Sủng Phi Của Hoàng Đế

Phần 1: Quá khứ - Chương 1: Hiện tại


1 năm


Chương 1: Hiện tại

Một buổi nắng sớm, nắng chiếu qua rèm cửa sổ màu xám phớt nhạt nhòa.

Những ánh sáng dịu dàng, chiếu qua những khe khung cửa sổ.

Tiếng chim hót lành lạnh, ríu rít thánh thót vang lên.

Cơn gió thổi nhẹ nhẹ, thoáng qua, thổi đến một cảm giác mát rượi cho những tâm hồn hay là một cơ thể nhỏ ngắn dưới gấp chăn bông giày kín mít kia.

Đã là 7 giờ 30 phút sáng, tiếng dòng người ồn ào tấp nập qua lại.

Họ đều bận rộn vào những buổi sáng sớm này. Khi nào cũng thức dậy và đi làm từ rất sớm.

Thành phố này đã thành một thói quen cho những người dân ở đây, không yên tĩnh như vùng quê.

Không còn cảnh Sắc đẹp đẽ của những cánh đồng, nhưng họ lại có sự vui vẻ của những công việc giúp đỡ họ hàng ngày.

Ấy vậy mà cậu ta vẫn còn ngủ. Nếu là khoảng thời gian trước đó thì có lẽ 6:30 phải có mặt ở công ty rồi.

Tiếng đồng hồ reo vang lên không dứt, theo một nhịp chuông dài...

Thân hình nhỏ nhắn ấy khẽ cựa quậy trong lớp chăn bông dày.

Cố kéo cái chăn bông chùm qua cái đầu nhỏ nhắn của cậu.

Đã là tháng 11, ắt hẳn cũng có một chút gió lạnh se se về đến.

Bản thân cậu ta tỉnh dậy vào giờ này cũng hẳn đã là sớm lắm rồi, ấy vậy mà cái tiếng chuông đồng hồ kia rốt cuộc vẫn không tha cho cậu, nó vẫn cứ âm thanh "reng reng...." quen thuộc vang lên ngày càng một dần to hơn.

Cố cuộn tròn bản thân mình trong lớp chăn bông dày, đủ để giữ ấm. Nhưng vẫn không thể nào lấn áp được cái tiếng inh ỏi ngay trên đầu thành giường.

Chợt bừng tỉnh dậy, tắt cái tiếng chuông đồng hồ đi. Mở miệng ra ngáp một hơi thật dài. Nam thanh niên vươn vai một cái, liền đứng dậy rời khỏi chiếc giường ấm áp đi đến phòng WC.

Được 10 phút trôi qua, nam thanh đầu tóc có chút lộn xộn, đi ra pha cho mình một tách cà phê. Nhàn hạ đi đến chiếc ghế sofa, đặt mông ngồi xuống lấy điều khiển bật tivi lên xem tin tức.

Giới thiệu với mọi người, tôi tên là Triệu Hạ Vũ, 23 tuổi vừa thất nghiệp cách đây mấy ngày trước xong. Cuộc đời tôi rất là bình thường kể từ khi tôi được sinh ra.

Không tiền, không tình đã thế nhà cửa cũng phải đi thuê. Cuộc đời của Triệu Hạ Vũ tôi đây thật là chó má được đi cơ mà!!! 

Vừa mới thất nghiệp xong, ấy vậy mà tôi còn ngồi đây thảnh thơi uống cà phê xem tin tức. Các bạn có thấy tôi rảnh quá hay không. Bản thân tôi cũng thấy tôi thật sự là như thế. 

Các bạn định hỏi ba mẹ tôi đâu ư. Xin lỗi các bạn nha. Từ nhỏ, khi tôi được sinh ra đến mặt ba mẹ tôi, tôi còn chưa được nhìn mặt họ một lần nào trong cuộc đời này. Một mình tôi kiếm sống cho tới tận bây giờ. 

Tôi thật sự mong muốn có một mối tình nha. Đã 23 tuổi đầu rồi thật sự chưa có một mối tình nào vắt vai. Haizzz... số tôi đúng thật là nhọ mà. Hay nói cái khác là tôi ế đi... 

Nói đến đây thật là bực mình mà. Nghĩ sao cái thằng sếp của tôi, hắn có thể đuổi thẳng tôi ra ngoài như vậy chứ. Tiền lương tôi còn chưa được nhận được. Mới làm trong công ty có đúng một tháng, ấy vậy mà hắn ta dám làm thế với tôi ư. Thật là đáng hận, đáng hận a.

