Tôi không thích bà. Tôi muốn về nhà. Môi tôi run lên. Tôi muốn bố sống lại. Làm thế nào mà một phụ nữ như thế này lại có thể sinh ra một người đáng yêu và dịu dàng là mẹ tôi vậy. Mẹ được thừa hưởng sắc đẹp và sự vui vẻ từ ai vậy? Tôi run run và cố ngăn những giọt nước mắt đang dâng đầy trong mắt mình. Mẹ đã chuẩn bị tinh thần từ trước cho chúng tôi về một người ông tàn nhẫn, bất cần và không đáng yêu, nhưng việc bà ngoại tiếp đón chúng tôi thì lại là một sự ngạc nhiên thô bạo. Tôi nuốt nước mắt, sợ anh Christopher sẽ trông thấy và sẽ chế giễu tôi sau đó. Như để làm yên lòng tôi, mẹ đã mỉm cười ấm áp đi đặt Cory dã mặc quần áo ngủ vào một trong những chiếc giường lớn rồi đặt Carrie nằm cạnh. Trông chúng mới thật đáng yêu làm sao, giống như những con búp bê to má đỏ hồng hào. Mẹ cúi xuống hai đứa trẻ và hôn lên má chúng, bàn tay mẹ nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc xoăn trên trán chúng rồi kéo chăn lên tận cằm cho chúng.

Chúc ngủ ngon, các con thân yêu – mẹ thì thầm bằng một giọng đáng yêu mà chúng tôi biết rất rõ.

Hai đứa em không nghe thấy. Chúng đã ngủ rất say rồi.

Tuy nhiên đứng sừng sững ở đó như một cái cây mọc rễ, bà ngoại chắc chắn không hài lòng khi nhìn thấy hai đứa em sinh đôi ngủ trên giường rồi nhìn Christopher và tôi đang đứng sát cạnh nhau. Chúng tôi rất mệt mỏi. Cặp mắt xám của bà ánh lên vẻ không đồng tình rõ rệt. Bà nhìn một cách cau có, xoi mói mà dường như mẹ hiểu còn tôi thì không. Mặt mẹ đỏ bừng khi bà nói:

Hai đứa con lớn của cô không thể ngủ cùng một giường được.

Chúng chỉ là trẻ con – mẹ nổi nóng với một sự giận dữ bất thường – Mẹ ơi, mẹ chẳng thay đổi một chút nào ư? Mẹ vẫn có đầu óc ngờ vực một cách khó chịu ư? Christopher và Cathy còn ngây thơ lắm.

Ngây thơ ư? – Bà hỏi lại, cái nhìn đầy ý nghĩa của bà sắc lạnh đến nỗi có thể cắt đứt được mạch máu người ta.

Tôi hết nhìn người này tới người kia, mắt tôi mở to. Tôi liếc nhìn anh trai tôi. Năm tháng dường như hoà tan trong anh ấy. Anh ấy đứng đó bơ vơ như một đứa trẻ chỉ sáu hoặc bảy tuổi, và cũng chẳng hiểu gì hơn tôi.

Một cơn giận dữ xuất hiện khiến mặt mẹ đỏ tía.

Nếu mẹ nghĩ như vậy thì hãy cho chúng ở những căn phòng riêng và những chiếc giường riêng. Chúa biết là ngôi nhà này đủ chỗ cho chúng mà.

Điều đó là không thể - bà nói bằng giọng băng giá – Chỉ căn phòng ngủ này là có phòng tắm liền kề và là nơi bố cô không nghe thấy tiếng chúng đi lại trên đầu hoặc dội nước nhà vệ sinh. Nếu tách riêng chúng ra và để chúng ở rải rác trên gác, ông ấy sẽ nghe thấy tiếng nói của chúng, hoặc tiếng ồn của chúng, hoặc những người khác sẽ nghe thấy. Tôi phải suy nghĩ nhiều lắm mới sắp xếp được thế này đó. Đây là căn phòng duy nhất an toàn.

Căn phòng an toàn ư? Chúng tôi sắp đi ngủ, tất cả chúng tôi, trong cùng một căn phòng ư? Trong một ngôi nhà lớn với khoảng hai mươi ba mươi hay bốn mươi phòng, chúng tôi sẽ ở trong mỗi một phòng ư? Thậm chí nếu vậy, giờ tôi đã suy nghĩ nhiều hơn, tôi không muốn ở riêng một phòngtrong ngôi nhà khổng lồ này.

Để hai đứa con gái nằm một giường và hai thằng con trai nằm giường kia – bà ra lệnh.

Mẹ bế Cory lên và đặt nó vào chiếc giường kia, và từ đó trở đi, chúng tôi cứ nằm theo như vậy. Hai anh em trai ở chiếc giường gần phòng tắm, còn Carrie và tôi ngủ ở chiếc giường gần cửa sổ.

