Hòa
Ngọc vô cảm xúc: “Bỏ ra.”
Eugene:
“Không bỏ, dáng của cậu thật sự rất giống với Anna, thầy Hòa à, cậu muốn hoàn
thành phó bản này không?”
“Còn
có cách khác mà.”
Trấn
Tinh chớp mắt, làm vẻ mặt vô tội: “Nhưng mà cách này là đơn giản nhất.”
Hai
người họ tuy là đang thương lượng với Hòa Ngọc nhưng lại ghì chặt cậu, kiên
quyết không buông tay, hiển nhiên là họ đã quyết định phải dùng cách này.
Hòa
Ngọc lạnh lùng nhìn hai người: “Các anh đang cố ý.”
Trả
lời cậu chỉ là hai hàm răng trắng bóc.
Ngay
cả khuôn mặt máy móc của Eugene cũng cười đến nhăn lại, trông vô cùng vui mừng
và mong đợi.
Eugene
và Trấn Tinh cố ý.
Không
phải bọn họ nhất quyết phải làm thế, chỉ là thực sự không muốn nhìn thêm vẻ
mặt quá đỗi thản nhiên tự tin của Hòa Ngọc, họ muốn nhìn được biểu cảm khác của
cậu.
Hơn
nữa —
Hòa
Ngọc luôn ra vẻ thần bí, nói gì cũng chỉ nói nửa chừng, luôn làm cho người khác
mơ hồ, bối rối.
Đặc
biệt là lúc người khác đang vò đầu bứt tai, cậu cũng chẳng thèm nói lời nào,
thật là muốn cho cậu một trận.
Họ
muốn đánh cậu cũng chỉ đành nhịn.
Bây
giờ lại có cơ hội thích hợp để “báo thù”, không phải quá tuyệt vời sao.
Ánh
mắt Eugene vụt qua một tia ranh mãnh.
Hiếm
khi thấy vẻ mặt của Hòa Ngọc thay đổi biểu cảm, thật là làm người khác vui vẻ
mà.
Nhìn
người có dáng dấp nhỏ bé, gầy gò hơn bọn họ nhưng mặt lúc nào cũng trầm tư, ảm
đạm thật chán chết.
Hòa
Ngọc lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt rất không thân thiện.
Khi
cậu đề xuất phương án này, cậu không ngờ tới là chiều cao của mình lại tương
đương với Anna, chiều cao của cậu ở Lam Tinh là khá lý tưởng.
Nhưng
đối với Liên Bang có hệ thống năng lực chiến đấu, họ đã tập luyện rất chăm
chỉ, điều này khiến chiều cao tổng thể rất đáng gờm.
Chiều
cao của Hòa Ngọc ở Liên Bang thì chỉ ngang với một cô gái.
Đứng
trước một người cao to, vạm vỡ như Vạn Nhân Trảm thì chỉ nhỏ bé như chú gà, hơn
nữa cậu lại gầy gò, da dẻ nhợt nhạt nên nhìn càng thêm phần yếu ớt.
Vạn
Nhân Trảm như mới nhận ra điều gì đó, đột nhiên cao giọng hống hách nói: “Mày
phải giả làm con gái.”
Không
đợi Hòa Ngọc trả lời đã ngửa mặt lên cười to: “Hahaha tên lùn kia, buồn cười
chết mất, mày thế mà lại phải giả làm con gái, hahaha, khỏi nói, nhìn mày rất
chi là giống đó hahaha.”
Hòa
Ngọc quay người, mặt không biểu cảm nhìn gã.
Đan
mạc:
“Hahaha,
Hòa Ngọc lần đầu tự đào hố chôn mình, buồn cười quá đi.”
“Biểu
cảm vừa rồi của cậu ấy thật đáng yêu, rất mong chờ Hòa Ngọc cải trang thành phụ
nữ.”
“Tôi
cũng rất mong chờ, hahaha.”
“Vì
thế nhiều lúc đừng nói chuyện kiểu cao siêu bí hiểm, rất dễ chọc giận quần
chúng, hahaha.”
