Sếp Ơi, Em Yêu Sếp!

Chương 5


1 năm


Cái tát vào mặt đến quá nhanh khiến tôi không kịp đề phòng.

Tôi không bao giờ nghĩ rằng Cố Tiêu là con người như vậy. Một giây trước anh còn hôn tôi, ngày hôm sau anh đã bay về Trung Quốc để đính hôn.

Anh muốn buông thả bản thân trước khi kết hôn, muốn có mối quan hệ tình một đêm lãng mạn?

Tôi cảm thấy buồn nôn như ăn phải một con ruồi.

Điện thoại rung lên, Cố Tiêu gọi tới.

Tôi nhấc máy không nói.

"Hôm nay thế nào rồi? Anh đã liên hệ với hai huấn luyện viên dạy lặn cho em. Có một điểm lặn gần khách sạn không mở cửa cho bên ngoài. Nó rất đẹp."

Giọng Cố Tiêu mệt mỏi.

"Anh nhờ người nâng cấp phòng cho em rồi. Khách sạn có đổi phòng cho em không? View ngắm cảnh trên sân thượng rất đẹp.”

Mẹ kiếp, đồ cặn bã.

Tôi cúp điện thoại, nếu không giây tiếp theo tôi sẽ khóc mất.

Người tôi yêu ba năm lại là một người như vậy, tôi không biết nên gọi là mù quáng hay ngu ngốc nữa.

Tôi đã chặn Cố Tiêu.

Quên đi, tôi thực sự chỉ thích hợp với sự nghiệp, ở gần đàn ông là bắt đầu bất hạnh.

Nằm chết trân ở nhà ba ngày, tôi lấy lại sức sống và định ra ngoài tìm việc, không ngờ lại nhận được điện thoại của Allen.

Giọng anh hào hứng.

"Tống, tôi đang ở Trung Quốc, ở thành phố A. Đây là lần đầu tiên tôi tổ chức biểu diễn tại thành phố A, cô nhất định phải tới tham dự."

Trước khi chia tay, chúng tôi để lại số điện thoại và địa chỉ của nhau, Allen rất nhiệt tình, trực tiếp cho người đến nhà đón tôi.

Tôi không muốn tham dự chút nào, có lẽ tôi sẽ gặp Cố Tiêu và vị hôn thê của anh, tôi liên tục từ chối khiến Allen tức giận dậm chân.

"Tống, cô nhát gan sao? Cô phải trở nên xin đẹp nhất trước mặt mọi người, cho cái tên Cố Tiêu kia biết bỏ qua cô là tổn thất lớn nhất của anh ta.”

"Cô không làm sai, sợ cái gì?”

Cũng có lý, Cố Tiêu mới là người nên trốn.

Tôi theo Allen đến bữa tiệc tối.

Tôi thực sự đánh giá quá cao bản thân mình, tôi đứng trong đám người, nhìn Đào Ninh ôm cánh tay Cố Tiêu, hai người nâng ly chúc mừng mọi người, hủ giấm trong lòng tôi sôi trào.

Tôi ngoài mặt mỉm cười nhưng bên trong thật muốn giết chết Cố Tiêu.

Nhớ đến vô số đêm tôi cùng Cố Tiêu tăng ca, anh nằm trên bàn ngủ thiếp đi, tôi cẩn thận ngắm anh thật lâu.

Nhớ đến cảnh tôi cùng anh đi ô tô ra khỏi thành phố, tôi giả vờ ngủ, lấy hết dũng khí dựa đầu vào Cố Tiêu, anh cũng không đẩy tôi ra.

Nhớ đến năm đó, chúng tôi đi công tác nước Anh, tuyết rơi dày đặc, tôi từng bước giẫm lên dấu chân của Cố Tiêu, dấu chân của chúng tôi hòa vào nhau, chẳng phân biệt rõ nữa.

Bây giờ, những hình ảnh này, vụt qua tâm trí, vỡ tan thành từng mảnh.

Tạm biệt Cố Tiêu.

Tôi bật khóc, định quay đi thì đụng phải người phục vụ đang bưng khay rượu đi tới.

Ly rượu bị vỡ, tôi chật vật đứng ở đó, trong khi mọi người xung quanh xì xào bàn tán.

Cố Tiêu và Đào Ninh cùng nhau nhìn sang, biểu cảm của Cố Tiêu cứng đờ.

"Sao vậy, anh quen cô gái đó?"

Đào Ninh tò mò hỏi.

