Tần Thục Phân thấy Tả Tịnh Nghiên cũng không mang theo túi, bèn lấy cái túi vải tam giác của nhà mình ra cho Tả Tịnh Nghiên mượn dùng, còn tìm thêm hai cái túi để chút nữa cô chứa lương thực.“Em dùng trước đi, lần sau vào thành tới trả lại cho chị là được.”Tả Tịnh Nghiên cảm động trước sự thiện lương của Tần Thục Phân.

Còn nhiều thời gian, sau này cô nhất định sẽ báo đáp chị ấy.Cô theo chị gái tới tiệm mua lương thực.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tiệm lương thực những năm tám mươi.Trước đây cô đã từng thấy trong tivi, nhưng không có cảm giác chân thực như thân lâm kỳ cảnh hiện tại.Lương thực được để trong một cái tủ ở ngay đầu cửa, đậu nành được chứa trong cái thùng giống với thùng đựng dầu, phía trên có thể một cái rút, chỉ cần khách hàng muốn mua thì lắc lắc tay cầm, nó sẽ tự động rơi ra.Cân lương thực sử dụng loại cân lớn, là loại có thể dễ dàng ăn bớt mất một hai lượng lương thực.

Khi cân lương thực, Tần Thục Phân nhìn chằm chằm cái cân, vừa thấy nó chưa đủ lượng đã kêu lên:“Chưa đủ chưa đủ, tôi biết cách cân rõ lắm đấy.”Tả Tịnh Nghiên không nhịn được bật cười.

Chị gái này quá tinh mắt, đừng ai mơ mà lừa được chị ấy.

Cô theo chị gái này đi mua đồ, chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt.”“Tịnh Nghiên, em còn muốn mua gì nữa không?” Tần Thục Phân quay đầu lại hỏi Tả Tịnh Nghiên.“Em định mua ít bột mì.”Tả Tịnh Nghiên còn nhớ thương ân tình của Khương Tuyết Oánh, hai chiếc bánh bao không nhân kia là chút ấm áp đầu tiên cô nhận được sau khi đi tới thế giới này.“Bột mì chỉ có thể mặc cả để mua thôi.”Lương thực tinh trên sổ lương của Tần Thục Phân chỉ đủ cho cả nhà cô ấy ăn, không có biện pháp thường xuyên cho Tả Tịnh Nghiên được.“Vâng, cứ thương lượng giá rồi mua thôi ạ.” Tả Tịnh Nghiên cười nói.

Cô cần phiếu lương thực cũng vì để mua như vậy.“Không có.”Nhưng người ở tiệm lương thực nghe thấy đoạn đối thoại của hai người lại trực tiếp từ chối luôn.

Không phải lúc nào tiệm lương thực cũng bán lương thực mặc cả, đặc biệt là lương thực tinh, có tiền có phiếu lương thực cũng không mua được.Tả Tịnh Nghiên buồn buồn.

Ở thời hiện đại, chỉ cần vào siêu thị sẽ có vô số bột mì, sao ở đây có tiền lại còn không mua được?“Đi thôi.”Tần Thục Phân kêu Tả Tịnh Nghiên cầm theo cái túi chứa hạt ngô lớn và bột bắp đi theo mình.

Nếu không mua được ở tiệm lương thực thì tới chợ đen.Con người thường hay nghĩ tới duyên phân, Tần Thục Phân thật sự không muốn nhìn thấy cô bé này cứ mặt ủ mày chau như vậy.“Em còn muốn mua gì nữa? Hôm nay chị đưa em đi mua đủ.”Rời khỏi tiệm lương thực, Tần Thục Phân hỏi Tả Tịnh Nghiên.

Sợ cô bé chưa quen với cuộc sống nơi này, không biết đi đâu để tìm, lại thêm bọn trộm trong thành chuyên thích trộm người từ bên ngoài tới.Đây là danh sách, còn phải mua thêm một cái kim móc.Tả Tịnh Nghiên lấy danh sách những thứ đồ cần mua sắm bản thân đã viết hôm qua ra, Tần Thục Phân nhận lấy, nhìn thoáng qua: “Ô, em cần mua nhiều đồ vậy sao? Em bán tóc có đủ tiền mua không?”“Hẳn là đủ ạ…”Tả Tịnh Nghiên trả lời mà không tự tin lắm, trong túi không có tiền, eo cũng không thể thẳng nổi.Tổng cộng chỉ có năm mươi đồng, làm đầu mô hình hết ba đồng, vừa nãy mua lương thực hết năm đồng, mua đủ loại phiếu hết ba đồng, chỉ còn lại ba mươi chín đồng thôi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play