__Kỳ Minh Nguyệt__

Cuối cùng, đây cũng là số mệnh của nàng

Kiệu hoa dừng lại, bên ngoài náo nhiệt hẳn lên, nàng vén rèm thăm dò bước chân ra, tiếp nhận lụa đỏ từ tay Úc Tử Tiêu đưa đến rồi lần theo hắn cùng nhau tiến đến lễ đường

Phía trước có người đặt đồ vật xuống dưới đất, Úc Tử Tiêu lúc này lại không lên tiếng nhắc nhở nàng, chỉ có một nhóm phụ nhân đứng bên cạnh hô to: - Bước qua chậu than

Khương Nhu thất vọng nhấc chân bước qua chậu cùng Úc Tử Tiêu tiến vào Úc phủ, trong phòng không khí náo nhiệt cùng xung quanh ồn ào tiếng người cười nói, Khương Nhu đoán khách nhân đến dự lễ rất nhiều hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng yên ả của Khương gia

Trên chủ vị chỉ có mình mẫu thân của Úc Tử Tiêu là Mẫn Nghi phu nhân ngồi, bà là thân muội muội của sủng phi bên người đương kim Thánh thượng Từ quý phi, năm đó lúc Hoàng thượng đoạt quyền bà đã đi theo bên cạnh Úc Thiệu, tính tình mạnh mẽ nói một không hai.

Sau khi dựng lại gian sơn, Hoàng thượng ban cho bà phong hào Mẫn Nghi phu nhân, nhiều năm như vậy vẫn luôn là một mình bà chống đỡ toàn bộ Úc phủ, lúc này ngồi ở trên cao có thêm vài phần uy nghiêm.

Trên mặt nữ nhân mang theo nụ cười, ánh mắt lại như một thanh lợi kiếm sắc bén đánh giá Khương Nhu

Khương Nhu dĩ nhiên là không thấy được, hai người ở trong sự náo nhiệt của mọi người xung quanh bái đường xong cũng không bị người nào nháo hôn lễ nên chốc lát nàng đã bị đưa vào động phòng

Niệm Đông cùng Phán Tình ở bên cạnh nàng, thấy những người khác đều đi ra ngoài Niệm Đông liền đỏ cả hai mắt, Phán Tình cũng không được vui

- Tiểu thư, hôm nay trên đường đến đây, nô tỳ nghe bọn họ nói... _ Niệm Đông nói đến đây liền không nói tiếp được nữa, thận trọng nhìn thoáng qua Khương Nhu, trong lòng nàng tuy căm giận bất bình nhưng lại sợ nói ra sẽ làm tiểu thư thương tâm khổ sở.

Khương Nhu lẳng lặng ngồi một chỗ, thanh âm không một gợn sóng: - Loại chuyện tình như vậy, sau này trực tiếp bỏ qua là được

Niệm Đông vừa nghe liền siết chặt ngón tay, tiểu thư nhà nàng luôn nhu thuận như vậy, ở Khương gia phải nhìn sắc mặt mẹ cả, hiện giờ dù đến sống ở Úc gia cũng bị vị tiểu Hầu gia kia khi dễ

Thấy hai người đều không lên tiếng, Khương Nhu thở dài, nhẹ nhàng nói: - Nếu các ngươi muốn giúp đỡ ta, tốt nhất nên chú ý tình huống trong phủ, sau này...ta cũng dễ dàng ứng đối

Hai người đều hiểu rõ

Nàng cũng biết Niệm Đông tính tình ngay thẳng từ trước đến nay thích bênh vực kẻ yếu, chỉ là từ nhỏ thân phận nàng đã như vậy, hiện giờ gả đến đây cũng là tình cảnh gả cao nên có rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ

(Trong convert ghi chỗ này là Khương Nhu gả thấp, nhưng ta nghĩ nàng ấy là thứ nữ, nhờ ý chỉ ban hôn mới trở thành chính thê của Hầu gia nên đổi thành gả cao)

Khương Nhu cuối đầu, từ khe hở của khăn quàng nhìn đôi tay mình đang nắm quả hỉ, không biết ngồi mất bao lâu nhưng trước sau cũng đều không nhìn thấy được bóng dáng của tân lang trở lại

Niệm Đông cũng muốn nghẹn gần chết, hỏi: - Tiểu thư, nếu không thì đem khăn quàng nhấc lên hít thở không khí đi

