Tới trước ghế sô pha, mẹ quay ngoắt người lại và lớp vải the đen của chiếc áo choàng của mẹ hé ra giống như chiếc váy nhảy, để lộ cặp chân đẹp của mẹ.

Các con thân yêu – mẹ nói – chuyện gì có thể là sai trong việc sống ở một ngôi nhà đẹp như là nhà của ông bà ngoại? Mẹ được sinh ra ở đó, lớn lên ở đó, trừ những năm mẹ được gởi tới trường. Đó là một ngôi nhà lớn, đẹp và thường được làm thêm phòng, dù rằng đã có quá nhiều phòng rồi.

Mẹ mỉm cười nhưng có một điều gì đó trong nụ cười của mẹ.

Tuy nhiên, có một chuyện nhỏ ẹm phải nói cho các con trước khi các con gặp cha của mẹ, ông ngoại các con đó – nói đến đây mẹ lại ngập ngừng và mỉm cười một cách lạ lùng – Nhiều năm về trước khi mẹ mười tám tuổi, mẹ đã làm một chuyện nghiêm trọng mà không được ông ngoại đồng ý, và bà ngoại cũng không đồng ý. Dù sao, bà cũng sẽ không cho mẹ bất cứ thứ gì nên cũng không tính làm gì. Nhưng vì việc mẹ đã làm, ông ngoại đã gạch tên mẹ ra khỏi di chúc, và giờ mẹ không được thừa kế. Bố các con thường lịch thiệp gọi điều này là "tội lỗi ngọt ngào" và bố nói rằng chuyện đó không thành vấn đề.

Tội lỗi ngọt ngào ư? Điều đó nghĩa là gì nhỉ? Tôi không thể hình dung mẹ làm bất cứ điều gì xấu để chính cha ruột của mình quay lưng lại và tước đi những gì đáng ra mẹ sẽ được hưởng.

vâng, thưa mẹ, con biết chính xác mẹ muốn nói gì – Christopher thốt lên – mẹ đã làm một chuyện mà ông ngoại không đồng ý và dù mẹ có tên trong di chúc của ông thì ông đã bảo luật sư xoá tên mẹ đi mà chẳng suy nghĩ kỹ gì cả. Và giờ mẹ sẽ không được hưởng bất cứ thứ gì trong số những của cải của ông khi ông sang thế giới bên kia – Anh ấy mỉm cười, hài lòng với bản thân vì biết rõ hơn tôi. Anh ấy luôn có câu trả lời cho mọi vấn đề. Anh ấy luôn chúi mũi vào sách mỗi khi ở nhà. Khi ra ngoài thì anh ấy cũng nghịch ngợm như bất cứ đứa trẻ nào trong khu phố. Nhưng khi về đến nhà, không xem tivi, thì anh tôi là một con mọt sách.

Đương nhiên là anh ấy đúng.

Phải, Christopher. Chẳng một đồ nào trong số của cải của ông sẽ thuộc về mẹ khi ông chết hoặc là chuỷên qua cho mẹ cho các con cả. Đó là tại sao mẹ phải viết nhiều lá thư về nhà khi bà ngoại không trả lời – Mẹ lại mỉm cười, lần này nụ cười của mẹ có vẻ châm biếm hơn – Nhưng vì mẹ là người thừa kế duy nhất còn lại, nên mẹ rất hy vọng dành lại được sự chấp nhận của ông ngoại. Các con biết đấy, mẹ đã từng có hai anh trai, nhưng cả hai đã chết vì tai nạn và giờ mẹ là người thừa kế duy nhất còn lại – Những bước chân không ngừng của mẹ giờ đã dừng lại. Tay mẹ đưa lên che miệng, mẹ lắc đầu rồi nói bằng một giọng hơi lải nhải – Mẹ cho rằng tốt hơn mẹ nên nói cho các con một chuyện nữa. Họ thật của các con không phải là Dollanganger, mà là Foxworth. Và Forxworth là một cái tên rất quan trọng ở Virginia.

Mẹ ơi! – tôi ngạc nhiên kêu lên – Liệu có hợp pháp để đổi tên và điền cái tên đó vào giấy khai sinh không?

Giọng mẹ trở nên thiếu kiên nhẫn:

Vì Chúa, Cathy, có thể thay đổi tên một cách hợp pháp. Ít nhiều gì thì cái tên Dollanganger cũng thuộc về chúng ta. Bố các con đã lấy tên đó từ một ông tổ của mình, bố nghĩ đó là một cái tên buồn cười, một trò đùa, và điều đó khá đủ để phục vụ cho mục đích đó.

Mục đích gì hả mẹ? – tôi hỏi – Tại sao bố lại đổi họ từ Foxworth rất dễ đánh vần thành Dollanganger vừa dài vừa khó đánh vần hả mẹ?

Cathy, mẹ mệt rồi – mẹ đáp và thả mình xuống một chiếc ghế gần chỗ mẹ đứng nhất – Mẹ có quá nhiều việc phải làm, có quá nhiều vấn đề pháp lý. Sớm muộn gì thì con sẽ biết mọi chuyện, mẹ sẽ giải thích. Mẹ thề sẽ nói hết sự thật, nhưng giờ hãy để mẹ thở nào.

