2.
Tôi tên là Diệp Nhất Ngôn.
Là một con hồ ly, cũng là một đạo sĩ.
Hôm đó lò luyện đan của sư phụ bỗng nổ tung nên bắn ra rất nhiều tiên đan, tôi vô tình nhặt được một viên, ăn xong liền hóa thành hình người.
Sư phụ nói rằng tôi có duyên với ông ấy nên đã nhận tôi làm đồ đệ.
Nhưng tôi không giống như những con hồ ly trong phim truyền hình, tôi không hề có những phép thuật lợi hại đó, chỉ có thể biến hình.
Tôi hỏi sư phụ tại sao lại như vậy, ông ấy nói phim truyền hình chỉ toàn lừa người thôi.
Tôi nghi ngờ ông ấy đang lừa tôi, nhưng tôi chẳng có bằng chứng nào cả.
Ba ngày trước, tôi ngao du tới nơi đây, phát hiện thành phố này đang bị một đám mây đen bao phủ.
Sau khi điều tra, tôi mới biết rằng ở đây đã xảy ra rất nhiều án mạng.
Các nạn nhân đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Sắc mặt của họ xám xịt, khuôn miệng há to và đồng tử giãn ra cực hạn, như thể trước khi chết đã trải qua nỗi sợ hãi cực kỳ khủng khiếp.
Nhưng trên người lại không có bất cứ vết thương nào, ở hiện trường cũng không có dấu vết đánh nhau.
Rõ ràng là đã bị câu mất linh hồn.
Lệ quỷ câu hồn, vô thường bắt mạng, hung thủ chắc chắn là một con lệ quỷ.
Muốn tìm thấy nó cũng không phải chuyện dễ dàng.
Sư huynh nói, ở trần gian cách nhanh nhất để làm quen với mọi người chính là phát sóng trực tiếp, chỉ là yêu cầu kỹ năng diễn xuất.
Giữa múa thoát y và hát hò, tôi lựa chọn livestream đoán mệnh.
May thay tất cả đều thuận lợi.
Nhưng cảnh bắt quỷ này không thể để nhiều người vây xem như vậy, nếu không sẽ gây ra cơn hoảng loạn vô cùng to lớn.
Nhưng nữ quỷ này lại khống chế kênh livestream, cho dù bây giờ tôi rút nguồn điện ra cũng không còn tác dụng.
Tôi giơ tay quăng ra một lá bùa, trầm giọng niệm chú.
“Cấp cấp như lập lệnh, phá!”
Nữ quỷ thảm thiết lui lại mấy bước, thoát ra khỏi màn hình livestream, ánh đèn cũng trở lại bình thường.
Tôi mỉm cười vẫy tay chào mọi người.
“Vừa nãy đều là chỉnh sửa để hù dọa mọi người một chút thôi, mọi người phải tin tưởng vào khoa học nhó! Hẹn lần sau gặp lại.”
Tôi vội vàng tắt livestream, xoay xoay cổ tay rồi quay đầu nhìn về phía nữ quỷ.
Cô ta chỉ vừa mới đứng vững lại được, vẻ mặt sợ sệt khi nãy đã lập tức trở nên hung dữ chỉ trong giây lát.
Quỷ bây giờ cũng cảm xúc không ổn định đến vậy sao?
Tóc cô ta dựng đứng, như thể có một cái quạt đang thổi từ phía sau lưng.
Lúc đó tôi mới nhìn rõ có một vết sẹo sâu từ mắt phải kéo dài tới tận hàm trái của ả.
Khi nữ quỷ cười, vết sẹo kia lại bị kéo căng, khiến cho cô ta càng thêm hung dữ.
Ả nhe nanh múa vuốt lao về phía tôi, trên cổ tay và cánh tay cũng đầy những vết sẹo gớm ghiếc, dường như vẫn còn đang rỉ máu.
Lúc còn sống cô ta đã tạo bao nhiêu nghiệp mới có thể thảm thương tới mức này vậy?
