Sếp Ơi, Em Yêu Sếp!

Chương 6


1 năm


Cố Tiêu vừa nói, vừa lấy trong túi ra một chồng tài liệu dày cộp đưa cho tôi xem.

Đó là một bản thỏa thuận trước khi cưới.

Hai bên thống nhất quy tắc hợp tác của hai công ty, nói rõ chỉ là hôn lễ hình thức, một năm sau họ bí mật ly hôn.

Nó giống một thỏa thuận hợp tác hơn là một thỏa thuận trước hôn nhân.

Cuối bản thỏa thuận, có con dấu chính thức của Cố thị và Viễn Dương, cũng như con dấu của công ty luật, trông không hề giả tạo.

"Bức ảnh của chúng ta bị chụp ở Paris, nên đêm nay anh không dám đến gần em. Thanh Như, tha cho anh lần này được không?”

Cố Tiêu nắm tay tôi, đôi mắt đen không đáy.

Tôi hoàn toàn không thể nhìn thấu anh, tôi đột nhiên rất chán nản, nếu người chỉ có thể nói thật là anh ấy thì tốt biết bao.

Tôi lắc đầu rút tay lại.

"Cố Tiêu, anh nói là bí mật ly hôn, nhưng trong mắt người ngoài, hai người sẽ là vợ chồng lâu dài, em không muốn bị gọi là kẻ thứ ba, cũng không muốn tình yêu của mình chỉ có thể ở trong bóng tối, không thấy ánh sáng.”

"Chúng ta chia tay đi."

Tôi tự cười mình.

"Thực ra cũng không hẳn là chia tay, dù sao cũng chỉ là một đêm mà thôi. Chúng ta bây giờ đều là người trưởng thành, Cố Tiêu, chấm dứt ở đây đi."

Cố Tiêu ngơ ngác nhìn lòng bàn tay trống không, sau đó ngẩng đầu không thể tin nhìn tôi.

"Tống Thanh Như, em nghiêm túc chứ?”

Anh bỗng nổi giận, mím chặt môi rồi bóp mạnh vào vai tôi.

"Mối quan hệ của chúng ta mong manh như vậy sao? Chỉ là một cuộc hôn nhân không liên quan mà thôi. Tống Thanh Như, em cũng làm trong môi trường này, em nên biết hôn nhân về mặt hình thức có rất nhiều, lợi ích mới là quan trọng nhất."

Tôi cũng tức giận.

"Hôn nhân là thiêng liêng, chưa bao giờ là chuyện bình thường. Nếu anh không coi trọng thì được rồi, Cố Tiêu, công bằng mà nói, em cũng sẽ tìm người kết hôn, một năm sau chúng ta lại liên lạc!"

"Em dám!"

Cố Tiêu sắc mặt tối sầm.

"Cút!"

Tôi đứng dậy đẩy Cố Tiêu ra khỏi cửa, Cố Tiêu tức giận bỏ đi không nói một lời.

Tôi đổ ập xuống sofa và trùm chăn kín mặt.

Có lẽ chúng tôi chưa bao giờ giống nhau, hãy quên đi.

Nửa tháng sau, tôi không liên lạc với Cố Tiêu.

Cho đến khi anh trai tôi gọi điện nói sắp kết hôn, sau khi cúp máy, tôi mới trở lại Hàng Thành.

Chị dâu Trần An An vui vẻ đưa tôi và Tiểu Vũ đi thử váy cưới.

"Hai em biết rõ sở thích của Tống Triết. Anh ấy thích chị mặc phong cách nào? Chị muốn trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trong lòng anh ấy."

Tống Tiểu Vũ: "Anh ấy thích chị không mặc gì."

Trần An An lập tức đỏ mặt, xông tới nhéo Tống Tiểu Vũ, hai người lao vào đùa giỡn.

Tôi mỉm cười, chán nản ngồi trên sô pha, ánh mắt đột nhiên bị một chiếc váy cưới trong đại sảnh thu hút.

Kiểu áo ống thanh lịch, phong cách cung đình, chân váy lộng lẫy và rực rỡ, đính hạt lấp lánh, chắc chắn mặc vào sẽ trông như nàng công chúa.

