Lạc Chi Hành  vô cùng khiếp sợ, vội vàng chạy tới chính sảnh, chìm đắm trong cảm xúc khó tin, hồi lâu vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.

Nàng thực sự không thể tưởng tượng được, cha chủ động ngồi xuống phẩm trà sẽ như thế nào.

Trong ấn tượng của nàng, lúc nàng pha trà cha có thể ngồi yên lặng đã là chuyện vô cùng hiếm có. Gặp lại bạn cũ, không cùng đồng liêu mở miệng ăn thịt uống rượu cũng là khua chân múa tay đánh qua đánh lại, trước nay tính tình tùy tiện không kiềm chế, khi nào lại biết phẩm trà đãi khách?

Trước không nói người khác có thích ứng được hay không, nói đến cha mình cũng không thể làm được loại chuyện phong nhã này.

Lạc Chi Hành thật sự không thể tượng tượng ra được, cha và người khác chân chính phẩm trà nói chuyện là sáng vẻ gì.

Trong lòng nàng cảm thấy vớ vẩn, nhưng cũng biết Bán Tuyết sẽ không nói linh tinh. Mâu thuẫn trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại, cuối cùng cũng đi tới chính sảnh.

Tình hình bên trong khiến bước chân Lạc Chi Hành hơi khựng lại.

Chính sảnh sạch sẽ sáng sủa, Nam Cảnh Vương ngồi trên ghế chủ vị, người bên cạnh là Thôi lão tướng quân râu dài hoa râm, bên dưới là Thái tử, trong tay ba người cầm ba ly sứ, không hẹn ầm cùng nhau nâng lên khẽ ngửi, nhấp nhẹ một ngụm, uống xong ai nấy đều tấm tắc khen ngợi hương trà ý nghĩa biết bao, nước trà trong như thế nào, dư vị bất tận ra sao.

Một ly trà vừa cạn lại có thị nữ lại dâng lên.

Sau bức màn, cùng tiếng đàn lượn lời còn có giọng nói êm ái: “Phượng hoàng đơn tùng, xin mời các vị.”

Giai nhân đánh đàn, danh thủ pha trà, hương thơm thoang thoảng, tiếng đàn không dứt.

Lạc Chi Hành lớn đến bây giờ cũng chưa từng tưởng tượng, bản thân mình sẽ được nhìn cảnh này trong nha mình.

Trong lúc hoảng hốt, nàng theo bản năng lui về phía sau một bước, muốn nhìn xem mình có đi nhầm chỗ hay không.

Mới vừa một động đậy, Nam Cảnh Vương đã tinh mắt nhìn thấy nàng, cười nói: “Hành Nhi tới đúng lúc, từ trước đến nay con vẫn luôn nghiên cứu trà đạo, mau tới thử xem, trà ngon cha phái người tìm từ Phúc Châu xa xôi hương vị như thế nào.”

Lạc Chi Hành ngơ ngác đáp lại, theo bản năng bước vào phòng và ngồi xuống, nhận lấy trà của thị nữ, uống thử mà không biết mùi vị, muốn nói lại thôi nhìn về phía Nam Cảnh Vương.

Nam Cảnh Vương chờ mong hỏi: “Như thế nào?”

“……” Lạc Chi Hành không biết hương vị có ngon hay không, chỉ có thể khô khốc nói: “Trà ngon.”

Nam Cảnh Vương dường như có chút không hài lòng, ánh mắt sâu kín.

Lạc Chi Hành suy nghĩ, thoáng để sát vào hắn, thấp giọng nói: “Cha đây là, muốn cởi giáp chuyển sang làm quan văn sao?”

Nam Cảnh Vương trừng mắt, vẻ mặt “con suy nghĩ lung tung cái gì” , biện hộ: “Sao có thể, quan văn chỉ biết cãi nhau có ích lợi gì, cha mới…”

Tiếng cười khẽ từ bên cạnh vang lên.

Lời này rơi vào tay mọi người, Thái tử không nhịn được.

Nam Cảnh Vương đột nhiên im bặt,  ông hắng giọng, tỏ vẻ nghiêm túc trịnh trọng nói: “Hành Nhi đừng vội nói bậy.”

Lạc Chi Hành: “……”

Hành Nhi có chút bối rối.

Dường như không hài lòng với biểu hiện của Lạc Chi Hành, Nam Cảnh Vương ngừng hỏi ý kiến ​​​​của nàng, quay đầu tiếp tục thảo luận trà đạo với Thôi lão tướng quân và Thái tử.

Lạc Chi Hành nghe ôn ‘trà kinh’ ngậm miệng ‘ trà phổ’ , nói được đạo lý rõ ràng, lập tức nghẹn họng sững sờ ở tại chỗ, tựa như lần đầu tiên gặp cha mình.

Cha nàng từ trước đến nay chỉ tôn sùng binh thư, từ khi nào lại hiểu những chuyện này?

Đặc biệt đến ngay cả Thôi lão tướng quân cũng thật sự nói chuyện qua lại với ông.

Lạc Chi Hành không hiểu cảnh tượng này kỳ quái, ngẩn ra một lúc, theo bản năng nhìn Thái tử.

Ai ngờ, vẻ mặt Thái tử cũng cực kỳ nghiêm túc, mắt nhìn thẳng Nam Cảnh Vương, không hề nhìn về phía nàng.

Lạc Chi Hành: “……”

Lạc Chi Hành vẫn còn khiếp sợ, uống hết ly trà.

Một ly trà đã cạn, thị nữ lại mang danh trà khác đến, nước trà chảy liên tục không dứt.

Lạc Chi Hành ở một bên, nghe bọn họ bàn tán trà đạo, đến tứ thư ngũ kinh, đến đạo đối nhân xử thế, đến phẩm chất tình tình, lại đến thế cục thiên hạ.

Từ đầu đến cuối, nàng không hề có cơ hội xen vào.

Nghe đến cuối cùng, Lạc Chi Hành cũng mơ hồ đoán được ý đồ của cha, nàng muốn nói mấy cầu, nhưng Nam Cảnh Vương dường như đã đoán trước được, liếc mắt nhìn nàng, ra hiệu cho nàng không  được thiếu kiên nhẫn.

Nói qua nói lại cuối cùng cũng kết thúc, thị nữ mang ly trà cuối cùng lên.

Nam Cảnh Vương bưng ly trà, tự mình giới thiệu: “Cái cuối cùng này không màu không vị, không phải trà cũng khô

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play