“Tuy
tôi cũng rất vui nhưng mà Vạn Nhân Trảm, anh cũng dám cười nhạo Hòa Ngọc sao?”
“Ngồi
hóng Vạn Nhân Trảm tự tìm chỗ chết.”
Vạn
Nhân Trảm vừa mới vui vẻ, dần dần nụ cười dập tắt.
Bởi
vì Hòa Ngọc nhìn gã với một vẻ mặt rất lạnh lùng thờ ơ, như đang nhìn một kẻ
ngốc vậy.
Trong
trường hợp như vậy, gã không thể cười nổi.
Hòa
Ngọc: “Vậy anh vui mừng vì cái gì? Vì anh là một tên vô dụng trong phó bản này
sao?”
Cho
dù là phân tích sự thật hay là giả nữ để dụ hung thủ, tất cả đều là để
thông qua.
Mà
Vạn Nhân Trảm, chưa hề đóng góp điều gì.
Vạn
Nhân Trảm: “…”
Tuy
đó là sự thật, nhưng nói ra kể cũng có chút hổ thẹn.
Hòa
Ngọc mỉm cười: “Vạn Nhân Trảm, đi dọn nhà vệ sinh đi.”
Vạn
Nhân Trảm trợn mắt: “Dựa vào đâu?”
Hòa
Ngọc: “Dựa vào tôi là thầy giáo của anh, tôn sư trọng đạo, tín chỉ, anh có
cần không?”
Vạn
Nhân Trảm: “…”
Hơi
thở của gã trở nên nặng nề, toàn thân như đang bốc khói.
Hòa
Ngọc tiếp tục cười nói: “Lẽ nào anh không thể làm chút gì đó sao? Đến phó bản
này ngồi không hưởng lợi thôi à?”
Sau
đó, cậu giải thích: “Có phải anh không hiểu thế nào là ngồi không hưởng lợi,
tức là trong cái phó bản này là kẻ vô dụng, không giúp được gì cũng không
chịu làm gì.”
Giọng
điệu không nhanh không chậm, từng chữ như một con dao đâm chí mạng.
Vạn
Nhân Trảm: “…”
Toàn
thân gã như bị sét đánh, tức giận đến nỗi muốn giết người, nhưng lại đau lòng
phát hiện những gì Hòa Ngọc nói đều là sự thật.
Trong
chiến đấu, gã không đánh lại cao thủ cấp S.
Trong
phân tích, thực sự đến bây giờ gã vẫn chưa hiểu nhưng gì Hòa Ngọc đã phân tích
lúc trước.
Hòa
Ngọc: “Vì thế, cống hiến duy nhất anh có thể làm đó là dọn nhà vệ sinh, để
không uổng công vô ích anh đến đây lần này.”
Sau
khi nhân viên vệ sinh bị bại lộ, hôm nay chưa cải trang được gì chứ đừng nói
dọn nhà vệ sinh.
Từ
đó đến nay nhà vệ sinh chưa được dọn, vô cùng bẩn thỉu.
Trấn
Tinh và Eugene nín cười.
Hòa
Ngọc: “Hai người phải giám sát anh ta, nhất định phải dọn cho sạch đó.”
Trấn
Tinh, Eugene: “…”
Hớ
—-
Bọn
họ chỉ ở đó hóng chuyện, sao lại bị liên lụy rồi.
Hòa
Ngọc cười cười: “Không đồng ý sao?”
Cho
dù rất bối rối nhưng nụ cười và giọng điệu này làm cho người khác nổi hết gai
ốc, dường như họ chỉ cần nói “không” thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Nghĩ
đến vì để hoàn thành phó bản này mà Hòa Ngọc phải mặc đồ con gái,
Hai
người bất đắc dĩ gật đầu.
Hòa
Ngọc mỉm cười quay người, vẻ mặt cau có khó chịu vừa rồi tan biến, trở lại với
gương mặt lãnh đạm thường ngày.
Quả
nhiên lúc tâm trạng không tốt thì làm người khác đau khổ, lúc đó sẽ thấy dễ
chịu hơn.
