Chương 209
Anh rốt cục nhìn rõ ràng, lông mày thoáng chốc theo thói quen nhiễm một tầng âm u, anh bước dài đi tới căn phòng này.
“Mommy, câu chuyện này thật đáng thương, Ninh Dương không muốn nghe chút nào, chúng ta có thể nói chuyện tốt hay không?”
“Được rồi, vậy thì chúng ta sẽ.. “
Trong phòng, Mộc Vân đang muốn từ trong đống sách tìm ra một ít sách không buồn để kể, nhưng đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên “cạch” một tiếng vang lên, có người mở cửa từ bên ngoài Mộc Vân: ”…”
Ninh Dương: “..”
Ngay cả hai người Diệp Minh Thành và Mặc Hi đang vây quanh mommy cũng bị tiếng đẩy cửa bất thình lình này làm cho. mình, sau đó bọn họ nghiêng đầu lập tức nhìn thấy người ba lạnh như băng ở cửa, hai khuôn mặt nhỏ trắng bệnh lại.
“Các người đang làm gì vậy?”
*Ba, cuối cùng ba cũng trở lại rồi!”
Ai cũng không ngờ ngay khi Diệp Sâm muốn nổi giận thì Diệp Minh Thành luôn trâm mặc ít nói lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, sau đó vọt tới trước mặt anh ôm chặt hai chân anh.
Diệp Diệp Sâm: “..”
Mộc Vân càng ngây ngốc như gà gỗ, hoàn toàn không rõ vì sao con trai cả có hành động như vậy.
“Ba, cám ơn ba”
“Cái gì?
Diệp Diệp Sâm dưới tình huống này cũng ngạc nhiên không kém, thậm chí anh còn kinh ngạc hơn bởi vì từ đầu đến cuối hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra!
Vì vậy lúc này Mặc Hi miệng lưỡi tương đối lanh lợi xuất hiện: “Ôi trồi, ba à, anh trai nói cảm ơn ba vì đã để mommy đến đây, chúng con hôm nay vốn định đợi mommy xuất viện sẽ đến chỗ mommy, nhưng giữa đường chú Lâm đột nhiên gọi điện thoại tới nói ba vì muốn mommy dưỡng bệnh nên đã đưa mommy đến đây, cho nên anh em chúng con mới ở đây”
Thằng nhóc này phân tích thật là vô cùng rõ ràng, rõ ràng chính là đang nói dối nhưng không bỏ sót chỉ tiết nào cho nên không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Diệp Sâm nhất thời sắc mặt càng thêm âm trầm.
Anh không biết chuyện này có phải Lâm Tử Khang làm hay không?
Nhưng có một điểm có thế xác định, mấy đứa nhóc này hoàn toàn đứng về phe mẹ chúng rồi, nhìn trận thế này còn có những lời cậu bé vừa nói đều bắt đầu liên hợp đối phó anh!
Đầu Diệp Diệp Sâm đột nhiên có chút đau.
“Thì ra là như vậy, nếu đã như vậy thì tôi vẫn nên rời đi, xin lỗi tổng giám đốc Diệp, cũng không phải tôi muốn tới nơi này mà là lúc tôi xuất viện bị vệ sĩ của anh cưỡng ép mang tới ở đây cả một ngày, xin lỗi”
Mộc Vân rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, cô thản nhiên quét qua khuôn mặt tuấn tú đang tức giận khó tiêu của anh, rũ mắt cúi đâu xuống đem những cảm xúc không nên có đều nghiền nát chôn ở đáy mắt. Một giây sau, cô cúi xuống ôm con gái mình lên.
Đây là một kết quả bất ngờ mà không ai nghĩ tới!
Bao gồm cả hai cậu bé ra tay lên kế hoạch cho toàn bộ chuyện kia.
Sao lại như vậy?