Tóc nữ quỷ quấn chặt lấy cánh tay tôi, tôi thuận tay tóm lấy rồi kéo mạnh về phía sau.
Ả bị tôi giật tóc mạnh tới nỗi liêu xiêu loạng choạng.
Tôi nhanh tay rút ra thanh kiếm gỗ đào cắt đứt mái tóc của cô ta rồi nhân cơ hội quăng thêm mấy lá bùa.
Tiếng lùm bùm lốp bốp lập tức vang lên, kèm theo đó là tiếng hét chói tai kéo dài không dứt.
Tôi giơ tay niết quyết, lẩm bẩm niệm chú diệt ma.
“Thần sư sát phạt, không sợ kẻ nào, trước giết ác linh, sau diệt bóng tối.”
“Thần nào không phục, quỷ nào không lo…”
“Phá!”
Chú diệt ma còn chưa niệm xong, cửa phòng đã bị đá văng.
Ánh đèn trong phòng mờ mịt, chỉ có ánh đèn trong hành lang hắt bóng vào lưng người kia, nhìn không rõ biểu cảm gì trên khuôn mặt.
Khiến cho tôi nhất thời phân không rõ là bạn hay thù.
Trong lúc tôi phân tâm, nữ quỷ đã quay đầu lao về phía người nọ.
“Đệt!”
Cậu ta ném lại một câu rồi co giò bỏ chạy.
Trước khi tay nữ quỷ kịp bóp cổ người kia, tôi đã vung kiếm gỗ đào chắn trước cổ cậu ta để chặn lại tay của ả rồi xoay nhẹ một cái, nữ quỷ vội vàng rút tay về.
Cậu ta ngã ngồi trên mặt đất, đờ đẫn nhìn về phía nữ quỷ trước mặt, bị dọa cho suýt mất hồn.
Ok! Tôi thừa nhận rằng mình đã cố tình chậm vài bước.
Ai bảo cậu ta quấy rầy tôi làm phép làm cái gì.
Tôi lại một lần nữa giơ kiếm lên đâm về phía nữ quỷ, đột nhiên phát hiện ai đó đã tóm lấy chân mình.
Cúi đầu nhìn xuống, lại là thằng nhãi kia.
Cậu ta ngồi dưới đất ôm chặt lấy chân tôi, lời nói cứ tuôn ra không ngừng.
“Tôi không cho phép cô làm tổn thương Kỳ Kỳ.”
Tôi: “……Đầu óc người này hình như có vấn đề.”
Tôi đánh ngất cậu ta chỉ bằng một cú đấm, tiếp tục ném bùa ra rồi niệm chú diệt ma.
Trong phòng kim quang chiếu rọi, nữ quỷ rên rỉ đau đớn, xen lẫn trong đó là thê lương cùng không cam lòng.
Đột nhiên, một chiếc dây xích đen sì xuất hiện sau lưng nữ quỷ, thô bạo kéo ả lôi đi.
Tôi lệnh cho kiếm gỗ đào đuổi theo nhưng chỉ thấy một đám sương đen biến mất trên nóc tòa nhà.
Sơ suất quá rồi.
Tôi cứ tưởng chỉ cần hạ gục nữ quỷ thì thành phố này sẽ trở lại bình thường.
Không ngờ rằng nữ quỷ này đã bị khống chế.
Có thể lôi ả đi khi tôi còn đang thi pháp, xem ra cũng là một kẻ rất ra gì.
Lần này xem như là đã đánh rắn động cỏ, nếu muốn dụ cô ta ra lần nữa thì có vẻ khó rồi đây.
3.
Trở lại nơi ở, người kia đã tỉnh lại.
Nhìn thấy tôi, cậu ta sải bước chạy tới, dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay tôi lắc lắc không ngừng.
“Nói mau, cô giấu Kỳ Kỳ đi đâu rồi?”
Tôi vội vàng đưa tay ra ngăn cậu ta lại.
“Dừng, dừng, dừng, tôi sắp nôn rồi.”
Hồ ly cũng biết say xe đó nha!
Tôi đỡ ghế sofa chậm rãi ngồi xuống, lúc này mới nghiêm túc nhìn chàng trai trước mặt.
Lông mày và đôi mắt của cậu ta quả thực rất giống với nữ quỷ kia, chỉ là ấn đường hơi đen, sợ là sắp gặp phải tai ương đẫm máu.
“Cậu và nữ quỷ kia có quan hệ gì?”
Chàng trai sững sờ hai giây.
“Ý của cô là, Kỳ Kỳ đã chết?"
Tôi có chút câm nín, chẳng lẽ khi nãy tôi ra tay quá mạnh, đánh cho cậu ta ngu luôn rồi?
Có lẽ cậu ta cũng đã nhớ lại cảnh tượng suýt nữa bị nữ quỷ bóp chếc kia, đờ đẫn ngồi sang bên cạnh, sắc mặt tái nhợt đi vài phần, miệng cũng lắp ba lắp bắp.
Khác xa với vẻ bá đạo lúc đạp cửa khi nãy.
“Không thể nào, chắc chắn là cô đã dùng thuật che mắt, mau giao em ấy ra đây.”
Oke thôi! Thế thì tôi sẽ cho cậu mở mang một chút cái gọi là tận cùng của khoa học chính là huyền học.
“Nếu như tôi tìm thấy thi thể của Kỳ Kỳ thì cậu tính sao?”
“Vậy thì tôi sẽ livestream trồng cây chuối ăn cớt.”
Rất tốt! Chàng trai trẻ có lá gan không nhỏ ha.
Dưới sự tự thuật của chàng trai kia, tôi đã hiểu đại khái mọi chuyện.
Tên cậu ta là Tiêu Túc.
Nữ quỷ chính là em gái của cậu ta, Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ đã bị lạc khi mới chỉ 13 tuổi, gia đình Tiêu Túc đã tìm kiếm em gái trong suốt mười năm, trong thời gian đó cũng tìm đến rất nhiều thuật sĩ giang hồ nhưng đều không có kết quả.
Tiền cũng bị lừa sạch sành sanh.
Vậy nên khi Tiêu Túc nhìn thấy livestream đoán mệnh của tôi mới tức giận như thế, không ngừng mắng chửi tôi trong bão comment.
Cho đến khi, cậu ta nhận ra Tiêu Kỳ.
“Vậy sao cậu biết tôi sống ở đây?”
“Để tìm được em gái, tôi có rất nhiều bạn bè ở các ngành nghề khác nhau, muốn biết vị trí của cô cũng chẳng khó khăn gì.”
Tôi: Đỉnh của chóp.
Tôi bảo Tiêu Túc quay về chuẩn bị đồ mà Tiêu Kỳ đã dùng và ngày sinh tháng đẻ của cô ấy, Tiêu Túc nhìn tôi đầy khinh bỉ.
“Mấy thứ này lúc trước tìm đạo sĩ cũng bảo là cần, trong nhà lúc nào cũng có.”
“Nhưng bọn họ yêu cầu những thứ này xong sẽ thu tiền, thu tiền xong là xong.”
Tôi lười để ý tới cậu ta, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về phòng đánh một giấc.
Cái nghề này ấy mà, có người tin, đương nhiên cũng sẽ có người không tin.
Tôi không phải là Nhân dân tệ, vậy nên không phải ai gặp cũng thích.
Cũng không cần ép người ta phải tin tưởng, cơ duyên đến thì tự khắc sẽ tin.
Tiêu Túc rời đi không lâu, cửa nhà tôi bị ai đó gõ liên tục.
Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy hai anh giai mặc đồng phục cảnh sát đứng ngay trước cửa.
“Xin chào, chúng tôi nghi ngờ rằng cô có liên quan tới một vụ lừa gạt buôn bán trẻ em, mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Tôi bất lực đỡ trán.
Thằng oắt con Tiêu Túc này, tôi phục rồi đấy.