Bà ngoại chuyển cái nhìn chằm chặp khó chịu của mình sang tôi rồi Christopher.

giờ hãy nghe đây – bà nói như một hạ sĩ quan đang huấn luyện binh lính – hai đứa lớn phải giữ cho hai đứa nhỏ trật tự, và hai đứa lớn phải chịu trách nhiệm nếu chúng vi phạm một trong những điều quy định ta đưa ra. Luôn nhớ điều này trong đầu: nếu ông các người biết các người đang ở đây, ông ấy sẽ ném tất cả các người qua cửa sổ mà các người chẳng được một xu nào, sau khi đã trừng trị nghiêm khắc các người vì tội đã chào đời. Và các người phải giữ căn phòng này sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp và cả phòng tắm cũng vậy, phải giống như không có ai sống ở đây. Và các người phải giữ yên lặng, các người sẽ không được la hét, hoặc kêu to hoặc chạy xuống bên dưới. Đêm nay khi ta và mẹ các người rời khỏi căn phòng này, ta sẽ đóng và khoá cửa lại. Vì ta sẽ không để cho các người lang thang từ phòng này sang phòng khác và tới các khu vực khác của ngôi nhà được. Cho tới ngày ông ngoại các người chết, các người cứ ở đây, nhưng không thực sự tồn tại!

Ôi trời ơi! Mắt tôi loé lên nhìn mẹ. Đây không phải là sự thật. Bà nói dối, phải không? Bà nói thế chỉ để dọa chúng tôi. Tôi xích lại gần Christopher, tì người vào anh ấy lạnh cóng, run rẩy. Bà ngoại cau mày, và tôi lùi ra xa ngay. Tôi nhìn mẹ, nhưng mẹ đã quay lưng lại, đầu cúi xuống, vai mẹ chìm xuống và rung rung như thể mẹ đang khóc.

Một nỗi kinh hoàng chế ngự tôi và chắc chắn tôi sẽ kêu lên một điều gì đó nếu mẹ không quay người lại và ngồi xuống giường, giang tay cho tôi và Christopher. Chúng tôi chạy lại phía mẹ, được an ủi trong vòng tay của mẹ. Mẹ kéo chúng tôi lại gần, tay mẹ vuốt tóc và lưng chúng tôi rồi lùa tay vào những mái tóc rối bời vì gió của chúng tôi.

Ổn thôi – mẹ thì thầm – hãy tin mẹ. Các con chỉ phải ở đây có một đêm thôi, và ông ngoại sẽ chào mừng các con tới nhà của ông mà các con sẽ được sử dụng như là nhà của các con vậy, tất cả khu nhà, mọi căn phòng và cả khu vườn nữa.

Rồi mẹ giận dữ nhìn bà ngoại sao mà khắc nghiệt và cấm đoán vậy.

Mẹ à, hãy có một chút thương xót và trắc ẩn đối với các con của con. Chúng cũng là máu mủ của mẹ mà, xin mẹ hãy nhớ điều đó. Chúng là những đứa trẻ ngoan, chúng cũng là những đứa trẻ bình thường và chúng cần có phòng để chơi đùa, chạy nhảy và gây ầm ĩ. Mẹ muốn chúng nói thì thầm ư? Mẹ không phải khoá cửa phòng này, mẹ có thể khoá cửa ở đầu hành lang thôi. Tại sao chúng không thể có tất cả các căn phòng ở khu phía Bắc này để sử dụng như phòng riêng của chúng? Con biết mẹ chẳng để ý nhiều lắm đến khu vực nhà cũ này.

Bà ngoại lắc đầu một cách dứt khoát:

Corrine, ở đây tôi là người quyết định chứ không phải cô. Cô có nghĩ tôi có thể đóng và khóa cánh cửa dẫn tới chỗ này mà những người phục vụ không nghi ngờ là tại sao phải làm như vậy? Mọi thứ phải để nguyên như cũ. Họ hiểu tại sao tôi lại khoá căn phòng đặc biệt này vì cầu thang dẫn lên tầng áp mái nằm ở đây và tôi không thích họ rình mò ở nơi không thuộc về họ. Vào sáng sớm, tôi sẽ mang sữa và thức ăn cho bọn trẻ, trước khi người đầu bếp và những người phục vụ vào bếp. Khu phía bắc này không bao giờ bị mọi người vào trừ vào ngày thứ sáu cuối tháng và khi đó nó phải được dọn sạch hoàn toàn. Vào những ngày này, bọn trẻ sẽ trốn lên gác cho tới khi những người giúp việc làm xong việc, và trước khi họi tới, tự tôi sẽ kiểm tra mọi thứ để xem bọn trẻ có để lại bằng chứng nào về sự trú ngụ của chúng không!

