ngoại hình của cậu trông đáng sợ, mà trái
lại, Anna là một cô gái rất xinh đẹp.
Nhưng
một người "đã chết" lại xuất hiện một cách sạch sẽ như vậy, có như
thế nào thì cũng khiến người ta sợ hãi.
Ánh
mắt của ông chú căng tin trở nên phức tạp: "Cháu hóa trang thành Anna
giống vô cùng, đến cả những động tác nho nhỏ, sắc mặt cũng giống y hệt, cháu đã
xem những video trước đây của Anna để bắt chước theo có đúng không?"
Yumo
và Anna có quen biết, cho nên ông chú căng tin cũng từng nhìn thấy Anna nhiều
lần.
Hòa
Ngọc gật đầu: "Đúng ạ."
Mô
phỏng là kỹ năng cơ bản của diễn viên.
Ở
kiếp trước, Hòa Ngọc cũng chỉ được trải nghiệm một cuộc đời, giữa người với
người luôn có sự khác biệt, mà đóng phim chính là việc diễn ra hàng ngàn những
con người khác nhau.
Những
năm tháng đóng phim của Hòa Ngọc, tự mình ẩn nấp ở trần thế, từ giáo viên
cho đến nhân viên phục vụ bàn, rồi đến công nhân, thậm chí là ăn mày, cậu cũng
từng mô phỏng qua.
Từ
mô phỏng, dần trở thành đồng cảm.
Cậu
có khả năng phân tích và tư chất thiên phú nhưng cũng phải bỏ ra một trăm phần
trăm sự nỗ lực và mài giũa mới trở thành người duy nhất đạt được tượng danh
vọng dành cho diễn viên - Thủy Lam Tinh.
Eugene
nhức đầu, nghĩ đến bộ dáng lúc nãy của Hòa Ngọc lúc cậu hù dọa đám học sinh
kia, không nhịn được mà bật cười "khúc khích".
Trấn
Tinh mờ mịt nhìn về phía của gã.
Eugene
lập tức nghiêm túc trở lại: "Hung thủ đã lâu không tới đây, gã ta nhẫn
nhịn như vậy chắc sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu."
Hòa
Ngọc tiếp lời: "Không vội, chúng ta cũng rất vững vàng."
"Nhưng
mà thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa." Nhân viên vệ sinh nhìn về
phía cậu, ánh mắt mang theo ý dò hỏi.
Hòa
Ngọc vẫn bình tĩnh như trước: "Thời gian của gã ta cũng không còn dài
nữa, trước đó cháu đã đoán hắn ta sẽ rời đi vào lúc có nhiều học sinh trong
trường chuyển đi nhất, chiều ngày mai sẽ được nghỉ học, đến cuối tuần sẽ chuyển
trường.”
Thời
gian dành cho hung thủ chỉ còn lại trong ngày mai, gã ta sẽ không thể nào làm
rõ được những chuyện xảy ra nếu như rời đi trước đó.
So
với họ thì gã ta càng sốt ruột hơn.
Nhân
viên vệ sinh hít sâu một hơi rồi nói: "Hy vọng rằng cậu thật sự sẽ có thể
bắt được gã."
Hòa
Ngọc đáp lại: "Chưa từng nuốt lời."
Bên
cạnh đó, ánh mắt nhìn về phía Hòa Ngọc của ông chú căng tin dần trở nên nóng
bỏng.
Hòa
Ngọc cũng nhìn về phía của ông ta.
Dường
như ông chú căng tin muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hòa
Ngọc bèn nói: "Chú muốn cháu hóa trang thành Yumo."
Không
ngờ Hòa Ngọc có thể đoán được điều này, ông chú căng tin xúc động nói:
"Đúng vậy, chú muốn nhìn thấy Yumo, cháu hãy cho chú được gặp con bé
đi."
Đôi
mắt của ông ta đã ầng ậng nước trong chốc lát, đáy mắt còn mang theo sự cầu
khẩn thiết tha.
Việc
không gặp được con gái lần cuối đã trở thành niềm hối tiếc vô hạn của ông, nỗi
nhớ nhung của ông đối với con gái vốn đã thấm tận vào trong xương tủy, khi nhìn
thấy Hòa Ngọc hóa trang thành Anna giống y như đúc, ông liền nghĩ ngay tới
Yumo.
Nhưng
Hòa Ngọc đã từ chối, cậu lắc đầu.
