Đông Lăng bắt chước y hệt điệu bộ của thái ý, ý cười trên mặt còn chưa tan hết, thoáng nhìn qua vẻ mặt nguy hiểm của Thái tử bên cạnh, lập tức ngậm miệng lại.

Lạc Chi Hành ở bên cạnh chịu đựng, không nhịn xuống, cười “xì” một tiếng.

Thái Tử quay đầu nhìn qua.

Lạc Chi Hành hắng giọng, chân thành nói: “A huynh tài trí hơn người, chỉ chút y thuật đương nhiên không phải vấn đề.”

 “……” Thái Tử buồn bã nói: “Thu biểu cảm xem kích vui trên mặt ngươi lại, có lẽ sẽ có chút chân thành.”

 “Thử qua.” Lạc Chi Hành xấu hổ nói: “Nhưng không được.”

Thái Tử: “……”

“Đi chuẩn bị chú đồ ăn cho thái y đón gió tẩy trần, lại tìm thêm vài người dẫn hắn đi dạo một vòng Ninh Xuyên, quá nửa tháng, chờ thái y mệt rồi lại đưa hắn trở về Thịnh Kinh.” Thái tử không muốn phí tâm vì chuyện này, thuận miệng phân phó.

Đông Lăng hiểu ý, hỏi: “Điện hạ không muốn đi gặp thái y sao?”

 “Nói là cô bận cảnh tỉnh lại, mời thái y cứ tự nhiên.”

Đông Lăng đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Chỉ sợ điện hạ không gặp không được."

 “Thế nào?” Thái Tử nhướng mày.

“Người tới là Chương lão thái y.”

Lạc Chi Hành không biết vị Chương lão thái y này có lai lịch như thế nào, lại thấy vẻ mặt Thái tử nghe tới thân phận người tới vốn đang lạnh đạm lại lập tức cứng đờ.

Nàng chần chờ hỏi: “Vị này Chương Lão thái y là……”

Nàng hỏi lại theo bản năng, giữa chừng lại cảm thấy không thích hợp nên kịp thời dừng lại.

Đông Lăng nhìn Thái tử, giải thích: “Quận chúa có điều không biết, vị Chương lão thái y này là lão nhân trong cung, rất được lòng người. Khi tiên hoàng hậu còn tại thế, từng được ông ấy dạy y thuật, cho nên lấy lễ đãi sư mà đối đãi. Mấy năm nay, điện hạ thỉnh thoảng có ốm đau đều do một tay Chương lão thái y chăm sóc.”

Lạc Chi Hành hiểu rõ.

Trong cung không thiếu thái y có y thuật cao minh, nhưng những người này một khi có liên quan đến hoàng thất, làm việc gì cũng không thiếu chuyện phải lo.

Thái Tử thân phận tôn quý, những ngự  y này đối với hắn hoặc là thận trọng  che giấu hoặc là liên quan quá nhiều, không thể tín nhiệm. Trong hoàn cảnh như vậy, có lão thái y toàn tâm toàn ý đối xử với hắn đương nhiên vô cùng đáng quý.

Đặc biệt là, vị Chương lão thái y này còn có quan hệ sư đồ sâu xa với tiên hoàng hậu.

Thái Tử im lặng một lát, hỏi: “Chương thái y  đang ở đâu?”

“Ở chính sảnh.”

Lạc Chi Hành không định quấy rầy bọn họ ôn chuyện, thấy vậy liền nói: “Lão thái y đi đường mệt nhọc, hẳn cũng rất mệt mỏi, ta đi thu dọn sương phòng để lão thái y nghỉ ngơi một chút.”

Thái Tử gật đầu: “Vậy làm phiền A Hành.”

*

Chương Lão thái y hành trang đơn giản, bên cạnh chỉ có một  có một tay nhỏ đựng y phục.

Lúc Thái tử đi vào, đã nhìn thấy lão thái y râu tóc bạc trắng bưng chung trà, nghiêm túc thưởng trà.

Thái tử bất mãn nói: “Nam Cảnh đường xá xa xôi, thái y tuổi đao cao, sao hắn có thể giao cho ngài việc này.”

Chương Lão thái y nghe tiếng liền vui vẻ đặt chung trà xuống, hành lễ với Thái tử, cười nói: “Điện hạ nghĩ sai rồi, vốn dĩ Thánh Thượng đã chọn thái y khác, là lão nhân đi cầu xin mấy lần, mới có thể khiến Thánh Thượng đồng ý chuyện này.”

Nghe ông nói như vậy, trên mặt Thái tử dần thả lỏng ra một chút, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Hắn muốn gây phiền toái cho ta vậy cứ để hắn làm đi, ngài cần gì phải cuốn vào, vô duyên vô cớ chịu khổ.”

 “Đường đi đều là đường lớn rất vững vàng. Xa phu cũng là người quen tay, dọc đường đi không gặp trở ngại gì, điện hạ yên tâm.”

Thái Tử nhân lúc nói chuyện quan sát một hồi. Tuy Chương lão thái y tuổi tác đã cao, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt, tóc bạc mặt hồng hào, thần thái sáng láng, xem ra cũng không phải chịu khổ.

Thấy vẻ mặt Thái tử dần hòa hoãn lại, Chương lão thái y mới nói đến chính sự: “Lần này ta…”

 “Lần này lão thái y lặn lội đường xa đến đây, tiểu q

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play