Mẹ càng phản đối hơn:

Không thể được! Chắc chắn chúng sẽ để lộ mình, để lại dấu vết. Mẹ ạ, hãy khoá cửa ở cuối hành lang.

Bà ngoại nghiến chặt răng.

corrine, hãy cho tôi thời gian, với thời gian tôi có thể tìm ra một số lý do tại sao những người giúp việc không được vào nơi này, thậm chí chỉ để dọn dẹp. Nhưng tôi phải đi từng bước rất thận trọng và không gây ra sự ngờ vực của họ. Họ không thích tôi, họ sẽ chạy tới kể lể cho bố cô, hy vọng ông ta sẽ thưởng cho họ. Cô có thể thấy chứ? Việc đóng cửa khu vực này không được trùng hợp với lúc cô quay về, Corrine.

Mẹ gật đầu, nhượng bộ. Mẹ và bà ngoại sắp đặt các bước hành động khi Christopher và tôi càng lúc càng buồn ngủ. dường như đây là một ngày vô tận. Tôi rất muốn bò vào giường cạnh Carrie và thả mình xuống đó để có thể rơi vào sự quên lãng ngọt ngào, nơi những rắc rối không tồn tại.

Cuối cùng, khi tôi nghĩ bà không để mẹ nhận thấy Christopher và tôi mệt mỏi như thế nào thì chúng tôi được phép thay quần áo trong phòng tắm rồi trèo vào giường, sau một lúc lâu.

Mẹ bước tới bên tôi, vẻ mệt mỏi và lo lắng với đôi mắt u ám, và mẹ đặt đôi môi ấm áp lên trán tôi. Tôi thấy những giọt nước mắt lấp lánh ở khoé mắt mẹ và thuốc bôi mi mắt của mẹ khiến những giọt nước mắt thành những vệt đen. Tại sao mẹ lại khóc nữa nhỉ?

Hãy ngủ đi – giọng mẹ khàn khàn – Đừng lo. Đừng chú ý tới điều các con đã nghe được. Ngay khi ông tha thứ cho mẹ, mà quên đi việc mẹ đã làm khiến ông không vui, ông sẽ giang rộng vòng tay và đón chào những đứa cháu của mình…những đứa cháu mà ông dường như không thể sống đủ lâu để gặp.

Mẹ ơi – tôi cau mày, đầy khổ não – Tại sao mẹ vẫn khóc nhiều thế?

Với những cử chỉ đột ngột, mẹ lau những giọt nước mắt và cố mỉm cười:

Cathy, mẹ sợ rằng mình phải mất nhiều hơn một ngày để giành lại tình cảm và sự chấp thuận của ông. Việc đó có thể mất vài ngày hoặc hơn.

Hơn ư mẹ?

Có thể, thậm chí có thể là một tuần, nhưng không lâu hơn, có lẽ ít hơn. Mẹ không biết chính xác là bao lâu…nhưng sẽ không lâu đâu. Con có thể chờ được mà – bàn tay mềm mại của mẹ vuốt tóc tôi – Cathy yêu dấu, bố con yêu con nhiều lắm, và mẹ cũng vậy – mẹ chuyển sang chỗ Christopher, hôn vào trán và vuốt tóc anh ấy, nhưng mẹ thì thầm những gì với anh ấy thì tôi không nghe được.

Ra tới cửa, mẹ quay lại nói:

Hãy nghỉ ngơi một đêm ngon giấc và mẹ sẽ gặp các con vào sáng mai ngay khi có thể. Các con biết kế hoạch của mẹ rồi. Mẹ phải quay lại ga xép và bắt một chuyến tàu khác tới Charlottesville nơi hai chiếc va li của mẹ đang gửi ở đó. Và sáng mai mẹ sẽ bắt taxi quay lại đây và mẹ sẽ lén tới thăm các con khi có thể.

Bà ngoại đẩy mẹ qua cửa một cách thô lỗ, mẹ oằn người quay lại nhìn chúng tôi qua vai, cặp mắt nhoè nước của mẹ câm lặng cầu khẩn trước khi mẹ nói:

Các con ngoan nhé. Hãy cư xử thật tốt. Hãy tuân lệnh bà và các quy định của bà, và đừng bao giờ cho bà lý do để trừng phạt các con. Xin các con hãy làm như vậy và bảo hai em nghe lời, đừng để chúng khóc và nhớ mẹ quá nhiều. Hãy coi điều này như một trò chơi, có rất nhiều thứ thú vị. Hãy làm những gì các con có thể để cho chúng vui trước khi mẹ quay lại với những đồ chơi cho tất cả các con chơi. Ngày mai mẹ sẽ quay lại và mỗi giây phút mẹ đi, mẹ sẽ nghĩ tới các con, cầu nguyện cho  các con và yêu thương các con.