Khương Nhu lắc đầu: - Lễ tiết không thể bỏ được _ Xong vẫn ngồi yên một chỗ chờ đợi

Một lần này chính là đợi từ ban ngày cho đến tận đêm

Niệm Đông đứng hầu đến khi mơ màng sắp ngủ thì cửa ầm một tiếng bị đá văng

Nàng sợ đến mức giật nảy mình, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn tan biến

Sau đó, nàng nhìn đến Úc tiểu Hầu gia lung lay bước lại gần, quần áo trên người hắn có chút tán loạn, một thân đầy mùi rượu. Nếu ban ngày lúc mặc hỉ phục, tay cầm lụa đỏ còn cảm thấy hắn toát lên khí chất của chính nhân quân tử thì bộ dáng trước mắt bây giờ lại thật sự trở về là một tên phong lưu bất cần

Úc Tử Tiêu đỡ lấy khung cửa, hạ nhân ở phía sau với theo kêu hắn chậm một chút lại bị hắn mất kiên nhẫn vung tay ném người ra, hai mắt mê mang nhìn lại trong phòng một lúc lâu liền nhăn nhăn mày, chỉ vào Phán Tình cùng Niệm Đông không rõ lời nói: - Đi ra ngoài hết đi

Niệm Đông lo lắng nhìn thoáng qua Khương Nhu, thấy nàng không hề phản ứng lại càng thêm lo lắng, hai chân như bị cố định một chỗ chậm chạp không chịu đi

Phán Tình cũng y như thế

Úc Tử Tiêu thần trí hỗn độn, mơ mơ màng màng đi lại, thấy hai tỳ nữ còn đứng yên sắc mặt tức khắc liền đen đi: - Không hiểu gia nói gì sao? Ta kêu các ngươi đều đi ra ngoài _ Lời là nói với hai người các nàng nhưng đôi mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Khương Nhu

Cách khăn quàng, Khương Nhu không nhìn thấy thái độ của Úc Tử Tiêu ra sao, chỉ có thể dựa vào thanh âm đẩy cửa đoán rằng tân lang sợ là say không nhẹ, liền mở miệng nói: - Hầu gia lên tiếng, các ngươi đều ra ngoài đi

Bởi vì ngồi ở một chỗ trong thời gian dài, hơn nữa còn không uống một giọt nước, tiếng nói của nàng trở nên có chút khàn khàn

Thấy Khương Nhu lên tiếng, Úc Tử Tiêu nhướng mày, loạng choạng đi đến trước mặt Khương Nhu cúi người xuống

Khương Nhu chỉ cảm thấy trước mặt bị một bóng người bao phủ, sau đó liền bị Úc Tử Tiêu nắm lấy cổ tay, hắn dùng lực túm lấy tay Khương Nhu không chút thương tiếc kéo lại gần.

Khương Nhu ngồi một chỗ thời gian dài, chân tay đều có chút tê cứng, lại đột nhiên bị hắn kéo nên thân thể không nhịn được run lên, quả hỉ trên tay bị rơi xuống đất, lăn đến bên cạnh chân bàn

Niệm Đông thấy vậy trong lòng đều loạn, quỳ mạnh xuống đất, cúi người xuống run rẩy nói: - Hầu gia, cô nương nhà nô tỳ thân thể hôm nay không khỏe, mong rằng Hầu gia...

Úc Tử Tiêu nghe vậy cúi đầu nhìn tiểu tỳ nữ cười nhạo một tiếng: - Ta nói không được, tiểu thư nhà ngươi nói cũng không nghe?

Không nghe lời Hầu gia lại nghe lời Khương Nhu, lời này của Úc Tử Tiêu chính là muốn giáng cho nàng tội áp đảo trên đầu phu quân. Khương Nhu xem hắn cố ý làm khó dễ, lúc này nàng nói gì cũng đều không phải, không nói lại càng không được, đành phải thấp giọng gọi một tiếng: - Phán Tình

Cũng may Phán Tình phản ứng nhanh nhạy, vội vàng quỳ xuống cáo tội, thấy Úc Tử Tiểu vô tình liếc mắt tới liền lôi kéo Niệm Đông vội vàng đi ra ngoài

__Kỳ Minh Nguyệt__

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play