Hai đứa em sinh đôi cuộn tròn trong lòng anh em tôi gần như đã ngủ, và dù sao chúng còn quá nhỏ để hiểu. Thậm chí đến tôi giờ đã mười hai tuổi và sắp trưởng thành cũng không thể hiểu hết tại sao trông mẹ lại không thực sự hạnh phúc khi lại được về nhà với cha mẹ ruột mà mẹ đã không được gặp trong mười lăm năm qua. Ông bà ngoại bí mật mà cho tới tận sau đám tang của bố chúng tôi mới được nghe nói đến. Hôm nay chúng tôi mới được nghe nói về hai người bác đã chết vì tai nạn. Chuyện trở nên rõ ràng với tôi rằng bố mẹ tôi đã có một cuộc sống đầy đủ trước khi có chúng tôi, rằng sau rốt chúng tôi không quan trọng lắm.

Mẹ - Christopher bắt đầu nói – Ngôi nhà to đẹp của mẹ ở Virginia có vẻ hay đấy, nhưng chúng con thích ở đây. Bạn bè của chúng con ở đây, mọi người đều biết chúng con, yêu mến chúng con và con biết rằng con không muốn đi. Liệu mẹ có thể gặp luật sư của bố và hỏi ông ấy xem có thể giúp tìm ra cách nào để chúng ta có thể ở lại và giữ được ngôi nhà và đồ đạc của chúng ta không?

Phải đấy mẹ ạ, hãy cho chúng con ở lại đây – tôi phụ hoạ.

Mẹ vội đứng lên và đi lại trong phòng. Mẹ khuỵu gối xuống trước mặt chúng tôi, mắt mẹ nhìn thẳng vào mắt chúng tôi.

Giờ hãy nghe mẹ - mẹ ra lệnh, cầm tay anh trai tôi và tôi đặt lên ngực mình – Mẹ đã nghì là làm cách nào để chúng ta có thể tiếp tục ở lại đây nhưng chẳng có cách nào, chẳng có cách nào cả, bởi vì chúng ta không có tiền để thanh toán các hóa đơn hàng tháng, và mẹ không có khả năng gì để kiếm một số tiền thích hợp đủ để nuôi sống các con và bản thân mẹ. Hãy nhìn mẹ - mẹ nói, giang rộng hai cánh tay, dường như bị thương tổn, đẹp đẽ và vô vọng – Các con có biết mẹ là gì không? Mẹ chỉ là một món đồ trang trí đẹp đẽ và vô dụng luôn tin mình phải có một người đàn ông để chăm sóc mình. Mẹ không biết phải làm bất cứ công việc gì như thế nào. Thậm chí mẹ không biết đánh máy. Mẹ không giỏi làm tính. Mẹ chỉ có thể thêu được những đường thêu đẹp theo các mẫu thêu và đan, nhưng công việc đó chẳng kiếm được tiền. Các con không thể sống mà không có tiền. Không phải tình yêu khiến thế giới chao đảo, mà đó là tiền. Ông ngoại các con có nhiều tiền hơn là ông biết phải làm gì với nó. Ông chỉ có duy nhất một người thừa kế, đó là mẹ. Ông từng quan tâm tới mẹ nhiều hơn các anh mẹ, do vậy chẳng khó khăn gì để dành lại được tình cảm của ông. Rồi ông sẽ bảo luật sư ghi tên mẹ vào di chúc và mẹ sẽ được thừa kế mọi thứ. Ông đã sáu mươi tuổi và đang chết dần vì bệnh tim. Từ những điều bà ngoại viết trong bức thư riêng mà ông ngoại không biết, ông các con không thể sống lâu hơn hai hoặc ba tháng nữa. Điều đó sẽ cho mẹ nhiều thời gian để khiến ông thương yêu mẹ như trước đây. Và khi ông chết, toàn bộ gia tài của ông sẽ là của mẹ. Là của mẹ. Là của chúng ta. Chúng ta sẽ thoát khỏi những nỗi lo lắng về tiền bạc. Chúng ta sẽ tự do tới bất cứ nơi nào chúng ta muốn. Tự do làm bất cứ điều gì chúng ta thích. Thoải mái du lịch, thoải mái mua sắm những gì trái tim ta mong muốn, bất cứ thứ gì ta thích. Mẹ không nói về chuyện một, hai triệu đô la mà rất nhiều, rất nhiều triệu, có lẽ tới cả hàng tỷ. Những ai có đến từng ấy tiền thậm chí không biết giá trị tài sản thực của họ, vì nó được đầu tư chỗ này, chỗ nọ và họ sở hữu thứ này, thứ khác, kể cả ngân hàng, các hãng máy bay, các khách sạn, các dãy cửa hàng, các hãng tàu biển. Ồ, các con không nhận biết cái đế chế mà ông ngoại các con kiểm soát, thậm chí cả bây giờ khi ông sắp trút những hơi thở cuối cùng. Ông là một thiên tài trong việc kiếm tiền. Mọi thứ ông chạm vào đều biến thành vàng.