Nhắc đến đáng hận thì tôi mới nhớ kẻ đáng hận nhất mới chính là ông trời kìa. Ông trời vì cớ gì lại liên tiếp tạo cho tôi bao nhiêu nghiệp chướng trong cuộc đời này vậy. Tôi cũng không làm điều xấu hay gây hại đến người khác. Tôi có gây thù gì chuốc oán với ông đâu mà. Thế mà ông xem lại ông đi, ông gây cho tôi một cuộc đời như thế này mà xem được hả... HẢ...

Tôi biết mỗi một con người đều sinh ra và có một cuộc đời riêng, họ đều có nghĩa vụ của mình. Nhưng cái cách thực hiện nghĩa vụ của mình thì lại khác nhau, vậy mà ông lại cho tôi một cuộc đời như thế này cơ à. Ông có biết không, đúng là tôi là một thằng ham sống sợ chết thật. Nhưng cũng đâu đến nỗi hại gì đến dòng tộc nhà ông đâu. Vì cớ gì lại đem đến cho tôi số phận như thế này cơ chứ. 

Nghĩ đến đây đúng thật là bực mình mà. Triệu Hạ Vũ tôi đây không bao giờ thua một loại người như ông đâu, ông trời. Ông cứ ở đó chống mắt lên mà xem đi.

Vừa xả giận xong, Triệu Hạ Vũ vội đập mạnh cốc cà phê xuống mặt bàn, mắt không ngừng giận dữ nhìn về phía ngoài bầu trời.

Cậu quyết định hôm nay không ở nhà nữa, ra ngoài cho nó khuây khỏa.

Thay một bộ quần áo giản dị liền cấp tốc ra ngoài. Sau khi khóa cửa phòng lại thì từ chân truyền đến một cảm giác ớn lạnh đâu đó, cậu rùng mình quay lại thì không thấy bóng dáng của ai. Chắc là cậu xem phim giả tưởng nhiều quá rồi đâm ra bị ảo tưởng luôn rồi. 

Cố trấn tĩnh hai má mình bằng hai cái vỗ nhẹ nhẹ, xong rồi cậu bước đi.

Đi đến một con hẻm nhỏ. Cậu liền thấy là lạ, ở bên trong là một cửa hàng đơn sơ, có chút cũ kỹ.

Thấy làm thích thú nên liền nhanh chân bước nhanh đi đến hàng trong hẻm nhỏ. 

Mở cửa bước vào là thấy một người nam nhân cao tuổi. Trên người quần áo trùm kín mít. Trang phục của nam nhân cao tuổi đều là màu đen. Còn có căn phòng của cửa hàng này trông thật sự là rất ảm đạm.

Cậu liền trực tiếp lướt qua người đàn ông đó, đi đến phía gian hàng sách.

Cậu rất thích đọc sách, nhất là loại sách về khoa học viễn tưởng. Những cuốn sách này, nó giúp cậu làm bớt căng thẳng đầu óc mỗi khi tức giận lên. 

Lướt qua từng gian hàng sách, có rất nhiều quyển cậu đã từng đọc qua rồi. Khi đi đến một gian hàng nào ở phía sau kệ, cậu thấy có một quyển sách rất kỳ lạ.

Tên được đề lên trên quyển sách hai chữ "Hạ Vũ".

Cậu đối với nó lại sinh ra cảm giác cực kỳ hứng thú. Đó là vì Hạ Vũ chính là tên của cậu chỉ là không có cái họ thôi.

Cậu lấy quyển sách đó, hướng phía người đàn ông thần bí đi tới đặt quyển sách lên trên quầy thanh toán. Ấy vậy mà ông ta không tính tiền. Ông ta còn nói là do quyển sách này có duyên với cậu liền cho không cậu, không lấy tiền.

Cậu thấy làm lạ nhưng mà thôi. Người ta đã cho không cậu, ngu gì mà cậu không lấy. Đỡ phải tốn tiền, dù gì cậu cũng đang thất nghiệp cơ mà.

Bước ra ngoài cửa hàng, đi thẳng tắp đến con đường lớn phía trước mặt. Cậu vội bước nhanh hơn, hướng đầu về nhà đọc quyển sách này mới được.

Sau lúc Triệu Hạ Vũ bước đi thì cửa hàng cũng là lúc biến mất.

Trong con hẻm nhỏ như chưa từng có một cửa hàng nào đã  từng ở đây cả. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play