Nhân
viên vệ sinh vừa chuẩn bị mở miệng, Hòa Ngọc đã bình tĩnh nói: "Cháu hóa
trang thành Anna là vì muốn tìm ra hung thủ, là do tình thế bắt buộc. Cháu
không quen biết Yumo, cháu không hiểu được Yumo, cũng không biết cô ấy sẽ nói
gì với chú, việc cháu hóa trang, chung quy vẫn chỉ là hóa trang thành cô ấy mà
thôi."
Cậu
nhìn ông chú căng tin, ánh mắt nghiêm túc nói: "Nhưng chú hiểu Yumo, chú
biết mọi thứ về Yumo, chú biết cô ấy sẽ nói với chú những gì, Yumo vẫn luôn
hiện hữu trong trái tim chú, không cần phải nhờ người khác hóa trang
thành."
Ông
chú căng tin ngẩn người.
Mãi
một lúc lâu sau, ông ta đột nhiên mỉm cười, nước mắt vẫn rơi xuống: "Đúng
vậy, chú biết Yumo sẽ nói những gì, chú đều biết cả, con bé muốn chú tiếp
tục sống, nhưng mà chú xin lỗi, chú không sống nổi nữa rồi, chú muốn tới bầu
bạn cùng Yumo."
Ông
ta ngẩng đầu, nhìn về phía Hòa Ngọc, chân thành nói: "Cảm ơn cháu."
Hòa
Ngọc lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
"Chú
đi đi, đêm nay hung thủ tuyệt đối sẽ không xuất hiện, gã cần thời gian để nghi
ngờ." Nói xong, Hòa Ngọc dẫn mọi người rời khỏi tòa nhà cũ.
Trấn
Tinh, Eugene, và Vạn Nhân Trảm nhanh chóng đi theo.
Hòa
Ngọc đi ở giữa, Trấn Tinh và Eugene một người bên phải một người bên trái, còn
Vạn Nhân Trảm thì đi ở đằng sau.
Gã
đối mặt với bóng lưng của Hòa Ngọc nói: "Mày lại quyến rũ tao rồi."
Chắc
chắn là như vậy.
Nếu
không thì sao lại đi trước mặt gã một cách tiêu sái như vậy chứ.
Trấn
Tinh và Eugene khiếp sợ quay đầu, trên mặt bày ra vẻ không thể tin nổi, còn
nghi ngờ liệu bản thân mình có phải đã nghe nhầm rồi hay không.
Từ
sau lưng, Vạn Nhân Trảm nhếch cằm cười lạnh: "Lẽ nào không phải sao?"
Hòa
Ngọc dừng bước, rồi vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
"Đồ
ngu."
Vạn
Nhân Trảm: "..."
Một
loạt tiếng "Hahaha" vang lên.
Chú
bảo vệ nhìn chăm chú bóng lưng của bọn họ, không nhịn được mà cảm thán một câu:
"Bốn người này đúng là một tổ hợp rất được, một bộ não, một đôi tay và một
vũ khí tốt."
Nhân
viên vệ sinh bổ sung thêm: "Có lẽ vẫn còn thiếu một đôi chân và một đôi
cánh nữa."
Chú
bảo vệ nghe thấy vậy, vẻ mặt lộ ra sự bất lực, nói: "Đồng đội tốt, làm gì
có chuyện sẽ dễ dàng gặp được như vậy chứ."
Tòa
nhà cũ có ma, Anna thì sống lại.
Trong
tối đó tin tức này đã được truyền đi trong toàn trường, đám học sinh bỏ chạy
tán loạn đó đều "tận mắt nhìn thấy", rất nhanh đã lan truyền tin tức
này ra ngoài.
Trong
số đó còn có những người thất thố đến mức chỉ muốn lập tức rời khỏi trường học.
Đương
nhiên, cũng có những người không tin.
"Sao
có chuyện đó được, mấy cậu nhìn nhầm rồi, hơn nữa tin tức về cái chết của Anna
và Yumo còn không biết là thật hay giả nữa."
"Đúng
thế, có lẽ là trò đùa ác độc của người khác mà thôi."
"Tôi
không tin, chắc chắn là tin giả đấy."
Ngay
tức khắc liền có học sinh đã tận mắt nhìn thấy nhảy tới: "Sao có thể là
giả cơ chứ, mấy cậu xem, não tớ đã ghi chép lại sự việc tối qua thành một đoạn
băng rồi này."
