Thân Tự Cẩm đang học thì nhận được tin nhắn của Xa Cố Lai.

【 khối băng tiểu thư: Tan học cùng chị đi tới một nơi. 】

Thân Tự Cẩm sau khi tan học, liền lập tức đến cửa trường học, xa xa liền liền thấy xe của Xa Cố Lai, nàng gõ gõ cửa sổ cửa xe.

"Lên xe."

Thân Tự Cẩm ngồi lên ghế lái phụ, mỉm cười mở miệng "Chúng ta đi đâu vậy?"

Xa Cố Lai lãnh đạm đáp "Một nơi tốt."

Gần nửa giờ sau, Xa Cố Lai dừng lại xe.

Thân Tự Cẩm xuống xe, phát hiện các nàng đi tới một bệnh viện trang trí đoan trang, trên đó viết "Trung tâm điều dưỡng tinh thần cùng tâm lý."

Nàng có loại dự cảm bất an, miễn cưỡng vui cười "Cố Lai, có phải đến nhầm chỗ rồi không."

"Không có tới nhầm." Xa Cố Lai biểu tình bình tĩnh.

"Vì sao... Tới đây."

Xa Cố Lai lẳng lặng nhìn nàng.

Thân Tự Cẩm lòng bàn tay rét run, sắc mặt cũng tái nhợt, "Là... Xem bệnh cho em sao?"

"Ừ."

"Vì sao?" Thân Tự Cẩm không tin, ráng chống đỡ lấy nụ cười, "Chị cảm thấy em có bệnh sao?"

Xa Cố Lai đã sớm muốn mang nàng đến xem, Thân Tự Cẩm dị thường quá quỷ dị, cùng trước kia tưởng như hai người.

Nàng bây giờ ngây thơ, nói nhiều, luôn luôn kể một ít chuyện không giải thích được, làm không người nào có thể hiểu. Quỷ dị hơn là, nàng yêu bản thân, đây là chuyện hoang đường nhất.

Xa Cố Lai hoài nghi nàng có hai nhân cách, cô muốn nghiệm chứng có phải là thật hay không, nếu thật là hai nhân cách, vạn nhất Thân Tự Cẩm thần kinh u ám trước kia xuất hiện lần nữa, vậy cô làm hết thảy đều không có ý nghĩa, ngược lại để bản thân trở thành một trò cười, bản thân vậy mà cùng một người bệnh tâm thần chơi lâu như vậy.

Cho nên cô nhất định phải biết bây giờ Thân Tự Cẩm có chuyện gì xảy ra.

Thân Tự Cẩm khuôn mặt không có chút huyết sắc nào, nàng không nguyện ý đi vào.

Đây là một nơi thống khổ, nàng đã từng bị vây hãm ở nơi này hai năm, mỗi ngày đều bị trói buộc chặt chẽ, không cho phép nàng ra ngoài, thậm chí thỉnh thoảng sẽ bị điện giật.

Ở nơi đó, nàng có quá nhiều ác mộng, mẹ đắng gọi, thân ảnh của nàng, cô độc cùng rét lạnh, điện giật thống khổ.

Nàng không muốn tái hiện lại loại thống khổ này.

"Cố Lai, em không muốn đi vào." Thân Tự Cẩm tiếng nói run rẩy cầu khẩn cô, "Em không có bệnh, em bình thường."

"Tiểu Cẩm." Xa Cố Lai giả ý trấn an nàng, "Đừng sợ, một hồi liền tốt."

"Không... Không muốn." Thân Tự Cẩm nắm lấy cánh tay cô, mặt mày có loại vui buồn bối rối thất thường, "Cố Lai, em thật sự không có bệnh, chị nói cho em, em chỗ nào để chị hiểu lầm, em sẽ cùng chị giải thích, thật đó."

Xa Cố Lai cũng không thể nói tôi hoài nghi em có hai nhân cách được, đoán chừng bản thân Thân Tự Cẩm cũng không biết nàng có hai nhân cách.

Thân Tự Cẩm thấy cô không trả lời, càng luống cuống hơn. Nói chuyện bắt đầu bừa bãi.

"Là em bình thường quá dính người sao? Thật xin lỗi, em sẽ tận lực thay đổi, em sẽ không để cho chị cảm thấy phiền toái." Thân Tự Cẩm quá sợ hãi, "Cố Lai, chị tin tưởng em, em sẽ rất biết điều, sẽ không quá kề cận chị... Chỉ cần em ngoan, bọn họ đều sẽ tha thứ cho em, em sẽ không lừa gạt chị."

Xa Cố Lai cho tới bây giờ không thấy qua dáng vẻ Thân Tự Cẩm khủng hoảng như thế, giống như mèo con đáng thương bị vứt bỏ vô cùng sợ hãi.

Cô đứng tại chỗ, trái tim có loại cảm giác cổ quái không ngờ tới, xương cốt tựa hồ nứt ra một khe hở nhỏ.

Cô không biết đây là cảm giác gì, giống như là có đại dương bao phủ trái tim của cô.

"Được." Xa Cố Lai rốt cuộc mở miệng, nhấp một chút môi mỏng.

"Trở về đi."

Thân Tự Cẩm ngồi trên xe, thần sắc không còn nhẹ nhõm như lúc tới, thẫn thờ, giống như cảm xúc bị rút đi, chