5

Tôi không kịp rút kiếm nên vội vàng kết ấn, một chưởng vỗ qua.

“A~”

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, là Tiêu Túc.

Tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Trên ngọn núi này có một loại hoa có thể khiến người ta sinh ra ảo giác.

Chúng tôi đã chậm trễ ở đây quá lâu, chắc hẳn cơ thể đã bị nhiễm phải khí độc.

Tôi nhanh chóng niệm chú, lắc lắc đầu rồi mở mắt ra lần nữa.

Đâu còn con quỷ nhỏ nào nữa cơ chứ?

Ông già đã chạy đi mất, còn đang quay đầu cười ha hả vào mặt chúng tôi.

“Lão già, thực lực cũng mạnh đấy.”

Vừa dứt lời, Tiêu Túc đã nhào tới tóm lấy tôi, tôi bèn tiến lên cho cậu ta một cái tát.

Mạnh tới nỗi tay tôi cũng tê cứng cả ra.

“Nhìn cho rõ xem tôi là ai!”

Tiêu Túc ôm mặt, nhìn chằm chằm vào tôi.

“Đại sư Nhất Ngôn? Sao lại là cô?”

“Trúng kế rồi, mau đi thôi.”

Tôi kéo Tiêu Túc chạy một mạch xuống núi.

Quả thực là oan gia ngõ hẹp!

Chúng tôi vừa lái xe đi không xa thì đã trông thấy ông già kia hì hục chạy phía trước.

Tiêu Túc bèn vươn đầu ra rồi hét lên.

“Này! Ông già.”

Ông lão loạng choạng, quay đầu lại nhìn thấy là chúng tôi bèn co giò bỏ chạy.

Chúng tôi cũng chẳng vội, chậm rãi lái xe theo sát phía sau ông ta.

Cho đến khi ông già kia không thể chạy nổi nữa mà ngồi xổm bên đường thở hổn hển thì chúng tôi mới dừng xe lại.

“Còn chạy nữa không?”

Tiêu Túc xuống xe rồi đưa cho ông ta một chai nước.

“Không chạy nữa, không chạy nữa, hai người tha cho tôi đi!”

“Bỏ qua cho ông cũng được, mau nói xem ông và người dưới mồ kia có quan hệ gì.”

Ông già kia vừa nghe vậy đã liên tục xua tay.

“Không liên quan gì đến tôi hết! Tôi chỉ đi ngang qua thôi, phía trước là thôn Trần gia, Trần mặt rỗ mua một cô gái, nghe nói là cô gái đó vì chạy trốn nên bị chém chết rồi.”

Đôi mắt Tiêu Túc đỏ hoe, lời nói rít ra từ kẽ răng.

“Thôn Trần gia ở đâu?”

“Ở ngay phía trước, cứ đi thẳng là có thể nhìn thấy.”

Tiêu Túc không nói một lời trèo lên xe, đạp ga vọt thẳng đi.

Tốc độ cứ phải gọi là tốc độ sinh tử!

Trong gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy lão già kia nhe ra hàm răng vàng khè, cười một cách cực kỳ âm hiểm.

“Anh giai à anh bình tĩnh lại đi, lão kia có gì đó không đúng lắm, quan trọng là chúng ta phải tìm được nửa thi thể còn lại của Kỳ Kỳ đã.”

Tôi vừa nói dứt câu, Tiêu Túc đã đột ngột đạp mạnh phanh xe một cái, nếu không có dây an toàn thì tôi đã ngã lăn quay ra đất rồi.

Cửa kính xe được kéo lên.

“Ý của cô là gì? Cái gì gọi là nửa thi thể còn lại?”

Không sai, đúng như những gì tôi đã tính được.

Chúng tôi tìm thấy nửa thi thể còn lại của Tiêu Kỳ ở con sông cách thôn Trần gia khoảng chừng 20 km.

Tôi và Tiêu Túc cùng ghép thi thể tơi tả của Tiêu Kỳ lại với nhau trên một tấm vải màu vàng phủ đầy những hoa văn bát quái, còn đặt những ngọn nến đã thắp sáng vào các vị trí tương ứng.