Cố Tiêu yên lặng nhìn tôi, thật lâu sau mới đưa mắt đi chỗ khác.

"Không quen."

Không quen, anh nói không quen.

Nước mắt tôi lập tức rơi xuống, tôi đứng thẳng lưng, cố gắng duy trì tư thế tao nhã, từng bước rời khỏi sảnh tiệc.

Tôi đứng bên dòng sông Hoàng Phố nhộn nhịp, những tòa nhà hai bên bờ sông rực rỡ ánh đèn, phản chiếu xuống mặt sông.

Giống như Cố Tiêu.

Chói lọi rực rỡ, nhưng không thuộc về tôi.

Tôi về nhà, uống hết hai lon bia, cảm thấy mình thật vô dụng. Cố Tiêu không xứng để tôi say vì anh ta.

Tôi dọn dẹp bàn ăn, cất chỗ rượu còn lại vào tủ lạnh rồi ngồi một mình trong phòng khách xem TV.

Tôi xem đến ngủ quên, bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng động.

Tôi cảnh giác ngồi dậy, không biết TV đã tắt từ lúc nào, trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng người mở khóa cửa bên ngoài khẽ vang lên.

Tim tôi đập loạn xạ, tôi gọi ngay cho bảo vệ tòa nhà. Đồng thời, tôi bật tất cả đèn trong phòng khách và cả TV, gây ra nhiều tiếng ồn.

Quả nhiên, âm thanh ngoài cửa lập tức yên ắng, nhưng sau một lúc lại vang lên.

Tôi rất tức giận với tên trộm kiêu ngạo này, tôi lấy hai con dao làm bếp và cầm chúng trên tay.

"Tôi cảnh cáo các người, tôi đã gọi cảnh sát rồi, bảo vệ cũng đang tới đây, một phút nữa sẽ có mặt. Cửa chống trộm của tôi là hàng nhập khẩu từ Đức, mở nửa tiếng cũng không xong đâu…!"

"Tống Thanh Như, là anh… "

Cố Tiêu?

Vừa lúc đó bảo vệ đến, ngoài hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân, tôi ra mở cửa.

"Cô Tống, chuyện gì đã xảy ra vậy, quý ông này là…"

Tôi hừ lạnh.

"Tôi không biết anh ta, bắt anh ta đi."

Đứng bên cạnh Cố Tiêu là một thanh niên thấp bé, nghe tôi nói như vậy đã suýt khóc.

"Đại ca, là anh nói vợ chồng anh cãi nhau, bị vợ đuổi ra ngoài, bảo tôi mở cửa, cửa hàng tôi làm ăn chân chính, anh đừng có hại tôi!”

Cố Tiêu cau mày đưa điện thoại cho những nhân viên bảo vệ.

"Xảy ra chút mâu thuẫn, xin lỗi đã làm phiền mọi người."

Trong điện thoại là ảnh của tôi và Cố Tiêu. Tuyết rơi dày đặc, hai chúng tôi mặc áo khoác, mỉm cười hạnh phúc trước chiếc máy ảnh được chụp trong chuyến công tác ở Anh.

Mặt tôi đen lại.

"Còn đây nữa!"

Cố Tiêu trượt ngón tay và mở một video khác.

Trong video, đầu tóc tôi bù xù và cười nham hiểm trước ống kính.

"Này này, Cố Tiêu, anh đi theo tôi… "

Cố Tiêu thanh âm trầm thấp, vẫn cố nén cười.

"Tống Thanh Như, ngày mai em nhìn thấy đoạn video này sẽ hối hận.”

"Tôi chỉ hối hận đã không đi ngủ sớm hơn…”

Chết tiệt! Đây là lần tôi say khướt ở Paris và không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó.

Tôi lập tức chạy tới giật điện thoại của Cố Tiêu, tắt video đi. Các nhân viên bảo vệ thở phào nhẹ nhõm, cùng nam thanh niên mở khóa rời đi.

Cố Tiêu kéo tôi vào nhà, đóng cửa lại.

"Thanh Như, nghe anh giải thích."

"Việc nghiên cứu và phát triển các sản phẩm mới của công ty đã thất bại và có vấn đề về kinh phí. Bây giờ là thời điểm quan trọng để đưa ra thị trường. Anh cần sự hỗ trợ của tập đoàn Viễn Dương.”

Cố Tiêu giải thích tình huống một lượt.

"Đây chỉ là một cuộc hôn nhân kinh tế. Anh và Đào Ninh đã ký thỏa thuận ly hôn bí mật sau một năm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play