Tại tập đoàn Lưu thị
Lưu Thiên Úy ngồi bên trong phòng làm việc, ngón tay không ngừng gõ trên máy tính, đôi mắt sau chiếc kính bạch kim cau mày, thể hiện rõ sự không vui.
“Cốc cốc”
Vào đi.
Lưu Thiên Úy lên tiếng, ngước đôi mắt sắc lạnh lên nhìn về phía cửa.
Thư ký bước vào, cúi đầu 90° chào: ”Thưa tổng giám đốc, nhà thiết kế Annly đến rồi ạ!”
Anh chỉnh trang y phục, đi về phía sofa trong phòng: ”Mời cô ấy vào đây!”.
Thư ký gập người cúi đầu, lùi ra.
Lưu Thiên Úy xem lại tập hồ sơ, cùng lúc Annly bước vào: ”Chào Lưu tiên sinh, hân hạnh được hợp tác.
Tôi là nhà thiết kế Annly!”
Anh lúc này ngước đầu lên, nhìn thấy cô liền vui mừng: ”Kiều Kiề....!Hà Kiều là em à?”.
Cả hai bắt tay, Lưu Thiên Úy chợt sửng sốt, quên mất thân phận liền kéo cô đến gần: ”Kiều Kiều, em bị sốt sao? Nghỉ ngơi chút đi.”
Hà Kiều giật mình lùi lại, cô giật tay mình ra khỏi tay anh: ”Cảm ơn Lưu tiên sinh quan tâm, tôi không sao! Có thể bắt đầu được chưa?”.
Thiên Úy lo lắng, ngập ngừng nói: ”Hay là nghỉ ngơi một chút đi, anh đi mua cho em ít thuốc nhé.”
Lưu tiên sinh, tôi đến bàn công việc.
Nhưng mà em ốm mất r......
Thôi đi, đừng có giả vờ chuột khóc mèo ở đây nữa.
Hà Kiều tức giận, giọng cô vì ốm mà khàn khàn, nở nụ cười khinh bỉ cho cái thái độ của Lưu Thiên Úy, giả bộ cái gì cơ chứ, năm xưa cô vì hắn mà sốt 2 ngày liền thì có để ý đến đâu chứ?
Bị ngắt lời, anh sửng sốt, không nghĩ cô sẽ cự tuyệt đến mức này: ”Không thể để anh quan tâm em một chút sao? Chỉ...một chút..thôi.”
Xin lỗi, không thể.
Nếu không bàn việc thì tôi xin phép.
Lưu Thiên Úy cúi đầu, hai mắt nhìn cô đi xa dần, đầu tóc bị anh vò cho rối loạn: Phải làm sao đây, tại sao lại thành như thế cơ chứ?
Hà Kiều mệt mỏi bước ra khỏi văn phòng, vì dậy muộn nên cô còn chưa kịp ăn sáng uống thuốc.
Xuống đến sảnh, cô đụng phải một người phụ nữ: ”Xin lỗi.”
Hà Kiều, sao chị lại ở đây?
Hà Linh Đan bất ngờ lên tiếng.
Cô ta nhìn Hà Kiều từ trên xuống dưới, tóc búi cao khuyên tai dài lấp lánh, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng, bộ đồ công sở đơn giản mặc lên người cô như tăng lên một bậc.
Hà Linh Đan cắn môi, cố gắng duy trì hình tượng tiểu thư nhu thuận của Hà gia: ”Chị gái, không sao chứ? Sao lại bất cẩn như vây?”.
Cô ta giơ tay đỡ cô dậy, ngón tay vừa đi làm nail cố ý ghim vào bàn tay Hà Kiều.
Hà Kiều nhếch môi: Muốn đấu với cô? Chỉ bằng con nhỏ ngu ngốc này?
Cô lập tức giả bộ lùi lại, ngã xuống, nước mắt trực trào rơi xuống: ”Linh Đan, sao em lại đẩy chị xuống chứ? Chị chỉ đến ký hợp đồng với Lưu tiên sinh thôi, không có ý gì đâu.”
Cảnh đặc sắc trước mắt được người trong công ty nhìn thấy, mọi người chỉ trỏ bàn tán cô tiểu thư nổi tiếng nhu thuận của Hà gia: ”Còn đẩy cả chị gái xuống? Còn không xem mình là ai, con của nhân tình mà dám đẩy con chính thất?”
Chọc trúng nỗi đau của Hà Linh Đan, cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, giả bộ dịu dàng nói: ”Chị sao lại nói như thế? Là chị tự té mà.”
Hà Kiều còn ngồi dưới đất, thấy cô ta hoảng liền thêm dầu vào lửa, hai hàng nước mắt trải dài: ”Chị không có ý gì với Lưu tiên sinh cả, em nói rồi mà, em là Lưu phu nhân tương lai, chị sẽ không hèn hạ đến mức bò lên giường của em gái mình đâu.”
Một câu nói đâm trúng hai vấn đề, mẹ của Hà Linh Đan chính là trèo lên giường của em gái kết nghĩa- mẹ của Hà Kiều mà sinh ra cô ta.
Mọi người xung quanh được dịp càng bàn tán xôn xao hơn: ”Thật không ngờ đấy, đến gặp được có mấy lần liền nhận là Lưu phu nhân, còn bảo chị gái hèn hạ?”
“Ting”
Lưu Thiên Úy từ thang máy bước ra, nhân viên sợ hãi vội cúi đầu.
Hà Linh Đan thấy anh đến liền chạy kêu oan: ”Lưu ca ca, chị gái em chị ấy.....”
Anh bước qua cô ta, cúi xuống không nói gì bế cô lên.
Hà Kiều ngơ ngác: Ơ, sai kịch bản rồi, làm sao bây giờ?
Hà Linh Đan sững sờ, cô ta chết đứng tại chỗ, mặc kệ nhận viên xung quanh chỉ trỏ liền gào lớn: ”Im mồm hết đi, cấm các người được nói ra bên ngoài! Dám bép xép thì xem Hà gia có tha cho các người hay không?”.
Toàn thể im lặng, có tiếng cười vang lên.
Một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm: ”Hà nhị tiểu thư thật khéo đùa! Cô nghĩ Hà gia của mình to đến vậy à? Còn phải xem bản thân là ai đi.”
Hà Linh Đan trước giờ luôn được gọi là Hà tiểu thư, nay lại bị chỉ đích danh hạ một bậc, cô ta chỉ về phía người phụ nữ: ”Im mồm, có tin tôi khiến cho cô không còn chốn dung thân không hả? Nói, cô là ai.”
Người phụ nữ đến gần, mân mê lọn tóc, hiên ngang nói tên: ”Ồ, không cần phải chỉ thẳng thế chứ! Tôi là bạn của chị cô thôi, là người bình thường, mọi người hay gọi tôi là WangYu.”
Cô ta bất ngờ, không tin Hà Kiều vậy mà quen biết được đại nhân vật trong giới tài chính, cả Hà gia so với tài sản của người phụ nữ trước mặt chỉ như con tôm con tép mà thôi..