Chương 208
Hoặc Minh Thành tiến lên hai bước, đôi mắt xinh đẹp như ngọc đen nhìn một lúc, cuối cùng khí nhìn thấy em trai cùng em gái đều đang thưởng thức, cậu bé liền gật đầu.MộcGiai nhìn thấy thế cười, ai tự mình gắp một cái bánh bao bỏ vào miệng nhỏ bé của cậu bé. “Có ngon không?”
“Vâng…”
Lần này, Diệp Minh Thành thật sự cam tâm tình nguyện gật đầu, ánh mắt sáng ngời giống như ngôi sao trên bầu trời Tên nhóc này không phải là rất muốn ăn sao?
Tại sao biểu hiện này lại giống như chưa bao giờ ăn vậy?
Bốn mẹ con ở trong căn phòng này vừa ăn bánh bao vừa hưởng thụ thời gian ấm áp hiếm có này…
Diệp Diệp Sâm trở về đã hơn bảy giờ.
Khi trở về, bước chân của anh khi bước vào cửa ngừng lại một chút, bởi vì anh nhìn thấy trên giá giày vào nhà có thêm một đôi giày của phụ nữ!
À, một đôi, là của cô nhóc kia.
Ánh mắt không vui nhìn chẩm chấm đôi giày này thì bỗng nhiên chị ‘Vương đi ra, nhìn thấy anh rốt cục trở về, chị Vương lập tức vui vẻ tiến đến nghênh đón.
Diệp Diệp Sâm lúc này mới tạm thời thu hồi ánh mắt từ cửa tiến vào.
Mấy đứa nhỏ từ sau khi tới nơi này quả thật mỗi tối anh đều chạy về cùng chúng ăn cơm, thứ nhất là trong nhà có nhiều con nhỏ, anh lo lắng người giúp việc này không chăm sóc hết được.
Mà nguyên nhân thứ hai vì sau khi Mặc Hi trở về, anh muốn bồi dưỡng tình cảm với cậu bé nhiều hơn.
“Bọn nhỏ đâu?”
“Ngài hỏi bọn trẻ sao, đang ở trên lầu, bây giờ tôi sẽ gọi bọn trẻ xuống”
Chị Vương nói xong vội vàng đi lên lầu hai gọi bọn trẻ.
Nhưng Diệp Diệp Sâm lại ngăn chị Vương lại.
“Không cần, tôi đi lên lầu thay quần áo tiện thể gọi bọn trẻ”
Nói xong anh nhấc chiếc laptop trong tay lên, dáng người rất cao lớn, chỉ là bóng lưng thôi cũng đã khó có thể che giấu được sự kiêu ngạo trên người.
Đang muốn đi lên thay quần áo nhưng khi đi ngang qua phòng con trai cả Diệp Minh Thành lại nghe được bên trong truyền ra giọng nói.
“Vậy Ngân Hà sau đó như thế nào?”
“Tất nhiên là các anh trai của cô bé yêu cô bé rất nhiều, còn có mẹ cô bé nữa, mọi người khuyến khích cô bé, giúp cô bé, cho nên cô bé chắc chắn sẽ đứng dậy một lần nữa!”
Giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ giống như một cơn gió nhẹ nhàng trên sông thổi tới trả lời các câu hỏi của bọn trẻ, ngay cả khi câu hỏi cũng có phần nặng nề như vậy.
Nhưng lúc này, những đứa trẻ trong phòng ngủ giống như một cô bé trong cuốn sách đều cảm thấy sự ấm áp từ mẹ.
Ai ở trong đó vậy?
Bước chân Diệp Diệp Sâm dừng lại, đôi mắt lập tức âm trâm xuống nghiêng đầu nhìn về phía phòng trẻ con.
Đúng là có người, bởi vì anh nhìn thấy căn phòng không đóng chặt hoàn toàn, bên trong dường như có mấy bóng người, mà mấy đứa nhỏ.
lúc này giống như vòng vây, vây quanh bên cạnh người phụ nữ kia Mộc Vân!