Cặp mắt xanh của mẹ ngời lên. Mặt trời chiếu qua cửa trước, tạo những dải sáng lấp lánh trên tóc mẹ. Xem ra mẹ đã giàu có vượt quá mọi thứ rồi. Mẹ ơi, làm thế nào mà chuyện này lại xảy đến ngay sau khi bố qua đời?

Christopher, Cathy, các con đang nghe, đang vận dụng trí tưởng tượng của mình đấy chứ? Các con có nhận ra rằng có thể làm gì với một khoản tiền vô cùng lớn chứ? Thế giới này và tất cả mọi thứ đều là của các con. Các con sẽ có quyền lực, ảnh hưởng và kính trọng. Hãy tin mẹ. Sớm muộn gì mẹ sẽ giành lại được trái tim ông ngoại. Ông sẽ ngó ngàng đến mẹ và sẽ nhận ra ngay rằng đã lãng phí mười lăm năm cho sự chia lìa đó. Ông đã già, ốm yếu và luôn phải ở tầng một trong một căn phòng nhỏ cạnh thư viện. Ông có các y tá chăm sóc cả ngày lẫn đêm, và những người phục vụ ngay gần kề. Nhưng chỉ có những người ruột thịt mới có ý nghĩa và mẹ là tất cả những gì còn lại của ông, chỉ có mẹ thôi. Thậm chí những người y tá cũng không thấy cần phải lên gác vì họ có phòng tắm riêng. Vào một đêm, mẹ sẽ sắp xếp cho ông gặp bốn đứa cháu ngoại của mình và rồi mẹ sẽ đưa các con xuống gác, vào phòng ông và ông sẽ thích thú và vui vẻ bởi điều ông thấy, bốn đứa trẻ xinh đẹp và hoàn hảo, ông sẽ phải yêu các con, từng đứa và tất cả các con. Hãy tin mẹ, việc đó sẽ diễn ra theo cách mẹ nói. Mẹ hứa rằng bất cứ việc gì ông yêu cầu mẹ làm, mẹ sẽ làm. Trong cuộc đời mẹ, trong tất cả những gì thân thương và quý giá mà mẹ nắm giữ, những đứa con được tạo thành từ tình yêu giữa mẹ với bố các con, các con có thể tin mẹ sẽ sớm trở thành người thừa kế một gia sản không thể tin nổi và qua mẹ, mọi giấc mơ của các con sẽ trở thành sự thật.

Miệng tôi há rộng, tôi bị khuất phục bởi khát vọng của mẹ. Tôi liếc nhìn Christopher và thấy anh ấy đang nhìn mẹ chằm chằm với vẻ ngờ vực. Cả hai đứa em sinh đôi đều ngủ. Chúng chẳng nghe thấy một câu nào cả.

 

Chúng tôi sắp sống trong một ngôi nhà to và giàu như một cung điện.

Trong cung điện rộng lớn đó, nơi những người phục vụ đứng chờ ngay gần kề, chúng tôi sẽ được giới thiệu với vua Midas, người sẽ sớm qua đời và rồi chúng tôi sẽ có tất cả tiền bạc, để đặt thế giới xuống dưới chân mình. Chúng tôi đang bước vào một sự giàu có ngoài sức tưởng tượng. Tôi sẽ giống như một nàng công chúa.

Nhưng tại sao tôi vẫn không thực sự cảm thấy hạnh phúc?

Cathy – Christopher nói, phô cho tôi một nụ cười rộng hạnh phúc – Em có thể là một diễn viên múa ba lê. Anh không nghĩ tiền bạc có thể mua được tài năng, cũng không biến một kẻ ăn chơi thành một bác sĩ giỏi được. Nhưng cho tới lúc chúng ta phải lịch thiệp và nghiêm túc, liệu chúng ta sẽ có một cuộc khiêu vũ được không?

Tôi không thể mang theo chiếc hộp nhạc bằng bạc bên trong có vũ nữ ba lê màu hồng được. Chiếc hộp nhạc đó đắt tiền và được liệt vào danh sách những đồ có giá trị để "họ" mang đi.

Tôi không thể lấy những chiếc hộp đựng búp bê từ trên tường xuống hay giấu những con búp bê nhỏ đi. Tôi không thể mang theo bất cứ thứ gì bố tặng cho tôi trừ một chiếc nhẫn nhỏ dát một viên đá ít giá trị hình trái tim mà tôi đeo trên tay.

Vì như Christopher đã nói, sau khi chúng tôi giàu có, cuộc đời chúng tôi sẽ là một buổi khiêu vũ lớn, một bữa tiệc dài, rất dài. Đó là cách mà những người giàu sống, một cuộc sống hạnh phúc sau khi họ có tiền và lập ra các chương trình vui chơi.

