Lạc Chi Hành vô cùng khiếp sợ, vội vàng chạy tới chính sảnh, chìm đắm trong cảm xúc khó tin, hồi lâu vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.
Nàng thực sự không thể tưởng tượng được, cha chủ động ngồi xuống phẩm trà sẽ như thế nào.
Trong ấn tượng của nàng, lúc nàng pha trà cha có thể ngồi yên lặng đã là chuyện vô cùng hiếm có. Gặp lại bạn cũ, không cùng đồng liêu mở miệng ăn thịt uống rượu cũng là khua chân múa tay đánh qua đánh lại, trước nay tính tình tùy tiện không kiềm chế, khi nào lại biết phẩm trà đãi khách?
Trước không nói người khác có thích ứng được hay không, nói đến cha mình cũng không thể làm được loại chuyện phong nhã này.
Lạc Chi Hành thật sự không thể tượng tượng ra được, cha và người khác chân chính phẩm trà nói chuyện là sáng vẻ gì.
Trong lòng nàng cảm thấy vớ vẩn, nhưng cũng biết Bán Tuyết sẽ không nói linh tinh. Mâu thuẫn trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại, cuối cùng cũng đi tới chính sảnh.
Tình hình bên trong khiến bước chân Lạc Chi Hành hơi khựng lại.
Chính sảnh sạch sẽ sáng sủa, Nam Cảnh Vương ngồi trên ghế chủ vị, người bên cạnh là Thôi lão tướng quân râu dài hoa râm, bên dưới là Thái tử, trong tay ba người cầm ba ly sứ, không hẹn ầm cùng nhau nâng lên khẽ ngửi, nhấp nhẹ một ngụm, uống xong ai nấy đều tấm tắc khen ngợi hương trà ý nghĩa biết bao, nước trà trong như thế nào, dư vị bất tận ra sao.
Một ly trà vừa cạn lại có thị nữ lại dâng lên.
Sau bức màn, cùng tiếng đàn lượn lời còn có giọng nói êm ái: “Phượng hoàng đơn tùng, xin mời các vị.”
Giai nhân đánh đàn, danh thủ pha trà, hương thơm thoang thoảng, tiếng đàn không dứt.
Lạc Chi Hành lớn đến bây giờ cũng chưa từng tưởng tượng, bản thân mình sẽ được nhìn cảnh này trong nha mình.
Trong lúc hoảng hốt, nàng theo bản năng lui về phía sau một bước, muốn nhìn xem mình có đi nhầm chỗ hay không.
Mới vừa một động đậy, Nam Cảnh Vương đã tinh mắt nhìn thấy nàng, cười nói: “Hành Nhi tới đúng lúc, từ trước đến nay con vẫn luôn nghiên cứu trà đạo, mau tới thử xem, trà ngon cha phái người tìm từ Phúc Châu xa xôi hương vị như thế nào.”
Lạc Chi Hành ngơ ngác đáp lại, theo bản năng bước vào phòng và ngồi xuống, nhận lấy trà của thị nữ, uống thử mà không biết mùi vị, muốn nói lại thôi nhìn về phía Nam Cảnh Vương.
Nam Cảnh Vương chờ mong hỏi: “Như thế nào?”
“……” Lạc Chi Hành không biết hương vị có ngon hay không, chỉ có thể khô khốc nói: “Trà ngon.”
Nam Cảnh Vương dường như có chút không hài lòng, ánh mắt sâu kín.
Lạc Chi Hành
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.