Song sắt chắn cả lối đi, đoàn người phải ngừng lại nhìn Trần Quân đang đứng ở đầu hàng, đây chỉ là một cái song sắt bình thường những người có mặt ở đây đều biết cho dù có phá nó thì cũng không sao cả, bởi vì nếu không phá nó bọn họ sẽ không thể đi tiếp về phía trước, bên trong song sắt khá tối không biết rốt cuốc nó là đường đi hay là một cánh cửa. Mỗi đường kẻ của song sắt đều rất nhỏ hẹp, đèn không thể lọt qua bên trong được nên hoàn toàn không thấy rõ bên kia.

Trần Quân nhìn kỹ song sắt liền quyết định: "Cưa đi."

"Rõ thưa đội trưởng." Một người đi lên phía trước sau đó lấy một cây cưa bằng tay từ trong ba lô ra.

"Lui về sau." Trần Quân hô lên rồi từ từ đi lùi về phái sau cách xa song sắt.

Những người phía sau nghe lệnh mà lùi về sau.

Người quân nhân cầm cưa đưa cưa lên bắt đầu dùng sức mình mà kèo kẹt cưa, thanh âm cưa chạm vào song sắt phát ra âm thanh cực kỳ chói tai, những người phía xa phải bịt tay lại nhưng cũng không khiến âm thanh chối tai này không lọt vào tai họ.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, song sắt cuối cùng cũng không chịu nổi mắt gãy ra, người quân nhân đưa chân lên thanh sắt bị gãy phía dưới rồi dùng sức đạp, thanh sắt kẹt kẹt vài tiếng rồi cuối cùng cong lại ngã trên đất. Trước khi cưa người quân nhân này đã đo bằng phân nữa chiều cao của mình, vì vậy muốn đi qua cần phải cúi người mới có thể qua bên kia.

Từng nhóm người tiếp tục đi qua bên kia song sắt, nhưng khi ánh đèn pin chiếu về phía trước thì bọn họ mới kinh ngạc phát hiện phía trước hoàn toàn không có đường đi mà là nó đã bị đá lớn chặn lại hết.

"Sao lại không có đường."

"Kỳ lạ vậy, chẳng lẽ chúng ta đã đi sai rồi."

"Không thể nào nó chỉ có một con đường duy nhất mà thôi."

Tất cả mọi người đều trở nên hoang mang. Trần Quân đi đến gần tảng đá rồi đưa tay sờ soạn, ông ta cảm thấy chắc chắn phải có cơ quan nào đó ở trên phiến đá này.

Tôi nhìn thầy mình rồi nhỏ giọng hỏi: "Thầy ơi, phía trên sao thế."

Đúng vậy đoàn của chúng tôi nằm ở bên dưới nên lúc này còn chưa thể đi qua song sắt hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra ở phía trước.

"Hình như không có đường." Đào Oánh nhỏ giọng nói thay cho giáo sư.

"Không biết phải đứng thế này đến bao lâu." Quan Khế cầu nhàu.

"Các em phải làm quen đi, nếu có cơ hội thì sau này sẽ có thể tiếp tục đi như thế này." Giáo sư cười nói, tuy ông biết cơ hội như thế này rất hiếm nhưng tương lai ai mà biết được.

Trong lúc Trần Quân vẫn đang mò mẫn cơ quan thì bên trong bộ đàm vang lên tiếng nhắc nhở:

"Phía dưới, khi nãy tôi nhìn thấy có gì đó bên dưới của bức tường."

Trần Quân nhanh chóng khom người xuống rồi dùng đèn rọi vào dưới chân sau đó rọi vào bức tường đối diện.

Đúng như người trong bộ đàm nói bên dưới bức tường có một cái tay cầm nhỏ, nếu như không để ý thì sẽ hoàn toàn bỏ qua nó mà không hề hay biết, ông ta đưa tay cầm lấy tay cầm rồi dùng sức kéo ra..

Cạch, một mảnh đá từ tay cầm bung ra sau đó theo lực hạ xuống của Trần Quân mà nằm iom dưới đất. Một cái lỗ hiện ra trước mặt những người đứng ở đầu hàng. Trần Quân đưa đèn chiếu vào trong từ từ khom người chui vào cái lỗ nhỏ vừa được kéo ra đó.

"Trời ơi nhỏ quá."

"Chẳng lẽ từng người chui vào à."

"Không thể nào, nó rất đáng sợ đó."

Những tiềng nói đầy lo lắng vang lên, ai náy cũng sợ hãi khi phải đi một mình, dù sao nơi này thực sự rất tối cùng quá im lặng.

Trần Quân sau khi chui nữa người vào trong kiểm tra, sau khi xác định hướng đi liền chui ra nói với những người phía sau:

"Chúng ta phải bò vào trong, con đường quá hẹp chỉ đủ để một người bò vào."

"Mọi người chú ý phải bò thật nhanh đừng ngừng lại cho dù bất cứ chuyện gì, chúng tôi sẽ chia nhau mà theo sát mọi người."

Nói xong ông ta liền chia nhóm: " Tôi sẽ đi trước, sau đó nhóm của Dương Trung sẽ theo sau, tiếp đến là người trong đội tôi rồi đến Bùi Hưng, cứ một người của tôi sẽ đi cùng một nhóm người các vị."

"Như vậy được rồi chứ."

"Được." Những người khác không có ý kiến mà gật đầu, dù sao như vậy cũng sẽ cảm thấy an toàn hơn khi nhóm người bình thường như bọn họ đi cùng với nhau.

Trần Quân thấy không có ai có ý kiến liền gắn đèn pin lên đầu. Đèn pin mà ông ta sử dụng cũng như phát cho mọi người là đèn pin đa dụng vừa có thể cầm tay vừa có sợi dây đeo lên đầu, sợi dây của nó có thể điều chỉnh cho vừa đầu người sử dụng. Bởi vì ai cũng có một cái đèn pin riêng nên không cần lo lắng không thể nhìn thấy đường đi của mình.

Trần Quân bò vào trong dẫn đầu, sau đó lần lượt từ trên xuống dưới chia theo từng nhóm mà bò theo vào. Phía trước chúng tôi là một vị chuyên gia còn khá trẻ đi một mình không dẫn theo bất kỳ ai cả, rõ ràng từ đầu đến giờ sự tồn tại cảu người này hoàn toàn bị mọi người ngó lơ.

Sau khi anh ta chui vào trong thì một người quân nhân chui vào sau đó chúng tôi để giáo sư đi trước rồi ba người còn lại cuối cùng Lý Khanh Ly nhường tôi bò vào trước rồi anh ta mới bò vào, phía sau chúng tôi là hai nguoi quân nhân còn lại, số người cần bảo vệ chỉ có bốn nhóm người nên phía sau còn dư hai người quân nhân. Hai người này cũng là hai người đã nhảy xuống cổng lớn cùng với chúng tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play