Đầu tiên là đột ngột xin lỗi, sau đó là một câu chân thành "cô tủi thân", Lạc Chi Hành chưa từng nghĩ đến sẽ có chuyện như vậy, lúc này trong đầu hoàn toàn đông cứng thành một mớ hỗn độn.
Nàng ngơ ngẩn nhìn Thái Tử, chậm rãi chớp mắt.
Nàng sống cùng cha ở Nam Cảnh ít khi tiếp xúc với hoàng thất, nhưng không phải hoàn toàn không biết gì cả.
Khi còn nhỏ nàng từng theo cha đến Thịnh Kinh báo cáo công tác, có lần tham gia yến hội trong cung, may mắn được nhìn thấy phong thái của người hoàng thất.
Tiệc rượu xa hoa, ăn uống linh đình đã sớm mơ hồ trong trí nhớ của nàng.
Nhưng người hoàng tộc cao cao tại thượng, ương ngạnh kiêu ngạo đã để lại ấn tượng không nhỏ cho nàng, đến tận bây giờ vẫn không quên được.
Buổi trưa tan rã không vui, tuy nàng vẫn còn những chuyện không thể hiểu được, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ tới Thái tử sẽ xin lỗi mình.
Thứ nhất là không cần chuyện bé xé ra to, thứ hai là Thái Tử nhất định sẽ không cúi đầu.
Năm đó, một vị sủng phi của hoàng tử vênh mặt sai khiến còn động tay động chân với người bên cạnh, còn không hề hối hận.
Huống chi là trữ quân đương triều?
Nhưng hiện tại thái tử dưới một người trên vạn người lại không chút do dự vì một việc nhỏ không đáng kể mà xin lỗi nàng, nàng còn chưa hoàn hồn lại đột nhiên nói thêm một câu “cô tủi thân” , khiêm tốn đến cực điểm, hoàn toàn khác với con cháu hoàng tộc cao cao tại thượng trong tưởng tượng của nàng.
Lạc Chi Hành không nhịn được hoang mang suy nghĩ, chẳng lẽ trí nhớ của nàng thật sự có sai lầm sao?”
Ánh mắt thăm dò, nghiên cứu của nàng không hề che giấu, dán chặt vào người đối diện, thẳng thắn lại nóng bỏng. Tuy Thái tử đã sớm quen với đủ loại đánh giá, giờ phút này cũng không tránh khỏi có hơi mất tự nhiên.
Nhưng Thái Tử xưa nay sẽ không để mình đơn độc trong hoàn cảnh xấu hổ.
Hắn không nhanh không chậm gọi “Lạc Chi Hành”, sau đó khẽ nhìn nàng, cười như không cười: “Có dung mạo của cô làm cảnh đẹp ý vui là đủ rồi, nhưng vẫn còn chút khoảng cách với cảnh giới gọi là “sắc đẹp thay cơm.”
Hắn nhấn mạnh mấy chữ “sắc đẹp thay cơm”.
“……”
Mặt Lạc Chi Hành nóng lên, rất nhanh đã nhiễm một tầng đỏ ửng. Nàng xấu hổ cụp mắt xuống, hốt hoảng húp một ngụm canh.
Trong mắt Thái Tử nhiễm một chút ý cười, khẽ cong môi.
Nước canh vào bụng, Lạc Chi Hành thoáng bình tĩnh hơn một chút, do dự lên tiếng: “Vừa rồi điện hạ nói…tủi thân?”
“Thế nào?” Thái Tử xoay ly trà trong tay, hơi nhướng mày nói: “Ngươi quên sạch hoàn toàn không nhớ gì đến cô, còn không cho cô tủi thân?”
“Khụ khụ ——”
Lạc Chi Hành đột nhiên bị nghẹn, nghiêng đầu che mặt ho khan.
Thái Tử rót thêm một ly nước, đưa cho nàng.
Lạc Chi Hành chậm rãi nhấp một ngụm, đè nén ngứa ngáy trong cổ họng, vẻ mặt phức tạp nhìn qua, chần chờ muốn nói lại thôi: "Điện hạ..."