Chúng tôi hứa là mình sẽ thật ngoan ngoãn, im lặng, sẽ nghe lời và tuân theo bất cứ quy tắc nào được ban ra như những thiên thần. Chúng tôi sẽ làm tốt những gì có thể cho hai đứa em sinh đôi và chúng tôi  sẽ làm bất cứ việc gì, nói bất cứ điều gì để vẻ lo lắng biến mất khỏi cặp mắt mẹ.

Chúc mẹ ngủ ngon – Cả Christopher và tôi đứng ngập ngừng khi đôi bàn tay thô lỗ của bà đặt lên vai mẹ.

Đừng lo cho chúng con, chúng con sẽ ổn thôi. Chúng con biết phải làm gì cho hai đứa em và cho chính mình vui vẻ. Chúng con không còn là những đứa trẻ nhỏ nữa – tất cả những lời này là do anh trai tôi nói.

Các người sẽ gặp ta vào sáng sớm ngày mai – bà ngoại nói trước khi đẩy mẹ ra hành lang rồi đóng và khóa cửa lại.

Bị nhốt ở trong mới đáng sợ làm sao, và chỉ có mấy đứa trẻ con với nhau. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một đám cháy xảy ra. Đám cháy. Tôi luôn luôn nghĩ về một đám cháy và làm thế nào để thoát khỏi. Nếu chúng tôi bị nhốt ở trong này, không ai sẽ nghe được khi chúng tôi kêu cứu. Ai có thể nghe thấy tiếng chúng tôi trong căn phòng khuất nẻo, bị câm vào ở tầng gác này nơi mà không ai được phép vào trừ thứ sáu cuối cùng của mỗi tháng?

Ơn trời đây chỉ là sự sắp xếp tạm thời, chỉ một đêm thôi. Và rồi, ngày mai mẹ sẽ giành được tình cảm của người cha đang hấp hối.

Và giờ chỉ còn lại chúng tôi. Bị nhốt trong căn phòng. Tất cả các ngọn đèn đã bị tắt. Xung quanh chúng tôi, bên dưới chúng tôi, ngôi nàh lớn này dường như là một con quỷ, giữ chúng tôi trong chiếc miệng có những chiêc răng nanh nhọn hoắt của nó. Nếu chúng tôi cử động, thì thầm, thở mạnh, chúng tôi  sẽ bị nuốt chửng và bị nghiền nát.

Khi tôi nằm lên giường, điều tôi muốn là một giấc ngủ chứ không phải sự im lặng trải dài vô tận. Lần đầu tiên trong đời, tôi không chìm vào những giấc mơ khi đầu tôi chạm xuống gối. Christopher phá tan im lặng và chúng tôi bắt đầu thì thầm nói về tình hình của mình.

Sẽ không tệ đến thế - anh ấy khẽ nói, mắt ươn ướt và lấp lánh trong bóng tối – bà ngoại đó…bà không thể ghê gớm như đã tỏ ra.

Ý anh là không nghĩ bà là một người dịu dàng?

Anh ấy khúc khích cười:

Phải, thế đấy, ngọt ngào…

Bà to khủng khiếp, anh nghĩ là bà cao bao nhiêu?

Chà, thật khó đoán. Có lẽ bà cao khoảng mét tám, nặng chừng chín mươi cân.

Cao hai mét mốt, nặng hơn hai trăm cân.

Cathy, điều em phải học là hãy thôi phóng đại đi. Đừng có con kiến thổi phồng thành con voi. Giờ, hãy nhìn thẳng vào tình hình của chúng ta và nhận ra đây chỉ là một phòng trong một ngôi nhà lớn, chẳng có gì đáng sợ cả. Cúng ta chỉ phải ở đây một đêm trước khi mẹ trở lại.

Christopher, anh có nghe bà nói về một người chú không? Anh có hiểu bà muốn nói gì không?

Không, nhưng anh cho là mẹ sẽ giải thích mọi chuyện. Nào, hãy ngủ đi và hãy nói lời cầu nguyện. Cu Chúa giúp mẹ duyên dáng nhất và sẽ chiến thắng, "và lạy Chúa, xin đừng để ông ngoại đáng ghét và ghê gớm như bà ngoại".

Rồi mệt mỏi và chìm trong nhiều cảm xúc, tôi trèo lên giường, ôm Carrie sát vào ngực mình và rồi như mong muốn, tôi chìm vào những giấc mơ.