Vui chơi, tiệc tùng, sự giàu có không thể tin được, một ngôi nhà to như cung điện vbz người phục vụ sống trên một gara có thể chứa ít nhất chín hoặc mười chiếc xe hơi đắt tiền. Ai có thể đoán được mẹ tôi xuất thân từ một gia đình như vậy? Tại sao bố lại tranh luận với mẹ nhiều lần về việc tiêu tiền hoang phí như vậy, khi trước đó mẹ có thể viết nhiều bức thư gửi về nhà và làm một việc cầu xin hơi động đến lòng tự trọng?

Tôi chầm chậm đi vào phòng mình, đứng trước chiếc hộp nhạc có cô vũ nữ ba lê đứng ở tư thế lượn khi mở nắp hộp và cô ta có thể ngắm mình trong chiếc gương phản chiếu. Và tôi nghe tiếng nhạc thánh thót "Xoay tròn, nàng vũ nữ hãy xoay tròn"

Tôi có thể ăn trộm nó nếu tôi có một chỗ để giấu.

Tạm biệt căn phòng màu hồng và trắng với những bức tường xanh bạc hà. Tạm biệt chiếc giường nhỏ có chỗ chìa ra kỉêu Thuỵ sĩ đã từng chứng kiến tôi bị ốm vì quai bị, bệnh sởi và thuỷ đậu.

Tạm biệt bố một lần nữa vì khi tôi đi, tôi không thể hình dung ra cảnh bố ngồi bên giường tôi, nắm tay tôi, và tôi sẽ không thấy bố từ phòng tắm bước ra mang theo một ly nước. Bố ơi, con thực sự không muốn đi lắm đâu. Con thích ở lại hơn và giữ những hồi ức về bố thật sâu và thật gần!

Cathy! – mẹ đứng ở cửa gọi – Đừng đứng đó và khóc. Một căn phòng chỉ là một căn phòng. Con sẽ sống trong rất nhiều căn phòng trước khi con chết, do đó hãy nhanh lên. Hãy đóng gói đồ của con và của các em vào, trong khi mẹ đóng gói đồ đạc của mẹ.

Trước khi tôi chết, tôi sẽ sống trong hàng nghìn căn phòng hoặc nhiều hơn, một giọng nói nhỏ thì thầm những lời này bên tai tôi…và tôi đã tin.

Trong khi mẹ xếp đồ, tôi và Christopher xếp quần áo vào hai chiếc vali cùng với mấy món đồ  chơi. Trong ánh sáng mờ mờ còn sót lại của buổi tối, một chiếc taxi đưa chúng tôi ra sân ga. Chúng tôi ra đi một cách vội vã, chẳng nói lời chia tay thậm chí với một số người bạn, và điều này thật đau đớn. Tôi không biết vì sao lại phải như thế nhưng mẹ khăng khăng muốn vậy. Những chiếc xe đạp của chúng tôi bị bỏ lại trong gara cùng với những thứ khác quá cồng kềnh để có thể mang theo.
Con tàu nặng nề xuyên qua màn đêm đầy sao, tiến tới vùng núi non xa xôi của Virginia. Chúng tôi đi qua rất nhiều thị trấn và làng mạc đang ngủ yên, qua những ngôi nhà trang trại rải rác nơi những ánh sáng vàng hình chữ nhật chỉ chứng tỏ là ở đó có những ngôi nhà. Anh trai tôi và tôi không muốn ngủ để bị lỡ mất bất cứ thứ gì và chúng tôi có rất nhiều chuyện để nói. Hầu như chúng tôi chỉ suy đoán về ngôi nhà lớn và giàu có, nơi chúng tôi sẽ sống trong sự huy hoàng, ăn trong những chiếc đĩa vàng và có những người quản gia mặc chế phục phục vụ. Và tôi cho rằng mình sẽ có một người phục vụ riêng để gấp quần áo, tắm cho tôi, chải đầu cho tôi và nhảy dựng lên mỗi khi tôi ra lệnh. Nhưng tôi sẽ không nghiêm khắc với cô ta. Tôi sẽ ngọt ngào, biết điều, kiểu tốt bụng của cô giáo mà mọi người đều mong, trừ khi cô ta làm vỡ món đồ chơi tôi thực sự nâng niu. Nhưng tôi cũng sẽ nổi một cơn thịnh nộ và ném một vài thứ tôi không thích đi.

Ngoái lại nhìn màn đêm mà con tàu bỏ lại phía sau, tôi nhận ra rằng đây là một đêm mà tôi bắt đầu trưởng thành và khôn ngoan. Để đạt được mọi thứ, bạn phải mất một cái gì đó, do đó có lẽ tôi nên quen với chuyện này.

Trong khi anh trai tôi và tôi ngồi đoán xem chúng tôi sẽ tiêu tiền như thế nào khi có thì một nhân viên đầu hói bước vào khoang tàu nhỏ của chúng tôi và nhìn mẹ từ đầu đến chân một cách ngưỡng mộ trước khi nhẹ nhàng nói:

Bà Patterson, trong mười lăm phút nữa chúng ta sẽ tới ga đỗ của bà.

Tôi không biết tại sao ông ta lại gọi mẹ là "bà Patterson". Tôi nhìn Christopher dò hỏi, anh ấy cũng đang bối rối về chuyện này.