Tôi đến đồn cảnh sát để ghi lại biên lại, còn phải cung cấp cả giấy chứng nhận đạo sĩ của tôi.
Đợi đến khi tôi bước ra khỏi đồn, chân trời đã trắng hếu như bụng cá chếc.
Tin tức trên điện thoại thông báo rằng đêm qua lại có thêm một người tử vong.
Tôi đọc tin tức, đột nhiên có một loại linh cảm không lành.
Tiêu Kỳ mặc dù trốn thoát nhưng cũng bị thương không nhẹ, tuyệt đối không thể tiếp tục ra tay nữa.
Có phải kẻ đứng sau cô ấy đã ra tay, hay là hung thủ không chỉ có một người?
Nếu muốn tìm ra sự thật, trước tiên phải tìm được Tiêu Kỳ.
4.
Có thể là do bên phía cảnh sát điều tra tôi không có vấn đề gì, lúc Tiêu Túc quay lại trông có chút xấu hổ.
Cậu ta mang tới một chiếc găng tay mà Tiêu Kỳ đã đeo hôm cô ấy đi lạc, sau đó nhà bọn họ đã tìm thấy nó nằm bên vệ đường.
Tôi cắt một phần, đốt nó cùng với lá bùa và đổ vào nghiên mực.
Sau đó tôi kéo tay Tiêu Túc, cắn một phát rồi nhỏ máu vào trong nghiên.
Thực ra cũng có thể dùng máu của tôi, nhưng ai bảo cậu ta lại vu khống tôi cơ chứ?
Tiêu Túc rít lên một tiếng khiến tôi không nhịn được mà liếc cho cậu ta một cái.
Đàn ông con trai kiểu gì mà có tí đau thế này cũng không chịu được.
Đợi một chút, cậu đỏ mặt cái gì?
Tôi lười đếm xỉa tới cậu ta, thu lại ánh mắt rồi lấy ra một tờ giấy vàng khác, gấp thành một con hạc giấy.
Tôi dùng hỗn hợp tro bụi và máu viết ngày sinh tháng đẻ của Tiêu Kỳ lên mình con hạc, sau đó hai tay nhanh chóng kết ấn, nhỏ giọng lẩm bẩm chú ngữ.
Cùng với động tác của tôi, vô số đốm trắng nhỏ bắt đầu chui vào trong mình con hạc.
Sau khi niệm xong câu chú ngữ cuối cùng, con hạc giấy bỗng đập đập đôi cánh, chậm rãi bay lên.
Tiêu Túc trừng mắt nhìn tôi rồi lại nhìn hạc giấy, cứ nhìn như vậy hồi lâu mà không nói gì.
Tôi dường như nghe thấy tiếng sụp đổ của niềm tin.
Ồ hố! Hóa ra là tiếng tam quan vỡ vụn.
Cậu ta đứng đó quan sát một lúc lâu, sau khi chắc chắn rằng không có bất cứ thứ gì kéo thân hạc giấy lên thì mới nhìn về phía tôi bằng ánh mắt tràn đầy sùng bái.
“Nhất Ngôn đại sư, tôi phát hiện ra hình như cô và mấy tên lừa gạt giả mạo đạo sĩ không giống nhau lắm.”
Cái gì mà không giống nhau lắm?
Phải là hoàn toàn khác mới đúng!
“Cậu đừng có mơ sẽ thoát được sự thật phải ăn cớt.” Tôi liếc nhìn cậu ta, bổ sung thêm: “À! Phải rồi, còn phải trồng cây chuối mà ăn.”
Tiêu Túc: “……”
Chúng tôi thu dọn đồ đạc rồi đi theo chỉ dẫn của hạc giấy, lái xe ba ngày mới dừng lại dưới một chân núi.
Mấy hôm trước trời vừa mưa, đường núi hơi lầy lội nên xe không lên được, cả hai chỉ đành mang theo đồ đạc cuốc bộ đi lên.
Hạc giấy đáp xuống một mô đất ở giữa lưng chừng núi.
