Thái tử vẻ mặt khó hiểu, nghi ngờ mình nghe lầm.
Hắn nín thở một lát.
Lạc Chi Hành vẫn lẩm bẩm liên tục, bởi vì ý thức không rõ ràng, nên giọng nói cũng có chút không rõ.
Nhưng trong phòng im lặng không tiếng động, nghe vài lần đã có thể nghe rõ mấy lời nói mớ của nàng.
Thật xin lỗi, điện hạ.
Là ta liên luỵ ngài.
Thái Tử không rõ hai chữ “Liên lụy” từ đâu mà có.
Nhưng cảm xúc của Lạc Chi Hành càng thêm hỗn loạn.
Tay cầm khăn của hắn bị Lạc Chi Hành nắm chặt, đành phải đổi sang một tay khác, lau mồ hôi cho nàng, kiên nhẫn an ủi: “Ngươi không liên lụy cô, đừng suy nghĩ bậy bạ, ngoan ngoãn nghỉ ngơi dưỡng bệnh……”
Lạc Chi Hành đắm chìm trong suy nghĩ của mình, giống như chưa từng nghe thấy, không ngừng lặp lại lời xin lỗi.
Nỗi băn khoăn trong lòng Thái tử càng thêm trầm trọng. Không thuyết phục được nàng, hắn tạm dừng một chút, nghe theo lời nàng hỏi: “Sao phải nói ngươi liên lụy cô? Ngươi….”
Lời còn chưa dứt, Bán Tuyết đã vội bưng chậu đồng tiến vào: “Thôi công tử đợi lâu, nô tỳ tới hầu hạ quận chúa, ngài nghỉ ngơi đi.”
Thái Tử nuốt xuống những lời chưa hết nói, nhẹ giọng nói: “Không sao.”
Bán Tuyết đặt chậu đồng ngâm ướt khăn tay, quay lại thấy Thái tử vẫn đang đợi bên giường.
“Thôi công tử, ngài……” Vừa tới gần, mới phát hiện quận chúa đang nắm chặt tay hắn không buông.
Bán Tuyết: “……”
Khó trách không đi được.
Bán Tuyết áy náy hành lễ với Thái tử, đến gần Lạc Chi Hành, khẽ dỗ: “Quận chúa, Thôi công tử chăm sóc ngài đã lâu, nên để hắn đi nghỉ ngơi một chút. Quận chúa……”
Nàng ấy kiên nhẫn dỗ dành.
Có lẽ là giọng nói của Bán Tuyết quá quen thuộc, Lạc Chi Hành được an ủi, cảm xúc nóng nảy dần bình ổn lại, lông mày cũng dần giãn ra.
Sức lực trên cổ tay dần yếu đi.
Bàn tay Lạc Chi Hành lập tức buông xuống. Bán Tuyết nhanh chóng đỡ lấy, động tác dịu dàng đặt tay nàng xuống.
Thái Tử hơi cong đầu ngón tay, nhưng chỉ bắt được khăn tay còn chưa bỏ xuống.
Hắn rũ mắt nhìn dấu vết trên cổ tay, khẽ mím môi, không phát ra tiếng.
*
Bệnh tới như núi lở.
Cơ thể Lạc Chi Hành được chăm sóc cẩn thần, bình thường không có mấy lần bị bệnh. Lần này phát sốt, tựa như bệnh nhiều năm tích tụ chợt bùng nổ, thế tới rào rạt. Mấy đại phu tận tâm tận lực chẩn trị một ngày, vẫn không thấy tốt lên.
Nam Cảnh Vương rối loạn, cũng không trở về đại doanh, chỉ đứng ngoài cửa, không rời nửa bước.
Đang lúc hoàng hôn.
Thái Tử dẫn Đông Lăng đi tới, chắp tay với Nam Cảnh Vương: “Thúc thúc, A Hành muội muội thế nào?”
“Vẫn như cũ, không thấy có chuyển biến tốt đẹp.” Nam Cảnh Vương u sầu thở dài, quay đầu hỏi: “Tại sao ngươi lại tới đây lúc này, chuyện ám sát có manh mối gì sao?”
Lạc Chi Hành bị bệnh không dậy nổi, Nam Cảnh Vương lo lắng, không rảnh lo chuyện khác. Việc điều tra thích khách đương nhiên cũng rơi xuống vai Thái tử.
Hắn lắc đầu nói: “Không có, thợ thủ công bên kia vẫn chưa có tin tức gì.”
Nam Cảnh Vương phẫn nộ.
“Thúc thúc đừng vội. Nếu đã có hành động chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Thủ phạm sớm hay muộn cũng sẽ sa lưới.” Thái tử nhẹ giọng trấn an: “Ta nghe phòn
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.