Tiêu Túc khóc không thành tiếng, thân hình cao lớn của cậu ta cúi rạp xuống đất, tấm lưng không ngừng run rẩy.

Tôi nhất thời không biết nên nói gì, chỉ khẽ vỗ nhẹ vào người cậu ta.

“Người đã chết thì không thể sống lại, bây giờ quan trọng là phải tìm được Tiêu Kỳ để hỏi rõ xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”

Tiêu Túc qua loa đưa tay lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể nặng nề gật đầu.

“Giờ Tý sắp đến rồi, một lát nữa cậu hãy làm theo chỉ thị của tôi, lớn tiếng gọi tên Tiêu Kỳ.”

Tôi lặng lẽ đếm thời gian, đột nhiên cách đó không xa có một luồng sáng chói lòa chiếu tới.

6.

Tôi nheo mắt nhìn qua, là tiếng động cơ ô tô.

Xe từ từ đến gần, có 3 người bước xuống, 2 nam 1 nữ.

Tôi nghi ngờ liếc nhìn Tiêu Túc.

“Cậu tìm tới à?”

Tiêu Túc rõ ràng có hơi xấu hổ.

“Chẳng phải là tôi sợ cô sẽ đem bán tôi ư!”

Nói xong, cậu ta đi tới đón mấy người kia rồi giới thiệu cho tôi từng người một.

Người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn cao hơn 2m tên là Tống Quốc Bình.

Người đàn ông còn lại trông cũng khá cao lớn là một cảnh sát, tên Trịnh Hạ Bình.

Một cô nàng xinh đẹp với ngón võ Taekwondo bát đẳng tên Lăng Thần.

Nếu như tôi thật sự lừa bán cậu ta thì liệu ba người này có thể đánh chết tôi không?

Trịnh Hạ Bình liếc nhìn tôi một cái rồi bất lực nhìn về phía Tiêu Túc.

“Tôi bảo này, cậu đã bị lừa biết bao nhiêu lần rồi mà sao vẫn ngựa quen đường cũ vậy hả? Cậu phải tin tưởng khoa học chứ.”

“Thi thể của Kỳ Kỳ tôi sẽ nhờ đồng nghiệp mang về, chắc chắn sẽ giúp cậu tìm ra hung thủ, cho cậu một lời giải thích.”

Trịnh Hạ Bình định gọi điện thoại nhưng bị Tiêu Túc ngăn lại.

“Hạ Bình, đại sư Nhất Ngôn không giống những kẻ kia, chúng ta cứ thử xem! Dù sao thì cũng chỉ mất một lát, sẽ không làm chậm trễ việc anh tìm kiếm hung thủ.”

Nghe nói tôi muốn chiêu hồn, vẻ mặt Lăng Thần tràn đầy kích động.

“Đại sư Nhất Ngôn, những gì cô nói là thật sao? Thực sự có thể triệu hồi quỷ hồn ư? Thật là kích thích quá đi mất! Chuyến này đi không uổng phí mà.”

Vẻ mặt Tống Quốc Bình lại đầy vẻ khinh thường.

“Hạ Bình, anh hãy để cô ấy làm đi, nếu như cô ấy dám lừa chúng ta thì tôi sẽ cho cô ấy biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác.”

Tiêu Túc tốn hết nước bọt mới thuyết phục được Trịnh Hạ Bình, nhưng điều kiện là phải tận mắt xem tôi chiêu hồn.

Tôi sợ nhiều người quá sẽ va chạm với quỷ hồn nên bảo họ ngồi trong xe.

Sau đó rải một vòng đất vàng quanh xe.

Giờ Tý vừa đến, tôi tung một xấp tiền giấy lên không trung rồi liên tục lắc chiếc chuông trên tay.

Lời niệm chú vừa vang lên, cát đá xung quanh bắt đầu bay mù mịt, tiền giấy cũng bay xung quanh thi thể Tiêu Kỳ.

Khi câu chú cuối cùng vừa dứt, tôi gật đầu với Tiêu Túc.

“Tiêu Kỳ, Kỳ Kỳ, em mau trở về đi! Anh trai rất nhớ em.”