Tôi bước đến đưa tay chạm vào chiếc váy cưới.

"Thưa cô, chiếc váy này rất kén người mặc. Phải cao trên 1m7 mới mặc được. Cô mặc là thích hợp nhất."

"Thật sự rất đẹp, Thanh Như, khí chất của em rất thích hợp với bộ váy cưới này, mặc vào cho chị xem đi!"

Tôi lắc đầu.

"Hôm nay em cùng chị đi chọn váy cưới, em mặc vào thì còn ra thể thống gì nữa?”

"Ồ, chị chọn được rồi, chị thích nhất là nhìn mỹ nữ, mặc vào cho chị xem đi!"

Trần An An và Tống Tiểu Vũ la hét cổ vũ, thấy tôi không chịu mặc, Tống Tiểu Vũ chạy đến bên cạnh và chọn một vài bộ váy cưới để mặc thử.

Có lẽ trong lòng cô gái nào cũng ước mơ về chiếc váy cưới, bị cảm xúc nồng nhiệt của Tống Tiểu Vũ lây nhiễm, cuối cùng không kìm được, tôi quyết định mặc thử chiếc váy cưới này.

Sau khi thay váy cưới và mở rèm, nhìn mình trong gương, tôi lập tức nín thở.

Một bóng người khác xuất hiện trong gương, nín thở trực tiếp biến thành ngạt thở.

Tại sao Cố Tiêu lại ở đây?

"Tống Thanh Như, cái mà em gọi là một cuộc hôn nhân thiêng liêng là tùy tiện tìm một người để kết hôn?"

Cố Tiêu sải bước tới nắm lấy cổ tay tôi, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

"Chú rể là ai?"

"Anh ấy là một người rất quan trọng với tôi."

Sắc mặt Cố Tiêu càng thêm khó coi.

"Anh biết em không thể nói dối anh, anh hỏi lại một lần nữa, Tống Thanh Như, em thích anh ta sao?”

Nói nhảm, là anh trai tôi, sao tôi có thể không thích chứ?

Tôi gật đầu, giọng chắc nịch.

"Vô cùng, vô cùng thích ."

Cố Tiêu buông tay, hốc mắt đỏ lên.

"Tống Thanh Như, tình yêu đối với em quá rẻ mạt.”

"Phải, dĩ nhiên nó không đắt bằng tình yêu của Cố tổng.”

Tôi cũng không kém cạnh, mấy ngày nay ở nhà tràn ngập tin tức về Cố Tiêu. Đám cưới thế kỷ của họ sẽ diễn ra vào tháng tới, chiếc váy cưới mà Đào Ninh chọn trị giá hàng triệu USD, trang sức của nhiều nhãn hàng tranh nhau tài trợ.

Tôi vô cùng ghen tị với cô ấy, tôi vĩnh viễn cũng không thể quang minh chính đại đứng cùng với Cố Tiêu.

Cố Tiêu loạng choạng bỏ đi, đôi mắt tôi đỏ hoe.

Tống Tiểu Vũ ra khỏi phòng thay đồ và chạy về phía tôi hét lên.

"Oa, tiên nữ giáng trần, quá xinh đẹp, chị ơi, sao chị lại khóc?"

Tôi lau nước mắt, đội chiếc vương miện phù hợp lên đầu và nâng cằm lên.

"Không sao, rất đẹp, chị có chút cảm động."

Trên đường về, Tống Tiểu Vũ đến cửa hàng bánh ngọt để lấy một chiếc bánh và nịnh nọt khoe với tôi.

"Chị, nhìn đẹp không, hai tầng đó, rất đắt tiền.”

Tôi gật đầu.

"Không phải mạnh tay vậy chứ, còn phải mua bánh kem ăn mừng chọn được lễ phục sao?"

"Cái gì, hôm nay là sinh nhật của chị, chị đừng nói là quên rồi nhé!"

Tôi sửng sốt, hôm nay là sinh nhật tôi, Cố Tiêu lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là chúc mừng sinh nhật tôi sao?

Không thể nào, đừng tự mình đa tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play