Mặt trời ló lên mờ mờ sau tấm rèm cửa nặng che phủ mà chúng tôi không được phép kéo ra. Christopher ngồi dậy đầu tiên, ngáp dài, giang chân tay, toét miệng cười với tôi.
Chào đầu bù tóc rối – anh ấy chào tôi. Tóc anh ấy cũng rối bù như tóc tôi, thậm chí còn rối hơn.

Tôi không biết tại sao Chúa lại chọn ban cho anh ấy và Cory mái tóc xoăn đến vậy, trong khi Người chỉ cho tôi và Carrie mái tóc lượn sóng mà thôi. Và như tất cả các cậu bé có mái tóc giống vậy, anh ấy cố sức để chải những lọn tóc xoăn đó, trong khi tôi ngồi và hy vọng những lọn tóc đó sẽ chuyển từ đầu anh sang đầu tôi.

Tôi ngồi dậy và nhìn quanh xem căn phòng thế nào. Căn phòng thì rất rộng nhưng với hai chiếc giường đôi to, một tủ commốt to đùng, một tủ quần áo to, hai chiếc ghế bọc và một bàn trang điẻm đặt ở khoảng giữa hai cửa sổ trước, cộng thêm một chiếc bàn và bốn chiếc ghế, thì căn phòng dường như lại nhỏ đi. Thật lộn xộn. Giữa hai chiếc giường có đặt một cái bàn nhỏ với một ngọn đèn. Cùng với bốn ngọn đèn trong căn phòng. Phía dưới tất cả các đồ gỗ sẫm màu là một chiếc thảm đỏ có viền tua vàng. Đã có thời hẳn nó phải đẹp lắm nhưng giờ thì nó đã cũ và sờn. Tường được dán giấy màu kem với những hoạ tiết nổi màu trắng. Những tấm ga trải giưỡng có màu vàng được làm bằng loại vải dày nặng giống như satanh độn hai lớp. Có ba bức tranh treo tường. Ôi trời, chúng làm ta khó thở. Những con quỷ kỳ quái đang truy đuổi những con người khoả thân trong những hang động lớn dưới lòng đất với màu chính là đỏ. Những con quỷ nực cười đó ngấu nghiến những con người đáng thương khác. Thậm chí chân họ còn bị mắc đang thò ra lủng lẳng từ những cái miệng chảy dãi đầy những chiếc răng nanh dài sắc nhọn và trắng nhởn.

Giờ em đang nhìn cảnh địa ngục, như một số người có thể thấy – ông anh "biết tuốt" cho tôi biết – Cá một ăn mười là bà ngoại thiên thần của chúng ta đã cho treo những bản sao của chính mình ở đây để cho biết cái gì đang chờ nếu chúng ta dám không tuân lệnh. Đối với anh, chúng giống như một tác phẩm của Goya.

Anh trai tôi biết mọi thứ. Ngoài việc trở thành một bác sĩ, anh ấy còn muốn thành một hoạ sĩ. Anh ấy đặc biệt giỏi về vẽ, sử dụng màu nước, sơn dầu và nhiều thứ khác. Anh ấy giỏi ở hầu hết mọi việc trừ việc chú ý đến bản thân và chờ đợi.

Ngay khi tôi vừa làm một cử chỉ chuẩn bị ra khỏi giường và vào nhà tắm thì Christopher đã nhảy ra khỏi giường và nhanh chân hơn tôi. Tại sao tôi và Carrie lại ở xa nhà tắm vậy? Tôi ngồi trên mép giường sốt ruột, đập đập hai chân và chờ anh ấy đi ra.

Với rất nhiều cử động nhỏ không ngừng, Carrie và Cory đập đập chân tay thức dậy cùng một lúc. Chúng ngồi dậy và ngáp như là những hình ảnh phản chiếu qua gương, dụi mắt và ngái ngủ nhìn quanh. Rồi Carrie tuyên bố bằng giọng khẳng định:

Em không thích nơi này.

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Carrie là đứa bẩm sinh đã có quan đỉêm rõ ràng. Thậm chí trước khi nó biết nói và nó biết nói từ lúc chín tháng tuổi, nó đã biết mình thích gì và ghét gì. Đối với Carrie, chẳng hề có con đường trung lập, hoặc là trên trời, hoặc là dưới đất. Nó có giọng nói dễ thương nhất khi vui vẻ, nghe như tiếng một chú chim non dịu dàng chiêm chiếp hạnh phúc mỗi buổi sáng. Điều phiền tóai là nó lại chiêm chiếp cả ngày trừ lúc ngủ. Carrie nói chuyện với búp bê, các tách uống trà, gấu bông Teddy và các con vật khác. Bất cứ thứ gì ngồi im và không nói lại là nó trò chuyện. Sau một lúc khi không nghe thấy cuộc nói chuyện liên miên của nó, tôi lật nó lại và để nghe tiếng nói của nó tiếp tục cất lên.

Cory thì lại khác hoàn toàn. Trong khi Carrie cứ nói thì nó chỉ ngồi và kiên nhẫn lắng nghe. Tôi nhớ bác Simpson đã nói Cory là "một dòng nước yên tĩnh chảy ngầm bên dưới". Tôi vẫn chưa hiểu bác ấy muốn nói gì trừ việc những người trầm tính thường biểu hiện ra bên ngoài một vẻ bí ẩn khiến người khác tự hỏi thực sự họ là như thế nào bên dưới vẻ bề ngoài ấy.

Chị Cathy – đứa em gái nhỏ của tôi ríu rít – Chị có nghe em nói là em không thích nơi này không?

Nghe thấy vậy, Cory vội vã bò ra khỏi giường và chạy tới nhảy vào giường chúng tôi và tìm cô chị sinh đôi của mình rồi ghì chặt lấy chị, mắt mở to và sợ sệt. Với vẻ chân thật của mình, nó hỏi:

Làm thế nào mà chúng ta tới đây được?

Vào đêm qua, trên một chuyến tàu. Em không nhớ à?

Không, em không nhớ.

Và chúng ta đã đi qua một khu rừng dưới ánh trăng, nó rất đẹp mà.

Mặt trời đâu? Vẫn là ban đêm sao chị?

Mặt trời nấp sau những tấm rèm cửa. Nhưng nếu tôi nói ra điều này với Cory, thì sau đó chắc chắn nó muốn kéo những tấm rèm đó ra và nhìn ra bên ngoài. Một khi ngó ra bên ngoài rồi thì nó sẽ muốn chạy ra bên ngoài. Tôi không biết phải nói gì.

Ai đó ở hành lang đang dò dẫm chiếc chìa khoá cửa khiến tôi không phải trả lời gì hết. Bà ngoại mang vào trong phòng một chiếc khay chất nặng đồ ăn được phủ bằng một chiếc khăn trắng lớn. Vẻ nhanh nhảu và đầy trách nhiệm, bà giải thích rằng mình không thể chạy lên chạy xuống cầu thang cả ngày mang theo những chiếc khay nặng. Chỉ một lần trong ngày thôi. Nếu bà tới thường xuyên, những người giúp việc có thể sẽ để ý.

Ta nghĩ từ giờ trở đi ta sẽ dùng một chiếc giỏ - bà nói khi đặt chiếc khay xuống chiếc bàn nhỏ. Bà quay sang nhìn tôi như thể tôi là người chịu trách nhiệm cho các bữa ăn – Các người sẽ dùng số thức ăn này trong cả ngày. Chia nó thành ba bữa. Thịt hun khói, trứng, bánh mì nướng và ngũ cốc cho bữa sáng. Bánh sandwich và súp nóng trong bình giữ nhiệt cho bữa trưa. Gà rán, salad khoai tây và đậu cho bữa tối. Các người có thể ăn hoa quả tráng miệng. Nếu đến hết ngày, các người giữ im lặng và ngoan ngoãn, ta có thể mang kem và bánh quy cho các người. Không có bánh ngọt. Không cả kẹo nữa. Chúng ta không thể để các người bị sâu răng. Sẽ không được tới bất cứ một bác sĩ nha khoa nào cho tới khi ông các người chết.

Christopher đã từ phòng tắm đi ra, quần áo chỉnh tề và anh ấy đứng đó nhìn bà ngoại chằm chằm. Bà có thể nói về cái chết của ông ngoại một cách thoải mái, chẳng tỏ vẻ đau khổ gì. dường như bà đang nói về chuyện một con cá vàng nào đó ở Trung Quốc sắp chết trong một vũng nước.

Và hãy đánh răng sau mỗi bữa ăn – bà tiếp tục nói – giữ đầu tóc gọn gàng, người ngợm sạch sẽ, và mặc quần áo chỉnh tề. Ta rất coi thường những đứa trẻ mặt mũi chân tay bẩn thỉu, nước mũi chảy ròng ròng.

Khi bà nói điều này, nước mũi Cory đang chảy. Tôi dùng một tờ giấy ăn kín đáo lau cho nó. Tội nghiệp Cory, hầu như lúc nào nó cũng bị chảy mũi do bệnh sốt mùa hè, còn bà ngoại thì ghét những đứa trẻ chảy nước mũi.

Và hãy tử tế trong buồng tắm – bà nói, rồi chăm chú nhìn tôi rồi đến Christopher đang dựa người một cách xấc xược vào khung cửa buồng tắm – Con trai và con gái không được sử dụng phòng tắm cùng một lúc.

Tôi cảm thấy một luồng khí nóng bừng bừng nơi gò má. Bà nghĩ chúng tôi là loại trẻ nào vậy?