“Tiêu Kỳ, trở về đi, anh trai sẽ mua cho em con búp bê em yêu thích nhất.”

“Anh sẽ không bao giờ cãi nhau với em nữa, em mau trở về đi!”

Giọng nói của Tiêu Túc ngày càng trở nên nghẹn ngào, gần như là không thốt nên lời, mỗi tiếng hô của cậu đều trộn lẫn với niềm mong mỏi và tiếc nuối trong suốt nhiều năm qua.

Tôi đưa tay lên lau khóe mắt, hít một hơi thật sâu rồi cố làm cho giọng nói của mình bình tĩnh lại.

“Cố lên! Đừng dừng lại.”

Theo tiếng gọi của Tiêu Túc, cách đó không xa bỗng vang lên tiếng khóc nức nở của một cô gái, càng ngày càng gần.

“Kỳ Kỳ, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.”

Tiêu Túc dang hai tay ra để ôm lấy Tiêu Kỳ, nhưng bàn tay của cậu lại xuyên qua cơ thể cô.

Cậu không thể chịu đựng được nữa, quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết.

Tiêu Kỳ cũng đứng ở một bên òa khóc nức nở.

Haizz! Thật là, sao lại biến thành tình cảnh thảm thương như vậy chứ.

Tôi sụt sịt mũi, xoay người lấy ra một nén hương Ngưng Hồn rồi đốt lên.

Hóa ra hôm đó Tiêu Túc và Tiêu Kỳ cãi nhau, vậy nên sau khi tan học Tiêu Kỳ không đợi anh trai mà về trước, trên đường về đụng phải bọn buôn người rồi bị bán đến thôn Trần gia.

Sau khi bị bán cho Trần mặt rỗ, Tiêu Kỳ đã tìm mọi cách để trốn thoát nhưng lần nào cũng bị bắt lại.

Ngay cả khi cô ấy nhờ phụ nữ và trẻ em trong thôn giúp đỡ hay thậm chí tìm đến cảnh sát thì cuối cùng vẫn bị bắt về và đánh đập.

Cả hai đứa con trong bụng cũng bị đánh cho không còn nữa rồi.

Để ngăn Tiêu Kỳ trốn thoát, bọn chúng đã cắt gân chân của cô ấy.

Trong cơn tuyệt vọng, Tiêu Kỳ đã mạo hiểm dùng sắc đẹp của mình để quyến rũ con trai của trưởng làng.

Bởi vì anh ta là sinh viên đại học, là người duy nhất trong làng có thể đưa cô ra khỏi đây.

Nhưng đến ngày rời đi, anh ta vẫn phản bội Tiêu Kỳ, cô ấy không thể chịu đựng được nữa nên cầm dao lên phản kháng.

Sau đó bị chém c.h.ế.t.

Trần mặt rỗ chặt xác cô ấy, gói thành hai gói lớn rồi ném chúng xuống sông.

Có người nói làm như vậy sẽ tăng thêm sự oán giận của người c.h.ế.t và khiến cho họ biến thành ác quỷ quay lại báo thù.

Quả nhiên, vào ngày thứ 7 sau khi cô c.h.ế.t, con trai trưởng thôn cũng qua đời.

Tiêu Kỳ nói: “Chuyện đó thực sự không phải do tôi làm, linh hồn của tôi đã cùng cơ thể trôi đi rất xa, sau khi tôi biến thành lệ quỷ quay trở lại đó thì anh ta đã c.h.ế.t rồi.”

Nhưng không ai biết rằng không phải Tiêu Kỳ đã g.i.ế.t anh ta.

Khi Trần mặt rỗ nghe được tin quỷ báo thù thì cực kỳ sợ hãi, hắn ta bèn đi tìm thi thể của Tiêu Kỳ, chuẩn bị chôn cất cho cô được yên nghỉ.

Kết quả là chỉ tìm được một nửa.

Sau đó Tiêu Kỳ biến thành lệ quỷ và tàn sát toàn bộ thôn Trần gia.

Kể từ đó, thôn Trần gia trở thành một ngôi làng ma, không ai dám tiến vào.

May mà tôi và Tiêu Túc không nghe lời lão già kia tự ý vào làng, nếu không những con lệ quỷ đó sẽ xé xác chúng tôi mất.

Tôi len lén lau đi mồ hôi lạnh.

“Vậy người đang đứng sau thao túng cô là ai?”

“Là, là……”

Đôi mắt của Tiêu Kỳ nhanh chóng trở nên đen kịt, quỷ thể cũng dần dần to ra, mái tóc dựng đứng trong không trung, trong miệng không ngừng thốt ra những âm thanh rên rỉ đau đớn.

“Không ổn rồi.”

Tôi kéo Tiêu Túc ra phía sau lưng, nhân lúc sợi xích đen kia còn đang yếu bèn vung kiếm cắt phăng nó.

Ngay khi tôi chuẩn bị kết ấn, đột nhiên có ai đó ôm lấy tôi.

Tôi quay lại nhìn, chính là Tiêu Túc.

“Đừng, cầu xin cô đừng làm tổn thương em ấy.”

Tôi: “…… Cậu điên à? Nếu không ra tay thì người c.h.ế.t không chỉ có mình cậu đâu.”

Cùng lúc đó, rất nhiều đồng xu không biết từ đâu bay tới, đánh thẳng vào quỷ thể của Tiêu Kỳ.

“Khônggggggggg!”

Tiêu Túc gầm lên, hộc tốc chạy về phía Tiêu Kỳ.

Cậu dang hai tay ra, cố gắng tóm lấy cô bằng tất cả sức mạnh của mình.

Nhưng đã quá muộn.

Quỷ thể của Tiêu Kỳ dần dần tiêu tan, cuối cùng biến thành một làn khói đen rồi biến mất trong bóng tối vô tận.

Tôi nhặt những đồng xu trên mặt đất lên rồi cẩn thận đánh giá chúng dưới ánh đèn xe.

Đột nhiên có người ôm lấy cánh tay tôi, tôi liếc nhìn qua, là Lăng Thần, nước mắt nước mũi của cô ấy cọ sạch vào áo của tôi.

“Con mẹ nó kích thích quá đi mất, đại sư, tôi muốn đi theo cô, bao nhiêu tiền cũng được.”

“Tôi sẽ đưa trước cho cô 100.000 tệ để bày tỏ thành ý.”

Sau đó, cô ấy mò điện thoại trong người tôi ra, chỉ vài giây sau, một giọng nói vô cùng êm tai đã vang lên.

“Đã nhận được 100.000 tệ.”

Khóe miệng tôi giật giật, thực sự không kìm được mà nhếch lên.

Người có tiền đều qua loa như vậy sao?

Tôi thích!

Trịnh Hòa Bình cười ngượng nghịu.

“Đại sư Nhất Ngôn, thật xin lỗi.”

Tôi xua tay bày tỏ mình không để ý, anh ta hình như thở phào một tiếng, sau đó nói: “Trong cục còn có vài vụ án, cô có thể giúp chúng tôi một chút được không?”

“Này này này, nói cho anh biết, tôi sẽ giúp đại sư sắp xếp thời gian.”

Lăng Thần lên tiếng.

Tôi dường như nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu: “Ting, trợ lý Lăng Thần của bạn đang online.”

Khi quay lại xe, tôi mới biết rằng Tống Quốc Bình đã ngất đi vì sợ hãi khi Tiêu Kỳ xuất hiện.

Tôi chơi đùa với những đồng xu trong tay, càng lúc càng cảm thấy quen thuộc.

Cho đến khi tôi nhìn thấy dấu ấn đặc biệt được in trên đồng xu.

Đó là dấu ấn thuộc về Đạo quán của chúng tôi, chỉ có một không hai trên thế giới này.

Tôi đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Chẳng lẽ trong Đạo quán có người phản bội?

Nhưng các môn hạ đệ tử dưới trướng sư phụ cũng không nhiều, rốt cuộc là ai đây?

7.

Tôi vốn muốn Tiêu Túc và những người khác rời đi trước để đến thôn Trần gia điều tra một mình, nhưng cậu ấy nhất quyết muốn thay em gái báo thù, khuyên thế nào cũng không được.