Cậu
ấy tìm được đoạn băng ngày hôm qua ngay lập tức, rồi chiếu ra ngoài.
Tất
cả mọi người đều vì tò mò mà kéo đến xem.
Lúc
phần lưu lại trong trí não được phát ra, bọn họ vốn đang đi đến gần tòa nhà cũ,
trong những tiếng thảo luận ồn ào của học sinh phần lớn đều là sự tò mò.
Sau
khi bọn họ đến gần thì trực tiếp lên tầng, từng tầng từng tầng một, cũng không
thấy gì.
Ngay
khi mọi người trong video bày tỏ nỗi thất vọng muốn dừng lại, bọn họ
đã lên tới tầng thượng liền nhìn thấy một bộ váy màu xanh lam và một người con
gái có mái tóc dài.
Bóng
lưng còn có chút quen thuộc.
Trước
kia khi còn học lớp 10 Anna cũng từng là một nữ sinh được nhiều người biết tới,
cô ấy có ngoại hình xinh đẹp, biết cách ăn mặc, được rất nhiều nam sinh yêu
thích, đặc biệt là hình ảnh cô ấy mặc chiếc váy dài màu xanh lam cũng là một
hồi ức đẹp đẽ lưu lại trong lòng rất nhiều nam sinh.
Cũng
vì vậy, khi nhìn thấy bóng lưng ấy bọn họ cũng cảm thấy rất quen thuộc.
Chính
vào lúc này, người đó quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Anna.
"A
—", những người xem lại qua đoạn băng cũng phải sợ hãi mà kêu lên.
"Anna"
nghi hoặc nghiêng đầu, dường như đang tò mò chuyện tại sao bọn họ lại đến đây.
Phần
sau của đoạn băng trở nên hỗn loạn, vì tất cả mọi người đều đang chạy trối
chết.
"Thật
sự là Anna kìa."
"Trời
ơi, tôi tuyệt đối sẽ không nhận nhầm."
"Những
nốt tàn nhang nhỏ trên mặt cậu ấy đều giống y hệt, chắc chắn không phải là
người có ngoại hình giống với cậu ấy đâu."
"Trời
ạ, mấy cậu nhìn dưới chân của cậu ấy đi, toàn là máu."
"Aaa
—"
Phòng
học lúc đó ngay lập tức trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người đều bị dọa sợ rồi.
Đương
nhiên, cũng có học sinh vô cùng dũng cảm nói: "Cậu chạy nhanh như thế làm
gì, tớ còn chưa xem được đoạn phía sau, rốt cuộc cô ấy có phải là Anna
không."
Người
ghi lại đoạn băng lúc đó gào lên: "Giống y như đúc như thế còn có thể
không phải là Anna sao?"
Hơn
nữa mọi người đều đang chạy, đêm tối càng làm tăng thêm sự sợ hãi, cậu ấy cũng
cảm thấy sợ hãi như vậy.
Đoạn
băng chân thực như vậy vừa được phát ra, trong phòng học có rất nhiều học sinh
không đến vào tối qua, trên mặt của tất cả mọi người đều là sự sợ hãi nhưng vẫn
hiện lên sự tò mò và hưng phấn không thể che giấu được.
Loại
chuyện kỳ lạ huyền bí như vậy sẽ luôn không thiếu những người gan dạ tò mò.
Một
đám người bị dọa đến mức không dám đi tiếp, nhưng vẫn có một đám người —
"Sớm
biết như vậy thì tối qua ông đây đã đi xem rồi!"
"Hay
là tối nay chúng ta cùng đi xem đi —"
"Tuy
rằng tối qua tớ đã đi rồi nhưng vì chạy nhanh quá còn chưa kịp nhìn rõ nữa, tớ
cũng muốn đi xem lại một lần nữa."
"Hay
là thôi, quá đáng sợ rồi."
Có
người đề nghị: "Hay là chúng ta đi vào ban ngày đi, ban ngày sẽ không thấy
sợ nữa."
"Đúng
thế, hơn nữa tối qua họ cũng không xảy ra chuyện gì hết, chắc chắn tối nay
chúng ta cũng sẽ không gặp chuyện gì đâu."
Cả
đám người cứ thế mà hưng phấn lại.
Phía
sau phòng học.