Rồi tiếp đó lần đầu tiên chúng tôi phải nghe những điều mà sau đó sẽ phải nghe đi nghe lại như một chiếc kim đĩa hát đặt trên một đĩa nhạc bị xước.

Và hãy nhớ, lũ trẻ, Chúa sẽ trông thấy mọi thứ. Chúa sẽ thấy những điều xấu xa mà các người làm sau lưng ta! Và Chúa sẽ là người trừng phạt các người khi ta không làm.

Bà rút từ túi áo ra một tờ giấy.

Giờ, trên tờ giấy này, ta đã kê ra các quy tắc mà các người phải tuân theo khi ở trong nhà này – Bà đặt tờ giấy xuống bàn và nói chúng tôi phải đọc và nhớ những quy tắc đó. Rồi bà quaya người đi ra…nhưng không, bà tiến thẳng đến chỗ phòng để đồ mà chúng tôi vẫn chưa ngó đến – Lũ trẻ, sau cánh cửa này, và một phía phòng chứa đồ là một cánh cửa nhỏ che những bậc thang dẫn lên tầng áp mái. Trên đó là một không gian rộng cho các người chạy nhảy, chơi đùa và gây ồn ào. Nhưng các người không được lên đó trước mười giờ sáng. Trước mười giờ, những người giúp việc sẽ ở tầng hai làm các công việc của họ và họ có thể nghe thấy tiếng các người chạy. Vì vậy phải luôn ý thức là các người có thể bị nghe thấy từ dưới gác nếu gây ồn. Sau mười giờ, những người giúp việc bị cấm sử dụng tầng hai. Một kẻ trong số những người giúp việc đang thực hiện việc ăn trộm. Cho tới khi tên trộm đó bị bắt quả tang, ta luôn phải có mặt khi chúng dọn dẹp phòng ngủ. Trong ngôi nhà này chúng ta có luật của riêng mình và thực hiện sự trừng phạt thích đáng. Như ta đã nói đêm qua, vào ngày thứ sáu cuối mỗi tháng, các người sẽ lên tầng áp mái rất sớm và ngồi yên trên đó, không được nói, không được dậm chân. Các người hiểu ta chứ? – Bà lần lượt nhìn từng đứa trong bọn tôi, nhấn mạnh những lời nói của mình bằng ánh mắt nặng nề và ác ý. Christopher và tôi gật đầu. Hai đứa em sinh đôi chỉ nhìn bà một cách sợ sệt, gần như kinh sợ. Những lời giải thích thêm của bà cho chúng tôi biết bà sẽ kiểm tra căn phòng và phòng tắm xem chúng tôi có để lại một dấu vết nào về sự tồn tại của mình vào ngày thứ sáu đó không?

Nói xong mọi việc, bà đi khỏi. Bà lại khoá cửa nhốt chúng tôi ở trong.

Tôi quyết định bày trò đùa với chuyện này.

Christopher Doll, em chỉ định anh làm một người cha.

Anh ấy bật cười rồi nói giọng châm chọc:

Còn gì nữa? Là một người đàn ông và người chủ của gia đình, cho đến nay hãy biết rằng ta là người được phục vụ tận tay, giống như một vị vua. Người vợ, kẻ dưới và nô lệ của ta, hãy dọn bàn, bày thức ăn ra, sẵn sàng phục vụ Chúa tẻ và ông chủ của các ngươi!

Hãy nhắc lại điều anh vừa nói đi, ông anh!

Từ giờ trở đi, ta không là anh trai của ngươi nữa, mà là ông chủ và chúa tể của ngươi, ngươi phải tuân lệnh ta, bất cứ cái gì ta nói.

Và nếu ta không làm theo lời ngươi, ngươi sẽ làm gì, hả ông chủ và chúa tể?

Ta không thích giọng của ngươi. Hãy lễ phép khi nói chuyện với ta!

Ô kìa, kiểu cách thế! Ngày mai em sẽ nói một cách lễ phép với anh, Christopher, ngày mà anh tìm được sự tôn trọng của em, đó là ngày mà anh đứng cao ba mét sáu, ngày mà mặt trăng mọc vào giữa trưa, và bão tuyết nổi lên từ miệng một con kỳ lân biểndo một hiệp sĩ thanh lịch mặc toàn giáp trắng với một chiếc đầu rồng xanh trên mũi thương của chàng – khi nói xong và hài lòng với khuôn mặt cáu kỉnh của Christopher, tôi nắm lấy bàn tay nhỏ của Carrie và vênh vang dẫn nó vào phòng tắm nơi chúng tôi có thể tận dụng thời gian để rửa mặt, thay quần áo, đánh răng và phớt lờ cory tội nghiệp đang gọi to rằng nó cần phải đi tè.