Những
bước chân của cậu đã quay trở lại trang thái bình thường.
Đạn
mạc:
“Mẹ
nó, đây là Hòa Ngọc lúc tức giận, quả nhiên không thể chọc cậu ta điên.”
“Mẹ,
cậu ta biết cách hành hạ người khác thật, Vạn Nhân Trảm dọn vệ sinh, e rằng cả
đời gã chưa bao giờ làm việc đó.”
“Hahaha,
để bọn họ chọc giận Hòa Ngọc, đáng.”
“Thảo
luận nghiêm túc một chút, Hòa Ngọc có thế đóng giả Anna không, có thể thực sự
thu hút hung thủ không?”
“Không
biết, họ chỉ có ba ngày, phải thử nhiều cách khác nhau.”
“Tôi
thấy không khả thi, hung thủ vẫn ung dung như vậy, có người lật tung mọi ngóc
ngách gã ta đều không hoảng sợ thì Anna giả có thể dụ gã ta sao?”
“Cứ
chờ xem sao.”
Vạn
Nhân Trảm đứng trong ký túc xá, bực bội nói: “Cần chờ bao lâu nữa?”
Trấn
Tinh cầm ly nước, vẻ mặt lạnh lùng dựa vào giường, không hề để ý đến gã.
Trong
mắt Eugene tràn đầy gian xảo: “Lần đầu tiên mặc váy thì phải làm quen một chút,
đoán là cậu ấy cần ổn định tâm lý chút chút mới bước ra được.”
Đạn
mạc: “Chắc là Hòa Ngọc đang thay quần áo, vì thế phòng phát sóng của cậu ấy đã
bị làm mờ, không nhìn thấy thứ gì.”
Đạn
mạc: “Mong chờ.”
Đạn
mạc: “Đoán là phải lâu nữa mới ra.”
Bọn
họ đều cho rằng phải chờ rất lâu, nhưng thực tế, vừa mới dứt lời thì cửa nhà vệ
sinh đã mở ra rồi.
Hòa
Ngọc mà mọi người cho rằng phải chuẩn bị tâm lý vững vàng để lần đầu mặc đồ nữ
lại lạnh lùng điềm tĩnh bước ra từ phà vệ sinh, trên khuôn mặt hay trong ánh
mắt đều không chút gì gọi là xấu hổ, ngại ngùng.
Ngược
lại, tràn đầy tự tin.
Cứ
như thứ cậu mặc trên người không phải là váy, mà là một bộ vest lịch lãm.
Để
giống với Anna hơn, họ không lấy đồng phục trường mà là chiếc váy màu xanh lam
mà Anna hay mặc, ngày cô ấy xảy ra chuyện cũng mặc chiếc váy này.
Tuy
chiếc váy gốc đã bị xử lý, nhưng nhờ ông chú căng tin và nhân viên vệ sinh làm
ra một chiếc giống hệt thì không khó khăn chút nào.
Chiếc
váy màu xanh lam dài đến mắt cá chân, bộ tóc giả cũng xoăn dài y hệt như tóc
Anna.
Mái
tóc xoăn dài buông thả tự nhiên, vòng eo thon thả bị váy siết lại dường như chỉ
còn rộng bằng lòng bàn tay, khuôn mặt Hòa Ngọc lại lạnh lùng, trong trang phục
như vậy lại toát ra vẻ quý phái và quyến rũ lạ thường.
Cậu
vốn có ngũ quan thanh tú, nét đẹp phi giới tính, lông mày không sắc nhưng đôi
mắt mê người sâu thẳm như trời sao, lông mi cong vút, khi chớp mắt quả thực
động lòng người.
Bỏ
cặp kính cứng nhắc đi, lại làm cho cậu thêm phần dịu dàng nhu mì.
Vẻ
ngoài của cậu trong trang phục nữ không hề mâu thuẫn chút nào, thậm chí với
khuôn mặt nhẵn bóng không tỳ vết cộng với sống mũi cao thẳng tắp, làm cho cậu
quyến rũ một cách nổi bật hơn người.
“Hahaha.”
