Trần Quân thấy cuối cùng ý kiến của mình đều được thông qua liền gật đầu nói: "Vậy mọi chuyện xin nhờ Trần tiến sĩ."
"Thả thêm hai chiếc xe xuống đất đi, chúng tôi sẽ đi trước mọi người." Trần tiến sĩ nhanh chóng nói.
Đúng vậy trước khi mọi người rời đi trước ông ta đã đưa cho Trần Quân ba chiếc xe đồ chơi có gắn camera, đây đều là phòng trường hợp bọn họ tách nhau ra như hiện tại hoặc có thể dùng trong việc tìm người.
Đừng nhìn thấy chúng nó là xe đồ chơi thì khinh thường, chúng được làm ra đó các nhà chế tạo đỉnh cao trong nước, không những có thể gắn camera vào trong mà còn có thể thay đổi chức năng xe tùy theo địa hình, bởi vì hình dáng nhỏ gọn mà có thể vừa để nó vào người vừa có thể để nó đi xung quanh nhìn địa hình, thặm chí dùng nó tìm người cũng cực kỳ hiệu quả.
Độ bền không cần phải nói chỉ cần không phải do con người đập bể thì dù có va đập như thế nào cũng chỉ bị trầy xước mà thôi hoàn toàn không hư hao.
Trần Quân nghe theo để hai chiếc xe đồ chơi nhỏ xuống đất rồi mặc kệ những người bên ngoài điều khiển nó thế nào. Ông ta đứng dậy nhìn những người có mặt hiện tại mà bắt đầu sắp xếp.
Mọi chuyện đã được quyết định hai mươi bảy người sẽ chia thành ba nhóm người để đi ba con đường phía trước. Nhìn chung mười người quân nhân sẽ không thể đi cùng nhau bởi vì nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo vệ những người đang có mặt ở đây.
"Vậy thì chúng ta bắt đầu chia đội."
"Chúng tôi có sẵn ba nhóm, chỉ còn Nam tiến sĩ không có nhóm." Dương Trung nói. Lúc đầu mỗi người đều đã có nhóm riêng của mình, bởi vì bọn họ đều dẫn theo học trò hoặc nhân viên của bản thân để đi vào đây.
Trần Quân nghe vậy cũng không khuyên bọn họ tách ra để chia lại đội, thuận theo lời nói của ông ta mà nhìn chàng trai đi một mình trong đoàn người:
"Tiến sĩ Nam không biết ý ngài thế nào."
"Tôi đi cùng giáo sư."
Trần Quân nghe vậy cũng không quá bất ngờ, ông ta gật đầu rồi chia nhóm: "Vậy thì tôi sẽ chia như sau."
"Nhóm của Dương tiến sĩ sẽ cùng đội 2 bốn người của tôi đi cùng một lối. Nhóm của Bùi Hưng cùng đội 3 bốn người đi cùng một nhóm."
"Nhóm của giáo sư cùng Huỳnh Nam sẽ cùng đội 1 hai người quân nhân đi cùng một lối."
"Các vị có ý kiến gì không?"
Trần Quân đã quyết định đi cùng nhóm với giáo sư bởi vì nhóm này có hai đại lão trong ngành cần bảo vệ. Không những thế tuổi tác của giáo sư đã cao nếu xảy ra chuyện chỉ có người bình tĩnh đầy kinh nghiệm như ông ta mới có thể sắp xếp.
Cũng bởi vì biết kinh nghiệm của mình nhiều hơn những người còn lại nên ông ta chỉ chừa lại một người cùng ông ta đi chung với nhóm giáo sư, để hai nhóm còn lại đều được bốn người bảo vệ.
"Không ý kiến." Dương Trung lắc đầu tỏ vẻ.
"Được vậy chúng ta xuất phát, hãy nhớ luôn mở bộ đàm để liên lạc với nhau."
"Được." Tất cả đều đồng thanh đáp.
Sau đó hai nhóm người của Dương Trung cùng Bùi Hưng chia ra hai lối đi rồi nhanh chóng mất hút ở đường đi. Giáo sư nhìn theo bọn họ một lúc sau đó cũng gật đầu với Trần Quân: "Chúng ta cũng đi thôi."
Trần Quân dẫn đầu đi vào trong tiếp đến là chúng tôi sau cùng là người quân nhân còn lại. Một nhóm chín người bước vào lối đi tối đen như mực hai bên đều là đất cùng đá dựng thành.
Chiếc xe đồ chơi chạy phía trước bọn họ dò đường, Trần Quân mỗi bước đi đều cực kỳ cẩn thận, ông ta nhìn về phía trước nhưng vẫn không quên dặn dò những người phía sau:
"Đừng chạm vào tường, chú ý dưới chân. Rất có thể cơ quan sẽ được sắp xếp ở đâu đó xung quanh lối đi."
Chúng tôi nghe theo lời ông ta, không đi theo hàng nhiều người bởi vì như vậy rất dễ đi vào bẫy hoặc và vào tường.
Một hàng người đi theo bước chân của người dẫn đầu, hơi lạnh quét qua từng người một, mặc dù đang bên dưới lòng đất nhưng lại không có chút ấm áp nào ngược lại cực kỳ ẩm ướt mà lạnh lẽo.
Chúng tôi chậm rãi mà cẩn thận đi về phía trước.
"Tôi cảm thấy đây không phải là lăng mộ bình thường." Lý Khanh Ly từng theo sư phụ đi làm rất nhiều buổi lễ cho người đã khuất, cũng nhìn thấy rất nhiều cách xây dựng mộ cho người thân. Không chỉ vậy môn phái của bọn họ còn lưu truyền rất nhiều câu chuyện về thời xa xưa khi những vị tiền bối ở thời ấy được trọng dụng để làm người bối toán hoặc xem phong thủy cho nhiều người.
Những thứ được ghi lại tuy không đầy đủ, thậm chí có nhiều trang thiếu hụt nhưng anh ta vẫn nhớ rất rõ bọn họ đều có ghi một câu, không làm cửa hậu không trêu đường hầm, bởi vì những người đã khuất đều mong nhập thổ vi an không mong bị quấy phá.
Mà từ khi bước vào nơi này anh ta đã cảm thấy rất kỳ lạ, đây không giống như việc xây một lăng mộ để người đã khuất được bình yên trong giấc ngủ vĩnh hằng mà giống như là một nơi để người khác sinh sống mà không bị phát hiện, càng giống như là đang lẫn trốn người khác vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT