Chương 62
“Minh Thành, chúng ta ăn sáng xong rồi chơi được không? Không thì sẽ đói đó.”
“Không ăn!”
Cuối cùng Diệp Minh Thành cũng mở miệng, nhưng không kiên nhẫn nói hai chữ.
Mộc Vân hơi đau đầu, xem ra đứa nhỏ này không dễ dụ, thằng bé không giống em trai ngoan ngoãn nghe lời cô ăn cơm.
Mộc Vân ngồi xổm bên cạnh thằng bé mà suy nghĩ, bỗng nhiên cô nhớ đến một chuyện: “Minh Thành, dì đoán chắc là cháu muốn gặp ba phải không? Không thì thế này, chỉ cần cháu ăn xong điểm tâm thì dì dẫn con đi tìm ba!”
“Dì nói thật chứ?”
Gần như trong khoảnh khắc đứa nhỏ này lập tức phản ứng.
Đúng thế, đứa trẻ bị bệnh tự kỷ là như thế, nó quái gở lạnh lùng, từ chối giao lưu với mọi người. Những loại người này trong lòng của nó thường sẽ có một người để lệ thuộc vào.
Mà người này không thể rời đi. Đột nhiên Mộc Vân hơi ghen ghét với người đàn ông khốn kiếp kia.
Chờ xem, sẽ có một ngày cô sẽ biến thành người kia!
Cuối cùng Diệp Minh Thành cũng ăn bữa sáng mà Mộc Vân đem đến, lúc dì Trần lên dọn bát thì đôi mắt cũng muốn rớt xuống đất.
“Cậu chủ nhỏ, cái này… Là cậu ăn hết sao?”
“Đúng thế, đều là thằng bé ăn, sao thế? Có gì không đúng sao?”
Mộc Vân nghe nói như thế thì cảm thấy vô cùng kì lạ, không phải đây là lượng ăn của một đứa bé sao, sao dì Trần lại phản ứng lớn như thế? Chẳng lẽ trước kia đứa nhỏ này không ăn được nhiều như thế?
Mộc Vân không biết trước kia ở trong nhà Diệp Minh Thành không thể nào ăn được.
Trừ khi ba thằng bé làm cho ăn thì thằng bé mới ăn.
Dì Trần bưng bát tức giận đi xuống, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Cẩn Mai. “Cô Cố, cô biết người phụ nữ đó lợi hại thế nào không? Hôm nay cậu chủ nhỏ ăn hết thức ăn mà cô ta nấu rồi?”
“Thật sao?”
Lúc Cổ Cẩn Mai nghe được tin này thì cô ta đang cắt cành hoa, “Răng rắc” một tiếng, cắt cành hoa sạch sẽ!
“Đúng vậy, lúc đầu tôi lừa cậu chủ, nói sủi cảo cậu chủ làm cho cậu chủ nhỏ vẫn còn thì cậu ấy mới đi làm. Sau đó tôi chờ cậu ấy đi thì tùy tiện nấu một chút, nhưng cậu chủ nhỏ lại không ăn. Tôi đang muốn thừa cơ hội này gọi cô tới làm cho cậu chủ nhỏ, nhưng mà nữ bác sĩ khiến người ta ghét lại đến đây”.
Giọng nói của người hầu vô cùng căm hận, giống như hận không thể lập tức đuổi Mộc Vân đi vậy.
Cổ Cẩn Mai lại không nói gì, cô chỉ cầm kéo trong tay, cắt từng chút một! Chiếc kéo sắc bén kia cắt mạnh, không bao lâu đã cắt xong một chậu hoa đang nở.
Cắt đến khi chỉ còn một câu trụi lủi. “Cô Cố?”
“Biết rồi, không sao đâu, có thể làm cho cậu chủ nhỏ ăn là được rồi, tất cả đều lấy thân thể cậu chủ nhỏ làm trọng.”
Cô buông kéo xuống, dịu dàng trấn an một câu qua điện thoại.
Dì Trần nghe được thì cảm động đến hốc mắt cũng đỏ lên: “Cô Cố, cô thật lương thiện, đến mức này. rồi mà còn rộng lượng như thế. Nhưng mà không sao, chúng ta còn nhiều cơ hội, cô yên tâm đi.”