Thái Tử “Hả?” một tiếng, ung dung đợi nàng nói tiếp.
Mấy lời Lạc Chi Hành nói lên đến miệng mấy lần, đều bị nàng kịp thời nén lại.
Thái Tử chống tay lên mặt, hỏi: “Sao lại không nói?”
Lạc Chi Hành chăm chú nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thấp giọng thăm dò: “Nếu lời ta nói không vừa ý điện hạ, điện hạ có trách tội không?”
Thái Tử không để bụng: “Cô tha thứ cho ngươi vô tội.”
Lạc Chi Hành như nhận được một liều thuốc an thần, cũng không thèm tra xét lời nói là thật hay giả, lấy hết can đảm nói:
“Khi còn nhỏ từng gặp mặt điện hạ là phúc phận của tiểu nữ. Nhưng việc quen biết đã xa cách nhiều năm, không thể nhớ rõ chuyện thuở nhỏ là do tiểu nữ ngu dại, mong điện hạ thứ lỗi. Nhưng “chuyện quá khứ không thể thay đổi, chuyện tương lại vẫn có thể đuổi kịp”, điện hạ nên…nhìn khác đi, không cần bận tâm đến chuyện cũ nữa.”
Sau khi nói những lời này, làn khói mờ đè nặng trong lòng Lạc Chi Hành cuối cùng cũng tan biến.
Bị trêu chọc nàng cũng không thèm để ý, nhưng Thái tử luôn dùng chuyện năm xưa nàng mới sắp chào đời để nói nàng, khinh nàng không nhớ được gì, thật sự rất vô lý. Nếu hắn từng bước ép sát, nàng cũng không thể cứ ngồi chờ chết.
Nàng cũng không nói thẳng Thái tử dựa vào "trí nhớ" khinh người, nàng đã cho hắn đủ mặt mũi rồi.
Cho dù hắn không hài lòng, nhưng có câu nói miệng vàng lời ngọc nói tha thứ cho nàng vừa rồi, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng ngoài dự đoán, Thái tử nghe xong chỉ khẽ gật đầu, không hề tỏ ra khó chịu. Ngay cả độ cong trên môi cũng chưa từng buông lỏng, nhìn qua có vẻ vô cùng hiền hòa. Thậm chí còn gật đầu tán thành: “Ngươi nói đúng, khi đó tuổi ngươi còn nhỏ, nhớ không rõ là chuyện bình thường, là do cô trách móc nặng nề. Ngươi yên tâm, sau này cô sẽ không chủ động nhắc tới nữa.”
Lạc Chi Hành hơi giật mình.
Dễ nói chuyện như vậy?
Đang nghĩ như vậy, lại nghe Thái tử đổi chủ đề, nhắc nhở: “Nhưng nếu là ngươi chủ động nói ra, vậy không được tính là cô nói chuyện không giữ lời.”
“……” Nàng biết ngay mà.
Lạc Chi Hành hít sâu một hơi, nặng nề nói: “Tiểu nữ sẽ không.”
Ai ngờ Thái Tử còn chắc chắn hơn nàng: “Nói chuyện gì cũng nên để lại ba phần, sau này nhớ lại không phải hối hận.”
Lạc Chi Hành: “……”
Thái Tử ngôn khẳng định nói: “Cô nhất định có thể khiến ngươi nhớ ra.”
Lạc Chi Hành muốn phản bác lời hắn nói “để lại ba phần”, lại cảm thấy không cần thiết, lại do dự một hồi, khẽ thở dài, yếu ớt nói: “Điện hạ, ngài không làm được.”
Thái Tử hơi híp mắt: “Ngươi đang nghi ngờ nhan sắc của cô?”
Lạc Chi Hành: “……” Sắc đẹp của ngài không phải linh đan diệu dược.
Liếc mắt nhìn qua Thái tử, Lạc Chi Hành thức thời nuốt lại mấy lời định nói.
Nàng im lặng một hồi, chậm rãi thỏa hiệp: “Vậy…… Tiểu nữ rửa mắt mong chờ.”
Thái Tử trầm giọng nói: “Được thôi.”
Lạc Chi Hành: “……”