Hòa
Ngọc chậm rãi bước ra từ nhà vệ sinh, mỗi bước đi cứ thong thả và bình thản,
tiếng bước chân cứ như chạm tận đáy lòng.
Giữ
thẳng lưng, nâng cằm lên một chút.
Khóe
mắt hếch lên quét một lượt qua đám đông, với ánh mắt mông lung không để tâm đến
mọi thứ xung quanh.
Biểu
cảm này trong trang phục nam, Hòa Ngọc lạnh lùng khí chất.
Biểu
cảm này trong trang phục nữ, Hòa Ngọc quyến rũ diễm lệ.
Khi
ánh mắt cậu quét về phía mọi người, cả ký túc xá đều im phăng phắc.
Vạn
Nhân Trảm há hốc mồm, ngây ra nhìn Hòa Ngọc.
Ly
nước mà Trấn Tinh cầm nghiêng hẳn qua một bên, dường như tất cả nước trong ly
đều đổ lên người gã.
Khi
cậu bước từ trong ra, Eugene bất giác đứng dậy, vô tình đập đầu vào thành
giường nhưng dường như gã không cảm thấy đau đớn gì.
Phòng
phát sóng trực tiếp cũng tạm thời trống rỗng.
Sau
đó là ngập tràn những bình luận hào hứng kích động.
“Chết
tiệt, tim tôi loạn nhịp rồi.”
“Mẹ
nó, tôi cũng rung động rồi, rõ ràng là thích con gái nhưng khi thấy cậu ấy mặc
đồ nữ thì hoàn toàn không chịu nổi nữa rồi.”
“Mẹ,
chảy cả máu mũi luôn rồi.”
“Aaa,
đẹp quá đi, tôi là con gái mà cũng mê.”
“Trời
ạ, không thua kém gì mà đệ nhất mỹ nhân tuyển chọn Liên Bang lúc trước.”
“Chết
rồi, yêu mất rồi.”
Số
phiếu bầu của Hòa Ngọc tăng vọt với tốc độ chóng mặt, trực tiếp gần đạt mức một
trăm nghìn phiếu bầu.
Thấy
số phiếu bầu, Hòa Ngọc hơi nhướn cong đôi lông mày.
Cũng
chính vì cái nhướn mày của cậu, đã đánh thức ba người trong ký túc xá.
Eugene
suýt nữa nhảy dựng lên: “Chết tiệt!”
Dường
như gã chỉ nói được hai chữ này, nhưng nó có thể cho thấy tâm trạng của gã hiện
giờ rất vô cùng sinh động.
Trấn
Tinh thì lại nghiêm túc gật đầu: “Rất đẹp.”
Vạn
Nhân Trảm không nói gì, chỉ giơ tay lên, đứng đực ra đó ôm ngực.
Hòa
Ngọc lạnh lùng liếc bọn họ một cái, rồi xách hộp dụng cụ trang điểm vào lại nhà
vệ sinh, lần này cậu không đóng cửa, vì thế khán giả có thể xem cậu làm gì ở
bên trong.
Cậu
đang trang điểm.
Liên
Bang Vũ Trụ cũng có đồ trang điểm, hơn nữa chất lượng cũng rất tốt.
Phụ
nữ trong Liên Bang Vũ Trụ không trang điểm nhiều, không phải là họ không yêu
cái đẹp mà ngược lại, họ rất yêu.
Nhưng
thứ họ theo đuổi là một loại thuốc có thể thay đổi dung mạo hoàn toàn.
Cái
thứ mà chỉ tồn tại trong tiểu thuyết của Lam Tinh, trong Liên Bang Vũ Trụ cũng
có, mặc dù rất hiếm thấy, công dụng cũng có hạn nhưng quả thực là có tồn tại.
Động
tác trang điểm của Hòa Ngọc vừa nhanh vừa đẹp, rất nhiều người đàn ông khi
trang điểm đều cố ý “nhấn đậm lên”, điều này không chỉ làm lớp trang điểm mất
thẩm mỹ mà còn khiến người khác thấy phản cảm.