Đầu thu Nam Cảnh vẫn còn nắng nóng, nhưng Lạc Chi Hành lại cảm thấy như rơi vào động băng.

Nàng ép mình phải trấn tĩnh lại, cố gắng bình tĩnh để phân tích tình hình.

Tuy hiện tại trong thành Bình Xuyên có lượng lớn binh sĩ tuần tra, nhưng nếu nàng mở miệng kêu cứu, chọc giận người phía sau, khó bảo đảm hắn sẽ không thẹn quá hóa giận, trực tiếp đồng quy vu tận. Nàng nghiên cứu y thuật lâu như vậy, biết rõ mũi kiếm nhắm vào chỗ nào. Nếu những điểm quan trọng bị vũ khí sắc bén đâm vào, cho dù có là đại la thần tiên cũng không thể cứu được.

Hơn nữa, đây là nơi có đông người nhất, nếu hắn phát cuồng lên, không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ gánh chịu tai họa khôn lường.

Chỉ ngắn ngủi vài hơn, Lạc Chi Hành đành nhanh chóng đưa ra quyết định bình tĩnh hỏi: “Đi đâu?”

Người sau lưng rõ ràng rất hài lòng với thái độ thức thời của nàng, vừa dùng ống tay áo rộng che con dao găm, vừa theo sát phía sau nàng dẫn đường.

Lạc Chi Hành bước đi bình tĩnh, vẻ mặt vẫn như thường, không nhìn ra chút bất thường.

Rẽ vào hẻm nhỏ, tiếng ồn ào bị bỏ lại phía sau.

Người nọ cuối cùng cũng không kiềm chế được, giật lấy tay nải trong tay Lạc Chi Hành, khống chế không cho nàng trốn.

Lạc Chi Hành lảo đảo trốn chạy, bị hắn kéo ngược lại.

Đi đến một nhà dân hẻo lánh, người nọ mở cửa, đẩy mạnh Lạc Chi Hành trong, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Có lẽ vì sợ thu hút sự chú ý, cửa ra vào và cửa sổ trong nhà đều đóng chặt, chỉ có một chút ánh nắng chiếu xuyên qua khe hở.

Lạc Chi Hành chống vào tường, thở dốc không ngừng, phải mất một lúc mới quen với ánh sáng ở đây.

Người bắt cóc nàng đi đến trước giường, vội vàng nói: “Đại nhân, ta tìm được đại phu có thể trị bệnh, ngài mau tỉnh lại……”

Trong lòng Lạc Chi Hành có hơi xác định.

Không phải đã biết thân phận của nàng, bắt cóc nàng uy hiếp cha là được.

Nàng dựa vào tường, cánh mũi phập phồng, quả nhiên ngửi được một mùi máu tanh nhàn nhạt.

Cũng đến lúc này, nàng mới có thời gian nhìn xung quanh.

Người bắt cóc nàng nghe tiếng là người trẻ tuổi, không biết lấy áo sam ở đâu ra, mặc trên người không có gì đặc sắc.

Người nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, một tay che bụng, y phục sẫm màu không thể nhìn rõ vết máu, nhưng vẫn có thể nhìn rõ vết máu trên lớp vải quanh bụng dưới.

Lạc Chi Hành hiểu ra, trách không được vừa rồi người đó lại muốn cướp tay nải của nàng.

Hẳn là do vội vã cứu người, đúng lúc nhìn thấy nàng là nữ tử một mình mang thuốc rời khỏi y quán, lúc này mới theo dõi nàng.

Nàng thầm nghĩ xui xẻo.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, thanh niên kia gọi người không tỉnh, cuối cùng cũng nhớ đến Lạc Chi Hành bị vắng vẻ một bên. Không biết nặng nhẹ đây Lạc Chi Hành tới, dao găm đặt lên cổ nàng, hung ác uy hi�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play