Bị đánh thức đột ngột, dường như bối rối và không định hướng được, mắt mẹ mở to hoảng hốt. Mẹ hết nhìn người phục vụ đang đứng gần mẹ rồi nhìn sang Christopher và tôi, rồi nhìn một cách tuyệt vọng xuống hai đứa trẻ song sinh đang ngủ. Mẹ suýt rơi nước mắt và lập tức rút khăn giấy ra duyên dáng chấm mắt. Rồi mẹ thở dài nặng nề, chất chứa nỗi buồn khiến tim tôi bắt đầu đập mạnh một cách sợ hãi.

Vâng, xin cám ơn – mẹ nói với nhân viên đường sắt vẫn đang nhìn mẹ một cách ngưỡng mộ - Ông đừng lo, chúng tôi đã sẵn sàng xuống tàu.

Thưa bà – Nhân viên đường sắt nói, tỏ ra rất lo lắng khi liếc nhìn đồng hồ bỏ túi của ông ta – Giờ mới có ba giờ sáng. Sẽ có người đợi bà ở đó chứ? – Ông ta chuỷên cái nhìn lo lắng sang tôi rồi tới hai đứa em sinh đôi đang ngủ.

Được thôi mà – mẹ cam đoan.

Thưa bà, ngoài trời tối lắm.

Chúng tôi có thể tìm được đường về nhà trong khi nhắm mắt.

Ông nhân viên đường sắt đáng bậc cha chú này dường như không hài lòng với câu trả lời này.

Thưa bà – ông nói – Chỉ còn một giờ nữa là tới Charlottesville.  Chúng tôi đang để bà và các con bà xuống một nơi đồng không mông quạnh. Chẳng có một ngôi nhà nào gần đấy cả.

Để tránh bất cứ câu hỏi nào thêm nữa, mẹ trả lời bằng vẻ ngạo mạn nhất mà mình có.

Có người đón chúng tôi.

Thật buồn cười ở chỗ sao mẹ có thể tạo được một vẻ ngạo mạn đến nhường vậy, cũng như vứt bỏ nó đi rất nhanh.

Chúng tôi tới một ga xép ở một nơi đồng không mông quạnh và rời tàu. Chẳng có ai ở đó để đón chúng tôi cả.

Trời tối đen như mực khi chúng tôi bước xuống tàu và như ông nhân viên đường sắt đã nói, chẳng nhìn thấy một ngôi nhà nào gần đây cả. Cô quạnh trong đêm tối, cách xa cuộc sống văn minh, chúng tôi đứng đó vẫy tay tạm biệt ông nhân viên đường sắt đang đứng trên bậc toa tàu vẫy tay đáp lại. Vẻ mặt ông ta cho thấy ông ta chẳng sung sướng gì khi phải rời "bà Patterson" và bầy đoàn bốn đứa con nhỏ của bà đang chờ người đi xe đến đón. Tôi nhìn quanh và chẳng thấy gì khác ngoài một mái tôn rỉ ngoèn được đỡ bằng bốn chiếc cột gỗ và một chiếc ghế băng đang lung lay. Đây là ga xép của chúng tôi. Chúng tôi không ngồi xuống chiếc ghế băng đó mà chỉ đứng và nhìn cho tới khi con tàu mất hút trong màn đêm, nghe thấy một tiếng còi thê lương vọng lại như thể chúc chúng tôi may mắn.

Chúng tôi bị bao bọc bởi những cánh đồng và bãi cỏ. Từ những cánh rừng sâu thẳm phía sau ga xép, có một tiếng động lạ lùng cất lên. Tôi nhảy dựng lên và quay lại xem xem đó là cái gì khiến Christopher bật cười:

Đó chỉ là một con cú thôi, em nghĩ đó là một con ma ư?

Giờ chẳng có gì trong những thứ đó cả - Mẹ cao giọng nói – Và các con không cần phải thì thầm. Chẳng có ai khác ở đây cả. Đây là khu vực trang trại, hầu như chỉ có bò sữa. Hãy nhìn quanh đi. Ngắm những cánh đồng lúa mì, yến mạch và cũng có cả lúa mạch nữa. Những người nông dân quanh đây cung cấp những sản với tươi ngon cho những người giàu có sống ở khu vực trên đồi.

Đồi núi trập trùng, trông giống như một tấm mền bông được làm từ những miếng vá với những thân cây nhô lên phía trên và bên dưới ngăn cách chúng thành những khu vực riêng biệt. Tôi gọi chúng là lính gác đêm nhưng mẹ nói  với chúng tôi là có rất nhiều cây được trồng thành hàng để chắn gió và giữ lại những khối tuyết nặng. Những lời này khiến Christopher rất phấn khích. Anh ấy yêu thích tất cả các môn thể thao mùa đông và không nghĩ một bang miền Nam như Viriginia lại có tuyết.