Còn Lăng Thần đã tự động đảm nhận vai trò trợ lý của tôi, nói gì mà phải theo tôi trừ yêu diệt quái.

Thấy Lăng Thần ở lại, Tống Quốc Bình cũng ngại rời đi, chỉ đành ưỡn ngực đứng trước mặt cô ấy.

“Yên tâm đi, đến lúc đó anh đây sẽ bảo vệ cô em.”

Lăng Thần liếc anh ta một cái, sau đó hào hứng chạy đến chỗ tôi.

“Đại sư, tôi có thể giúp gì cho cô không?”

Tôi đưa cho cô ấy một vài lá bùa.

“Nếu đã như vậy thì các người hãy giữ mấy lá bùa này bên cạnh mình, khi gặp nguy hiểm thì hãy ném ra.”

Tống Quốc Bình là người đầu tiên nhận lấy lá bùa cẩn thận nhét vào trong túi, sau đó còn đưa tay muốn lấy thêm nhưng bị Lăng Thần trừng mắt nhìn.

Nhân lúc giữa trưa, chúng tôi chậm rãi đi đến cửa lớn thôn Trần gia.

Giữa trưa là lúc dương khí mạnh nhất nên lệ quỷ sẽ không xuất hiện, vì vậy tôi mới nhân cơ hội này để bày trận.

Tôi đặt 28 đồng xu xung quanh thôn để tạo thành trận pháp giả 28 chòm sao.

Trận pháp này gọi là Khóa Quỷ trận, thường gọi là Lôi Trì, đối với ác ma không có tổn hại gì, chỉ có thể giam giữ chúng.

Đồng xu là vật chí dương, vì vậy sẽ có thể khiến cho những ác quỷ bị lầm tưởng rằng chúng đã vượt qua Lôi Trì tiến vào cõi dương, sau đó bị giam cầm bên trong Thôn Trần gia.

Thời gian giam cầm phụ thuộc vào sức mạnh lớn nhỏ và chỉ số thông minh cao thấp của ác linh.

Sau khi bày xong trận pháp, chúng tôi tiến thẳng vào thôn Trần gia.

Thôn Trần gia đã nhiều năm không có người ở, lúc này trông vô cùng hoang tàn đổ nát, trong sân vẫn còn lụp xụp mấy căn nhà tranh, không khí tràn ngập mùi thối rữa khó chịu.

Lúc này rõ ràng không phải là mùa đông, nhưng không khí lại u ám và lạnh lẽo vô cùng.

Chúng tôi tìm thấy một ngôi nhà có vẻ là tốt nhất trong thôn, khí đen trong nhà cũng là nặng nhất.

Vậy thì bắt đầu từ nhà này đi!

Tôi bày đàn tế và dâng hương lên bàn, trong phòng cũng bố trí đủ các loại trận pháp.

Sau đó lại dùng ống mực vẽ một vòng tròn trong góc rồi bảo bọn họ đứng trong vòng tròn không được ra ngoài, đồng thời đưa cho Tiêu Túc một thanh kiếm bằng đồng xu, khiến cho Lăng Thần ghen tị muốn chớt.

Màn đêm từ từ buông xuống, nhiệt độ trong nhà càng lúc càng thấp.

Tôi vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc thì một cái bóng đột nhiên lướt qua.

Tôi và Tiêu Túc nhìn nhau, sau đó Tiêu Túc một mình sải bước lao ra ngoài.

“Này! Ông già, sao lại là ông nữa vậy?”

Ông già quay đầu lại cười khặc khặc hai tiếng rồi bỏ chạy.

Rõ ràng là ông ta rất quen thuộc với đường ngang lối rẽ trong thôn, liên tục quẹo trái quẹo phải bỏ xa Tiêu Túc, khiến cho cậu ta chỉ đành ủ rũ quay lại.

“Tiêu rồi đại sư Nhất Ngôn, mấy đồng xu bị lão già đó phá rồi.”

“Hay là chúng ta bày lại nhé?”

Tôi nhìn khí đen ngày càng dày đặc hơn trên đỉnh đầu, thở dài một tiếng.

“Không kịp nữa rồi.”

May là trong phòng tôi còn bày Quần Dương trận.