Chị Cathy, để em vào. Em không chờ được đâu!

Cuối cùng việc ở trong phòng tắm đã trở nên chán ngắt và chúng tôi bước ra ngoài. Và không thể tin được, Christopher và Cory đã ăn mặc chỉnh tề và thậm chí còn ngạc nhiên hơn, Cory không cần dùng phòng tắm nữa.

Tại sao vậy? – tôi hỏi – giờ em có dám nói với chị là em quay vào giường và làm việc đó không?

Cory im lặng và chỉ vào một chiếc bình lớn trơn không hoa. Christopher tựa người vào tủ commôt cao, khoanh tay trước ngực, hài lòng với bản thân.

Điều đó sẽ dạy em khi phớt lờ đi một người phái nam đang có nhu cầu. Những người đàn ông bọn anh không giống như phái nữ đái ngồi như bọn em. Bất cứ việc nhỏ nhặt gì cũng sẽ được làm trong trường hợp khẩn cấp.

Trước khi cho phép mọi người bắt đầu bữa sáng, tôi phải đem chiếc bình màu xanh đi đổ rửa và rửa thật sạch, không phải là một ý tưởng hay nếu để chiếc bình gần giường Cory trong trường hợp đó.

Chúng tôi ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ dùng để chơi bài kê cạnh cửa sổ. Hai đứa em ngồi trên những chiếc gối được gấp đôi lại để có thể nhìn rõ chúng đang ăn gì. Cả bốn ngọn đèn được bật hết. Vì ánh đèn yếu nên chúng tôi phải ăn trong bầu không khí giống như trời chạng  vạng tối.

Vui vẻ lên, khuôn mặt điềm đạm – ông anh không đoán trước được của tôi nói – Anh chỉ đùa thôi. Em không phải là nô lệ của anh. Anh rất thích những lời vàng ngọc của em tuôn ra khi bị chọc tức. Anh thừa nhận rằng giới nữ các em rất may mắn, như giới nam bọn anh được ban tặng một công cụ hoàn chỉnh để đi dạo trong phòng tắm – Và để chứng mình rằng mình không phải là một kẻ tàn bạo áp chế người khác, Christopher giúp tôi đổ sữa ra, nâng chiếc bình giữ nhiệt khoảng bốn lít lên và rót mà không làm rớt sữa ra bàn.

Carrie vừa liếc nhìn trứng rán và thịt lợn xông khói đã kêu toáng lên:

Chúng em không thích thịt hun khói và trứng. Ngũ cốc lạnh là món chúng em thích. Chúng em không muốn thức ăn không nóng, sền sệt và ngấy mỡ. Ngũ cốc lạnh là món chúng em thích – nó la lên – ngũ cốc lạnh với nho khô!

Giờ các em nghe anh đây – Người cha nhỏ của chúng nói – Các em sẽ ăn những gì được đặt trước mặt, các em không được kêu ca gì, cũng không la, mè nheo gì. Nghe rõ chưa? Và đây không phải là thức ăn nóng mà là thức ăn nguội. Em có thể hớt mỡ đi. Dù gì nó cũng đặc mà.

Trong chớp mắt Christopher đã ăn ngấu nghiến món ăn lạnh ngấy mỡ cộng với bánh mì nguội không bơ của mình. Hai đứa nhỏ, vì một lý do nào đó tôi không hiểu, đã ăn bữa sáng của chúng mà không kêu  ca phàn nàn gì nữa. Tôi có cảm giác không dễ chịu rằng sự may mắn này của chúng tôi với hai đứa em không thể lâu dài được. Giờ chúng bị ấn tượng bởi người anh lớn đầy quyền lực, nhưng sau này hãy coi chừng đấy.

Bữa ăn kết thúc, tôi xếp đĩa gọn gàng vào khay. Và khi đó tôi mới nhớ ra là mình đã quên cầu nguyện. Chúng tôi vội vàng tụ tập quanh bàn và ngồi cúi đầu, hai tay chắp vào nhau.

lạy Chúa, hãy tha thứ cho chúng con vì đã ăn mà không xin phép Người. Xin đừng để bà ngoại biết. Chúng con thề lần sau sẽ làm đúng theo. Amen! – Cầu nguyện xong, tôi đưa cho Christopher những việc phải làm và không được làm được viết cẩn thận bằng chữ in như thể chúng tôi ngu ngốc lắm nên không hiểu được chữ thường.

Hai đứa em sinh đôi, đêm qua chúng quá buồn ngủ để hiểu tình hình hiện tại của chúng tôi, hoàn toàn nhận ra rằng điều chúng phải theo là anh trai chúng đứng đầu trong danh sách những quy định không được vi phạm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play