Ồ, phải, ở đây có tuyết – mẹ nói – Con có thể cá là có tuyết được. Chúng ta đang ở dưới chân dãy núi "Đỉnh núi xanh" và ở đây trời trở nên rất lạnh, lạnh như ở Gladstone. Nhưng mùa hè thì ban ngày trời lại ấm. Ban đêm luôn lạnh đủ để phải đắp một tấm chăn. Giờ nếu mặt trời xuất hiện, các con sẽ ngắm thích mắt cảnh đồng quê tuyệt đẹp, đẹp như bất cứ nơi nào trên thế giới. Dù sao chúng ta phải nhanh lên. Đó là một quãng đường dài, rất dài để tới nhà, và chúng ta phải tới đó trước khi mặt trời mọc, trước khi những người phục vụ thức dậy.

Thật lạ lùng!

Tại sao? – tôi hỏi – tại sao ông nhân viên đường sắt gọi mẹ là "bà Patterson"?

Cathy, giờ mẹ không có thời gian để giải thích với con. Chúng ta phải đi nhanh lên – mẹ  cúi xuống nhấc hai chiếc va li nặng nhất và nói bằng giọng quả quyết rằng chúng tôi phải đi tới chỗ mẹ dẫn đến. Anh Christopher và tôi buộc phải bế hai đứa em sinh đôi đang ngủ.

Mẹ ơi – tôi kêu lên khi chúng tôi đi được vài bước – Ông đó quên không đưa cho chúng ta hai chiếc va li của mẹ.

Được rồi, Cathy – mẹ thở hổn hển nói, như thể hai chiếc vali mẹ đang xách đủ khiến mẹ trĩu tay – Mẹ đã đề nghị ông ta mang chúng tới Charlottesville và để chúng vào một tủ khóa cho mẹ tới lấy vào sáng mai.

Tại sao mẹ lại phải làm như vậy? – Christopher hỏi bằng một giọng căng thẳng.

Được rồi, vì một điều, mẹ không thể mang được bốn chiếc vali, đúng không? Và vì một điều nữa, mẹ muốn có cơ hội để nói chuyện với ông ngoại trước khi ông biết về các con. Và dường như không hợp lý nếu mẹ về nhà vào lúc nửa đêm sau mười lăm năm trời xa cách, đúng không?

Tôi thấy điều đó có vẻ hợp lý vì chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể làm vì hai đứa em sinh đôi không chịu đi bộ. Chúng tôi lên đường, lẽo đẽo đi theo sau mẹ, trên mặt đất gồ ghề, men theo những con đường mòn len lỏi giữa những tảng đá và bụi cây cào vào quần áo chúng tôi. Chúng tôi đi bộ một quãng đường dài, rất dài. Christopher và tôi bắt đầu mệt mỏi, cáu kỉnh, khi hai đứa em sinh đôi càng lúc càng nặng hơn và cánh tay chúng tôi mỏi dừ. Đây là một cuộc phiêu lưu mà ngay từ đầu đã chán ngắt. Chúng tôi kêu ca, chúng tôi mè nheo, chúng tôi lê từng bước, muốn ngồi xuống và nghỉ ngơi. Chúng tôi muốn được ở Gladstone, trong chiếc giường của mình, với những thứ của mình, hơn là ở đây, hơn là ngôi nhà lớn đó với những người giúp việc và ông bà ngoại mà chúng tôi chưa từng gặp.

Đánh thức hai em dậy – Mẹ trở nên thiếu kiên nhẫn với những lời kêu ca phàn nàn của chúng tôi – Đặt chúng xuống và bắt chúng tự đi, dù chúng có muốn hay không – rồi mẹ lẩm bẩm điều gì đó được chiếc áo jacket kéo cao của mẹ che đi nhưng vẫn lọt vào đôi tai thính của tôi "Lạy trời, chúng nên biến đi khi chúng có thể".

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi. Tôi liếc nhìn anh trai mình xem anh ấy có nghe thấy không vì anh ấy quay nhìn tôi. Anh ấy mỉm cười. Tôi cũng mỉm cười đáp lại.

Ngày mai, khi mẹ tới vào thời điểm thích hợp trên một chiếc taxi, mẹ sẽ chạy tới chỗ ông ngoại ốm yếu và sẽ mỉm cười, trò chuyện và rồi ông sẽ bị lôi cuốn và bị thuyết phục. Chỉ cần nhìn khuôn mặt đáng yêu của mẹ, chỉ cần một lời nói từ giọng nói ngọt ngào của mẹ là ông sẽ giang rộng cánh tay và tha thứ cho điều mẹ đã làm khiến mẹ là "tội lỗi ngọt ngào".