Vạn
Nhân Trảm hạ thấp giọng, gắt gỏng nói: "Không thể nhìn ra được ai là người
có điểm khác thường, lẽ nào không phải là người ở trong lớp này?"
Eugene:
"Gã ta che giấu rất kỹ, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa lộ ra gì, cũng sẽ
không để lộ ra sơ hở một cách dễ dàng như thế đâu."
Vạn
Nhân Trảm: "Vậy nếu gã cứ luôn không để lộ ra điều gì thì sao."
Tên
hung thủ thứ tám vẫn không để lộ ra điều gì, nếu gã cứ vậy mà chuyển đi thì
chẳng phải là phó bản của họ sẽ không thể hoàn thành được hay sao.
Eugene
nhìn về phía Trấn Tinh: "Ông đừng lo lắng."
Nếu
không hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, không những không thể lấy được trang bị mà
hung thủ để lại mà còn bị tiêu hao mất một trăm nghìn phiếu.
Đúng
là thiếu máu.
Trấn
Tinh bình tĩnh nói: "Không phải Hòa Ngọc nói cứ tin tưởng cậu ấy
sao?"
Vạn
Nhân Trảm nói: "Cậu ta nói tin thì mày tin à?"
Trấn
Tinh: "Thế mày có cách nào khác à thằng ngu."
Vạn
Nhân Trảm giận dữ nói: "Không cho mày học theo cái tên Hòa Ngọc đáng chết
kia mắng tao là ngu, tao không ngu."
Trấn
Tinh bèn đáp: "Ồ, vậy là từ sau khi gặp Hòa Ngọc thì mày liền trở thành đồ
ngu."
Vạn
Nhân Trảm: "..."
Muốn
giết người.
Quả
thật không hề ít những người gan dạ.
Khi
ăn trưa, các học sinh đã tụ tập lại thành một nhóm nhỏ, tầm mười mấy người, cẩn
thận dè dặt đi tới tòa nhà cũ.
Từ
phía xa, có người hạ thấp giọng nói: "Nhiều người như vậy, hung thủ cũng
ẩn nấp trong đó, làm sao tìm được đây."
Một
giọng nói nhàn nhạt đáp lại: "Yên tâm đi."
Nhóm
học sinh đi từ tầng một lên đến tầng thượng, nhưng không thấy được điều gì hết,
không chỉ không có "Anna" mà cả vết máu tối qua cũng đã không còn
nữa, sạch sẽ như vậy giống như chưa từng xảy ra chuyện gì ở đây hết.
"Làm
sao đây, không có gì hết."
"Tớ
đến chỉ để xem thôi, nhưng mà không có gì cả, tớ còn đang chuẩn bị để kể lại
cho cô ấy nghe nữa mà."
"Nhưng
mà, mấy cậu không cảm thấy chuyện này càng đáng sợ hơn sao?"
"Ý
cậu là gì chứ?"
"Chỉ
có buổi đêm mới xuất hiện còn ban ngày thì mọi dấu vết đều biến mất một cách
sạch sẽ, hơn nữa vào buổi sáng, có người đã đi kiểm tra camera an ninh ở phòng
bảo vệ rồi, cũng không có gì cả."
"Đúng
vậy, trừ những học sinh đến đây vào tối qua ra thì không còn ai nữa, cũng không
có ai rời đi."
"Thôi
đừng nói nữa, đáng sợ lắm."
Chính
vào lúc một nửa trong số đó đang xuống tầng, một nửa lại trò chuyện để tăng
thêm phần kỳ dị đáng sợ cho bầu không khí chung, đột nhiên Anna mặc một chiếc
váy màu xanh xuất hiện từ phía hành lang tối tăm tiến tới gần họ.
"Cộp
cộp cộp."
"Aaa."
Đám học sinh nhìn thấy cô ấy, ngay tức khắc liền la hét chói tai rồi vội vàng
bỏ chạy.
Nhưng
quả thực đám học sinh sinh này can đảm hơn nhiều so với đám học sinh đến vào
lần trước, vẫn còn không ít người ở lại, một trong số đó run rẩy hỏi:
"Cậu, cậu là ai?"
"Anna
—" nghiêng đầu lại, một giọng nữ sinh quen thuộc nhè nhẹ cất lên: "Tớ
là Anna, các cậu không nhận ra tớ nữa sao?"
Đến
cả giọng nói cũng giống y như đúc.
Người
này chắc chắn là Anna.
"Aaa
—"