Quần Dương trận là trận pháp do Tiếm Dương trận và Cúc Âm trận hợp lại mà thành.

Tiếm Dương trận chủ yếu là một phương pháp phô trương thanh thế dựa vào sinh phù.

Dương khí của người thi pháp sẽ bị 16 lá sinh phù chia thành 16 phần bằng nhau, rất khó phân biệt đâu là người thi pháp và đâu là sinh phù nên ác quỷ sẽ tấn công một cách mù quáng.

Cúc Âm trận là loại trận pháp gậy ông đập lưng ông, đóng cửa thả chó, trận pháp này sử dụng 36 nén hương dẫn hồn để tạo ra ảo giác về một luồng khí cực mạnh trước mặt tà ma, nhưng lại cố ý để lộ ra một kẽ hở.

Một khi đối phương tiến vào thì sẽ không thể rời đi, trừ khi người thi pháp bị hạ gục.

Bây giờ chỉ có thể tìm cách dụ ác quỷ đến đây thôi.

Tôi nhìn sang Tiêu Túc, ngại ngùng cười hi hi.

“Thôi đi, nụ cười của cô đáng sợ y hệt lão già kia, có gì thì mau nói!”

Tôi xấu hổ nín cười, lấy trong túi ra một lá bùa hút quỷ.

“Trong vòng 10 phút chạy quanh thôn 1 vòng.”

“10 phút? Tôi……”

Tiêu Túc còn đang do dự thì Trịnh Hạ Bình đã bước ra nhận lấy lá bùa.

“Tôi có thể.”

Lăng Thần cũng ồn ào nói muốn giúp đỡ nên tôi bảo cô ấy trông chừng bên ngoài, để ông già kia không tới phá đám nữa.

Lăng Thần vui vẻ đi ra cửa ngồi xổm canh chừng.

Tống Quốc Bình đứng trong vòng tròn, cúi đầu như thể cái gì cũng không nhìn thấy.

Tôi đặt bùa dẫn quỷ sau lưng Tiêu Túc và Trịnh Hạ Bình, bọn họ bắt đầu làm động tác giãn gân cốt, có cảm giác như đang tham gia đại hội thể thao ở trường.

Trong luồng khí đen dày đặc trên mái nhà chậm rãi thò ra một bàn tay.

Tôi vội vàng vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Túc.

“Mau chạy!”

Ngay khi Tiêu Túc vừa chạy ra ngoài, tôi vung tay rắc ra một nắm gạo nếp.

Gạo nếp này đã được sư phụ tôi chuẩn bị kỹ lưỡng, là vũ khí sắc bén để chống lại yêu ma.

Trên mái nhà không ngừng truyền tới những tiếng răng rắc.

Tôi bắt đầu dâng hương, nhanh tay kết ấn và niệm chú tiễn hồn.

Câu cuối cùng vừa dứt, tôi lập tức mở mắt ra, khí đen trên đầu đã dần tiêu tán.

Trước mặt chúng tôi là một đôi vợ chồng trẻ, hai chân người phụ nữ bị khóa bằng xích, cúi thấp đầu đứng sau lưng người đàn ông nửa bước, trên người và trên mặt mơ hồ có thể nhìn thấy những vết sẹo.

Xem ra lại là một người đáng thương.

Tôi giơ tay cắt đứt sợi xích, người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời.

“Đi đi! Mong kiếp sau cô được tự do.”

Người phụ nữ vẫy tay với tôi, quay người rời đi không chút do dự.

Người đàn ông còn muốn đuổi theo nhưng đã bị tôi ngăn lại.

“Kiếp sau hãy luân hồi vào súc sinh đạo đi!”

Tôi liếc một cái, vung tay đánh tan hồn phách anh ta.

Lúc này tôi mới phát hiện ra sau lưng hai người kia còn có một ông già.

Ông già đó đang cười nham hiểm với tôi.

Nụ cười đó rất giống với nụ cười của ông già mà tôi đã gặp trước đây, khiến cho tôi không khỏi ngạc nhiên.

“Ông rốt cuộc là ai?”

Ông già cười lạnh một tiếng, còn chưa nói gì đã biến mất trước mắt tôi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play