Từ những gì mẹ nói với chúng tôi, thì ông ngoại là một ông già khó tính vì cái tuổi sáu mươi sáu dường như là một độ tuổi không thể tin được đối với tôi. Và một người đàn ông đang kề cận cái chết không thể giữ mãi mối ác cảm đối với đứa con duy nhất còn lại, đứa con gái mà ông đã từng yêu thương rất nhiều. Ông sẽ phải tha thứ cho mẹ, để có thể bước xuống mồ một cách thanh thản và hạnh phúc, và biết rằng mình đã làm được một điều đúng. Rồi khi mẹ đã thuyết phục được ông, mẹ sẽ đưa chúng tôi đến phòng ông và chúng tôi sẽ tỏ ra xinh đẹp nhất, hành động ngoan ngoãn nhất và ông sẽ nhận ngay ra rằng chúng tôi không xấu xí, không tồi tệ và không ai, không một người nào có trái tim lại có thể không yêu hai đứa em sinh đôi được. Tại sao lại vậy, khi mọi người trong các cửa hàng đều dừng lại để ngắm hai đứa em sinh đôi và khen mẹ tôi có hai đứa con đẹp đẽ đến vậy. Hãy đợi đến lúc ông biết Christopher thông minh đến nhường nào. Một học sinh loại một. Và điều đáng kể hơn là anh ấy không phải học theo cách tôi đã học. Mọi thứ đối với anh ấy thật dễ dàng. Anh ấy chỉ cần liếc qua một trang sách một hoặc hai lần là tất cả các thông tin đã được ghi vào trong óc và anh ấy không bao giờ quên. Ôi, tôi mới ghen tị với anh ấy về khả năng này làm sao!

Tôi cũng có một khả năng, nó không sáng láng như khả năng của Christopher. Đó là cách tôi hìn một thứ lấp lánh thành ra thứ mờ xỉn. Chúng tôi chỉ có một ít thông tin về ông ngoại chưa từng gặp đó. Nhưng ghép các thông tin vụn vặt đó lại với nhau, tôi có một ý nghĩ rằng ông là loại người không dễ dàng tha thứ, không chỉ khi ông có thể chối bỏ đứa con gái mà ông rất yêu thương trong mười lăm năm trời. Nhưng liệu ông có thể cứng rắn tới mức từ chối tất cả những sự dịu dàng ngon ngọt của mẹ không? Tôi nghi ngờ về điều đó. Tôi đã nhìn thấy và đã nghe thấy mẹ nói chuyện với bố về chuyện tiễn nong. Bố luôn là người chịu thua và bị thuyết phục làm theo ý mẹ. Chỉ một nụ hôn, chỉ một vòng tay và sự chăm sóc dịu dàng là bố sẽ dịu đi, mỉm cười, đồng ý và dù sao, bằng cách này hay cách khác, bố mẹ cũng cố gắng trả những món đắt tiền mà mẹ đã mua.

Cathy – Christopher nói – hãy bỏ vẻ lo lắng khỏi khuôn mặt em đi. Nếu Chúa trời không định để cho con người ta già, ốm yếu và cuối cùng là chết, thì Người sẽ không thể tiếp tục để cho a người khác sinh con được.

Tôi cảm thấy anh Christopher đang chăm chú nhìn như thể đọc được những suy nghĩ của tôi nên tôi đỏ mặt. Anh ấy toét miệng cười vui vẻ. Anh ấy luôn là người lạc quan ngớ ngẩn, chẳng bao giờ u sầu, ngờ vực hay ủ rũ giống như tôi.

Chúng tôi làm theo lời mẹ và đánh thức hai đứa em sinh đôi. Chúng tôi đặt chúng xuống và bảo chúng phải cố đi bộ thôi dù mệt hay không. Chúng tôi kéo chúng đi trong khi chúng rên rỉ, kêu ca, chống lại bằng những tiếng khóc sụt sịt.

Không đi tới nơi chúng ta đang tới đâu – Carrie giàn giụa nước mắt, nức nở nói.

Cory chỉ khóc lóc.

Không thích đi trong rừng khi trời tối! – Carrie kêu lên, cố giằng bàn tay bé nhỏ của nó khỏi tay tôi – Em về nhà đây. Để em đi, chị Cathy, để em đi!

Cory khóc to hơn.

Tôi muốn bế Carrie tiếp nhưng cánh tay tôi mỏi dừ. Rồi Christopher thả tay Cory ra và chạy tới giúp mẹ lúc này đang xách hai chiếc vali, do vậy tôi phải kéo hai đứa em không muốn đi trong đêm tối.

Trời lạnh và buốt khủng khiếp. Dù mẹ gọi đây là vùng đồi thì những bóng mờ, cao vút phía xa đối với tôi giống như những ngọn núi. Tôi nhìn lên bầu trời. Đối với tôi bầu trời giống như một mái vòm bằng nhung màu xanh thẫm, lấp lánh những bông hoa tuyết thay vì những ngôi sao, hay chúng có phải là những giọt nước mắt băng giá mà tôi sẽ phải khóc trong tương lai? Tại sao chúng như thể đang nhìn xuống tôi với vẻ nuối tiếc, khiến tôi cảm thấy mình thật vô nghĩa, bị lấn át, hoàn toàn chẳng đáng kể gì? Bầu trời thật rộng lớn, thật đẹp đẽ và nó khiến tôi có một cảm giác lạ lùng về sự đe doạ. Tôi biết rằng nếu ở trong tình cảnh khác, tôi có thể yêu một vùng quê như thế này.

