Hai người đi khoảng một đoạn liền nhìn thấy người, lúc này Trần Quân đang ghim máy đo xuống đất một cách nhanh chóng.
Tôi nhanh chóng chạy đến bên cạnh mà nói: "Chú ơi để cháu giúp ạ. Cháu cũng biết sử dụng những thứ này."
Khi hai người đến gần Trần Quân đã có thể cảm nhận được nhưng không hèm quan tâm, cứ nghĩ là người nào đó muốn đi vòng vòng nhìn xung quanh nhưng không ngờ là đặc biệt chạy theo để giúp đỡ. Ông ta ngước đầu lên nhìn tôi vẻ mặt nghi hoặc:
"Không cần tôi có thể làm được."
"Không... Cháu không phải ý đó." Tôi vội vàng xua tay sợ người ta hiểu lầm: "Cháu muốn giúp chú cho nhanh hơn để chú cũng có thể nghi ngơi một chút ạ."
Trần Quân nhìn tôi chằm chằm, làm quân nhân mấy chục năm ông ta có thể phân biệt được hiện ý hay ác ý đến từ một người, khi nghe tôi nói xong ông ta có thể cảm nhận rõ ràng lòng tốt của tôi. Lời nói của tôi hoàn toàn phát ra từ tấm lòng.
"Vậy thì nhờ cậu. Nơi này không biết như thế nào vì vậy hai người đi cùng nhau nhé." Ông ta cuối cùng cũng mỉm cười đưa cho tôi phân nửa thiết bị rồi dặn dò.
Tôi đưa tay nhận lấy rồi ngoan ngoãn đáp lại: "Vâng, cháu sẽ nhanh chóng làm xong ạ. Chú cũng cẩn thận ạ."
Sau đó tôi cùng Lý Khanh Ly chia tay với Trần Quân mà đi về hướng khác.
"Mấy thứ này dùng để làm gì vậy." Lý Khanh Ly hiếu kỳ nhìn những thiết bị trên tay tôi.
"Cái này dùng để đo độ dài cứng của đất, thứ này là thiết bị dò tìm..." Tôi vừa chỉ vừa giải thích cụ thể những thiết bị cho anh ta, sau khi nhẩm khoản cách mà mình đã đi tôi liền gắn một cái thiết bị xuống, sau đó cách vài mét lại gắn một cái khác.
Lý Khanh Ly gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó cũng đưa tay giúp đỡ tôi. Cứ như thế hai người lập lại bước chân cùng động tác mà gắn hết tất cả thiết bị vào vị trí của mình.
Trong lúc làm việc này tôi đã để ý thấy Lý Khanh Ly không cách xa tôi quá năm bước chân, có lẽ anh ta đang lo lắng chuyện gì đó nên phòng hờ bắt trắc sẽ xảy ra với tôi.
Sau khi cả hai làm xong liền nhanh chóng quay lại nơi mọi người đang nghỉ ngơi. Lúc trở về thì nhóm quân đội được phái đi xem xét xung quanh cũng đã trở lại, Trần Quân đang cùng bọn họ thảo luận thứ gì đó trong rất nghiêm túc.
Tôi đi lại nơi nhóm giáo sư đang ngồi sau đó hỏi: "Có chuyện gi vậy ạ."
Giáo sư nhìn tôi rồi trầm mặc thở dài: "Lối vào mộ được tìm thấy rồi."
"Sao có thể ạ." Tôi kinh ngạc bật thốt.
Giáo sư lắc đầu: "Ta cũng không biết. Nhưng..." Ông không nói hết nhưng tôi cùng Lý Khanh Ly điều hiểu được câu nói phía sau của ông.
Đúng vậy làm sao có thể tìm ra cửa của lăng mộ đã chôn vùi dưới lòng đất máy ngàn năm được. Những lăng mộ trước kia đều do những chuyên gia dùng biện pháp mạnh để tạo một lối vào, giống như bom hoặc thiết bị đào đất.
Tuy nhiên công trình lần này chỉ là thông tin chưa được xác nhận nên đoàn đội đi xác minh chỉ có vài chục người như bọn họ, sau khi xác nhận đây là một ngôi cổ mộ hoặc một lăng mộ thực thụ thì mới có thể công khai, khai phá.
Nhưng lần này bọn họ không cần dùng thiết bị rườm rà hay bom nổ, máy dò cửa gì cả thì cửa của lăng mộ lại bỗng nhiên xuất hiện. Điều này rất có thể là chủ nhân của nơi này đang trực tiếp mời bọn họ đi vào.
"Rốt cuộc thứ đó muốn gì." Tôi hoang mang không thôi.
"Đừng lo lắng, có vẻ nó biết cậu đã ở gần nên mới mở cửa như vậy.", Lý Khanh Ly nói. Tuy biết trong vấn đề này có chuyện gì đó rất khó lường, nhưng hiện tại nếu rút lui thì vĩnh viễn cũng không biết được đáp án.
"Cho dù vậy nhưng nó quá kỳ lạ." Giáo sư thở dài nói, ông đã làm ngành này bao nhiêu năm nhưng chưa từng thấy chuyện như thế này, không chỉ vậy ông còn khá hiểu biết về vấn đề tâm linh huyền bí, vì vậy ông càng thêm không thể hiểu nổi tại sao thứ đó lại có thể thản nhiên mở cửa nhà mình cho những người khác không mời này. Nó có thể khiến một mình người nó muốn đi vào mà.
"Nó giống như một cái bẫy." Lý Khanh Ly tiếp lời ông. Anh ta cũng đoán được chuyện này: "Nhưng dù biết là bẫy cũng sẽ chẳng có ai chịu rút lui."
Anh ta ám chỉ cho giáo sư những người xung quanh kia, sau khi nghe thấy tìm được cửa của lăng mộ bọn họ liền hết sức vui mừng mà không ngừng bàn tán với nhau, có vẻ như tìm được cửa mộ không mất chút sức lực nào khiến bọn họ cảm thấy đây là may mắn. Đối với bọn họ sự huyền ảo về tâm linh linh hồn hay những thứ như ác quỷ điều không có thật, chỉ là tâm trí con người tạo nên mà thôi.
"Con người thường hay không tin những thứ giống như huyền thoại như thế này." Lý Khanh Ly nhỏ giọng thì thầm: "Bởi vì không tin nên bọn họ thường lầm đường lạc lối dẫn đến hoạ vô đơn chí."
"Người trẻ tuổi thường ngông cuồng." Giáo sư thở dài, ông biết rất rõ điều đó bởi vì thuở thiếu niên ông cũng như thế chỉ đến khi ông thật sự nhìn thấy thứ mà con người chẳng tài nào ngờ được đến kia.
Vì vậy người xưa từng nói 'Thà tin là có chứ đừng bất kính với quỷ thần'.
Tôi nghe hai người anh một câu tôi một câu mà trầm ngâm. Tôi biết việc này vì mình mới dẫn đến chuyện khó xử như hiện tại, cũng biết được hiện tại không có cách nào để trốn tránh mà bản thân tôi cũng không muốn trốn tránh.
Tôi muốn biết rốt cuộc tại sao bác cả lại đối xử với tôi như thế, tại sao cha mẹ lại giấu diếm tôi, tại sao thứ đó lại chọn tôi. Tôi nhớ rất rõ bài trí bên trong phòng bái đường kia, cách bài trí cùng kiểu dáng của căn phòng chắc chắn niên đại không thể thấp hơn một năm ngàn năm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT