Vòng hoa rất nhẹ, đội trên đầu gần như không có cảm giác.
Lạc Chi Hành đột nhiên sững người.
Rõ ràng chỉ là một vòng hoa bình thường, nhưng nàng lại cảm thấy mình đang đeo kim quan quý giá. Chỉ cần sơ ý một chút, bảo vật đẹp đẽ sẽ bị hư hại.
Vẻ mặt nàng có hơi thất thần, trong lòng mơ hồ nghĩ: Không phải Thái tử tự kết vòng hoa mua vui thôi sao, sao lại đột nhiên đặt trên đầu nàng?
“Sao lại ngẩn người?” Thái Tử vẫy tay trước mặt nàng.
Lạc Chi Hành chậm chạp hỏi: “……Sao điện hạ lại đột nhiên lại tặng ta thứ này?”
“Ngươi học được rồi, người làm thầy như cô đương nhiên phải khen thưởng.” Thái tử nói ra lý do, ung dung hỏi lại: “Thế nào, không thích sao?”
Lạc Chi Hành miễn cưỡng kéo lại suy nghĩ, khẽ mím môi dưới: “…… Thích.”
“Thích là dáng vẻ này sao?” Thái Tử lộ ra vẻ nghi ngờ.
Lạc Chi Hành thành khẩn nói: “Quá quý giá, tiểu nữ có chút……được sủng mà sợ.”
“Chỉ là một cái vòng hoa mà thôi……” Thái Tử đáp lại.
Lạc Chi Hành cắt ngang lời hắn, thấp giọng giải thích: “Là ý tốt của điện hạ quý giá.”
Thanh âm của nàng rất nhẹ, phảng phất có thể bị gió thổi bay đi, nhưng lời nói lại rõ ràng lọt vào tai Thái tử.
—— có vẻ như không quen với lời giải thích thẳng thắn như vậy.
Giọng nói của Thái Tử đột nhiên im bặt.
Bất cứ người nào được người khác đối xử trân trọng như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy vui mừng trong lòng. Hắn ho khan một tiếng như muốn che đậy, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác“cũng
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.