Cuối cùng chúng tôi tới một khu vực có những ngồi nhà lớn và đẹp nằm trên một sườn đồi dốc. Chúng tôi rón rén tiến tới ngôi nhà lớn nhất và to nhất trong các ngôi nhà đang chìm trong giấc ngủ này. Mẹ khẽ nói rằng ngôi nhà tổ tiên để lại có tên là lâu đài Foxworth và nó có từ hơn hai trăm năm rồi.

Gần đây có một cái hồ nào để trượt tuyết và bơi được không, hả mẹ? – Christopher hỏi. Anh ấy có vẻ quan tâm thực sự tới khu sườn đồi – Đây không phải là vùng để trượt tuyết được…có quá nhiều cây và các tảng đá.

Có – mẹ trả lời – có một chiếc hồ nhỏ cách đây một phần tư dặm – Và mẹ chỉ về hướng có chiếc hồ đó.

Chúng tôi đi vòng quanh ngôi nhà khổng lồ đó, toàn đi nhón chân, khi tới cửa sau, một bà già để chúng tôi vào. Chắc bà ta đang đứng đợi và đã nhìn thấy chúng tôi tới vì cửa đã được mở sẵn khi chúng tôi chưa kịp gõ. Giống như những tên trộm đêm, chúng tôi lặng lẽ lẻn vào bên trong. Bà ta không nói một lời nào chào đón chúng tôi. Tôi tự hỏi liệu có phải đây là một trong những người làm công không?

Ngay khi chúng tôi bước vào ngôi nhà tối đó, bà ta bèn đẩy chúng tôi lên một cầu thang phía sau hẹp và dốc, không cho phép chúng tôi dừng lại một giây để liếc nhìn quanh những căn phòng lớn thoáng hiện qua lối đi im lìm. Bà ta dẫn chúng tôi qua rất nhiều hành lang, đi ngang qua rất nhiều cánh cửa đang đóng và cuối cùng chúng tôi tới một căn phòng đầu hồi nơi bà ta mở cửa và chỉ cho chúng tôi vào. Đây là một sự giải thoát cho chuyến đi dài trong đêm của chúng tôi. Trong căn phòng ngủ đó có một ngọn đèn đang được bật. Những tấm màn xếp trang trí nặng nề che hai cửa sổ cao. Người phụ nữ mặc đồ xám quay lại nhìn chúng tôi khi bà ta đóng cánh cửa nặng nề mở ra hành lang và dựa người vào cửa.

Bà ta mở miệng nói và tôi thấy ngạc nhiên.

Như cô đã nói, Corrine, các con của cô đẹp đấy.

Bà ta đã ban cho chúng tôi một lời khen đáng lẽ làm chúng tôi ấm lòng nhưng nó chỉ khiến tôi ớn lạnh. Giọng bà ta lạnh lùng và bất cần, như thể chúng tôi không có tai để nghe và không có đầu óc để hiểu sự bất mãn của bà ta, cho dù câu khen của bà ta. Và tôi đã đúng khi đoán như vậy. Những lời tiếp theo của bà ta đã chứng tỏ điều đó.

Nhưng cô có chắc là chúng thông minh không? Chúng có bị một số bệnh không thể hiện ra ở vẻ bên ngoài không?

Không – Mẹ kêu lên, bực mình như tôi vậy – Các con con hoàn hảo như mẹ có thể thấy đó, cả về thể chất lẫn tinh thần – mẹ trừng trừng nhìn bà già mặc đồ xám trước khi ngồi xổm trên hai gót giày và bắt đầu cởi đồ cho Carrie lúc này đang đứng gà gật. Tôi quỳ xuống trước mặt Cory và cởi khuy chiếc jacket nhỏ màu xanh của nó trong lúc Christopher đặt một trong hai chiếc vali lên một chiếc giường ngủ lớn. Anh ấy mở vali ra và lấy ra hai bộ áo ngủ nhỏ màu vàng.

Khi giúp Cory cởi quần áo và mặc bộ đồ ngủ màu vàng của nó vào, tôi ngấm ngầm quan sát bà già to cao đó, người mà tôi đoán là bà ngoại của chúng tôi. Khi tôi nhìn bà, nhìn những vết nhăn và cằm xệ, tôi thấy bà không già như tôi thấy ban đầu. Mái tóc bà có màu xanh thép, được chải hất ra đàng sau kiểu đơn giản khiến mặt bà dường như dài dài thế nào đó và giống mặt mèo. Tại sao vậy, bạn thậm chí có thể thấy mỗi sợi tóc kéo căng da đầu của bà lên như những đồi núi bé nhỏ đáng ghét, và thậm chí khi tôi quan sát, tôi thấy một sợi tóc xoã tự nhiên khỏi dây buộc tóc.

Bà có một cái mũi khoằm diều hâu, vai bà rộng và miệng bà như một vết dao chém cong và mỏng. Bộ váy của bà là vải Teffala xám với một chiếc ghim cài bằng kim cương ở đường viền cổ cao và đơn giản. Chẳng có nét gì ở bà là dịu dàng và mềm mại cả, thậm chí bộ ngực của bà cũng giống như hai ngọn đồi bằng bê tông vậy. Chẳng có gì để vui vẻ với bà, vì chúng tôi thường đùa với bố và mẹ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play