Chương 63
Dì Trần cho Cố Cần Mai một câu đảm bảo, sau đó mới cúp điện thoại. Maris đúng không, tôi sẽ không cho cô nhảy nhót ở đây lâu đâu!
Bởi vì Diệp Minh Thành đã ăn sáng xong, Mộc Vân cũng thực hiện lời hứa của mình, định dẫn thằng bé đi Diệp thị tìm Diệp Sâm.
Dù sao cô cũng muốn đi qua đó.
Nhưng mà cô không biết giữa trưa hôm đó, một đứa con trai khác của cô cũng đi đến đó.
“Anh, anh phải cẩn thận một chút. Nếu gặp tên bại hoại kia thì phải dạy dỗ gã ta một chút, không thể để gã ta bắt nạt mẹ được”
Trong nhà trẻ, lúc Mặc Hi xuất phát, cục cưng Ninh Dương dặn dò bên tai thằng bé nhiều lần.
Mặc Hi vỗ ngực nhỏ của mình, vui vẻ đồng ý.
Hai mươi phút sau, cao ốc Diệp thị ở trung tâm thành phố.
Bởi vì sợ người ta phát hiện nên Mặc Hi mặc chiếc áo hoodie màu xanh, bên ngoài còn khoác áo ghi lệ màu xám đen. Cậu bé cố ý không đi từ cửa chính vào mà sau khi đi vòng bãi đậu xe ở tầng hầm thì chui vào thang máy.
Đứa nhỏ này thật sự vô cùng thông minh.
Nhưng mà khi thằng bé đi thang máy đến tầng lầu mà mình điều tra được, sau khi ra ngoài lại phát hiện phía trước là cửa kính đã bị khóa, cậu vốn dĩ không vào được.
“Không phải chứ, nơi này là phòng tổng giám đốc mà, sao còn cửa thủy tinh này thế? Chẳng lẽ cậu sai rồi?”
Cậu bé hơi buồn bực, đứng đó quan sát xung quanh một chút, thấy không có phản ứng định quay trở về thang máy đi những tầng khác xem thử.
Nhưng mà bỗng nhiên trên cửa thủy tinh vang lên giọng người phụ nữ một cách máy móc: “Quét mặt thành công, Diệp Minh Thành, có thể mở ra!”
Sau đó “Lạch cạch” một tiếng, cửa thủy tinh đã mở ra.
Diệp Minh Thành?
Chính là thăng nhóc bảo thủ kia sao?
Mặc Hi trợn mắt hốc mồm.
Xem ra cậu không đoán sai, Diệp Minh Thành chính là con trai của tên bại hoại kia. Mà cậu vì có gương mặt giống Diệp Minh Thành như: đúc cho nên ở chỗ này mới nhận lầm.
Cho nên tên bại hoại kia cũng là ba cậu sao?
Mặc Hi hơi tức giận, khi đi qua cửa kính đi lên phía trước, cậu mới phát hiện bên trong vốn không phải văn phòng tổng giám đốc gì cả, mà là một phòng nghỉ được trang trí vô cùng xa hoa cao cấp.
Có Tv, ghế sô pha, giường… Khoan đã, nhìn giống như ngôi nhà vậy.
Xem ra có thể là nơi bọn họ nghỉ ngơi, không thì ở bên ngoài sẽ không đặt cửa thủy tinh, còn phải phân biệt mặt người mới được vào.
Mặc Hi biết rõ nơi này nên quyết định ra ngoài, tìm nơi có đồ bại hoại kia lần nữa.
Nhưng mà vào đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng cửa thủy tỉnh bị mở ra: “Quét mặt thành công, Diệp Sâm, có thể mở rai”
Mặc Hi: Trời tên bại hoại kia đến, lần này phải làm sao bây giờ?