Phía trước mô đất cắm một tấm bảng gỗ nhưng trên bảng không có chữ gì, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, như thể đã lâu không có người qua lại.
“Chính là chỗ này.”
Tôi lấy từ trong túi ra một cái xẻng sắt nhỏ rồi đưa cho Tiêu Túc.
“Đào đi!”
Huyệt mộ không sâu, chỉ một lúc sau đã bị Tiêu Túc đào ra hết, lộ ra một bọc lớn màu đỏ bên trong.
Tôi không nhịn được thấp giọng chửi một câu.
“Kẻ rồ nào lại đi dùng vải đỏ để hạ táng thế này.”
Không biến thành lệ quỷ mới lạ.
Tiêu Túc ngồi xổm trước cái bọc màu đỏ, hai tay ôm mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, ánh chiều tà yếu ớt chiếu lên bóng lưng đang run rẩy không ngừng của cậu ta.
Bởi vì hình dạng của cái bọc kia, hiển nhiên đã không còn là một cơ thể hoàn chỉnh.
Tôi vỗ nhẹ vào vai cậu ta.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng khóc nức nở của Tiêu Túc.
Đột nhiên sau lưng chúng tôi bỗng vang lên tiếng sột soạt.
“Ai?”
Tôi lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng đen lướt qua nhanh như chớp.
Tiêu Túc nghe thấy tiếng quát cũng ngừng không khóc nữa, quay đầu nhìn theo.
Tôi liếc về phía Tiêu Túc một cái, cậu ta nháy mắt đã hiểu ý tôi, sải đôi chân dài cắm đầu chạy xuống núi.
Tôi không thể không cảm thán một câu, tố chất cơ thể cậu ta đúng là không phải tốt bình thường.
Tôi thu lại hạc giấy, đi về hướng của cái bóng đen.
Mới đi được không xa thì bỗng có một bóng người nhảy bổ ra từ phía bên cạnh, dùng một tay tóm lấy tôi.
Lưỡi dao lạnh lẽo dán vào da cổ tôi, con dao còn khẽ run run.
“Các người là ai? Tại sao lại đến đây?”
Tôi giơ hai tay ra hiệu đầu hàng.
“Đừng xúc động, chúng tôi không có ác ý gì, chỉ tới đây để hỏi thăm về một người mà thôi.”
Vừa dứt lời, tôi đột nhiên lui lại một bước, giơ tay đánh vào cổ tay người kia, con dao cũng vì vậy mà rơi xuống đất.
Người đàn ông thấy tình hình không ổn bèn co giò chạy về một hướng khác.
Tôi cũng không vội vàng, nhặt con dao lên rồi nghịch nghịch ngắm nghía.
Ngay khi chạm vào nó, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Bây giờ mặc dù không phải là mùa hè nắng nóng nhưng cũng chẳng phải là mùa đông lạnh giá gì, con dao này tôi vừa chạm vào đã thấy lạnh như băng.
Nếu nhìn kỹ còn thấy có một luồng khí đen yếu ớt tỏa ra từ nó.
Trông như sắp bị quỷ khí bao trùm vậy, nơi này quả là không đơn giản!
Tôi còn đang nghĩ ngợi thì người đàn ông kia đã hốt hoảng quay lại, nhìn thấy tôi bèn lập tức dừng bước chân.
Tiêu Túc chậm rãi đi tới từ phía sau người đó.
Ông ta quay đầu chạy về phía trong núi, kết quả là chưa được vài phút đã bị Tiêu Túc tóm lại.
Đó là một ông già gầy guộc với đôi mắt trũng sâu và đôi môi nhợt nhạt.
Ánh mắt tôi rơi vào tấm lưng còng của ông ta, nơi có một con quỷ nhỏ đang nằm bò, nhìn khoảng chừng ba bốn tuổi.
“Con dao này, là của ông sao?”
Con quỷ nhỏ kia thấy tôi nhìn mình thì nhảy từ trên lưng của ông già xuống đất, há miệng nhe răng lao thẳng về phía tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT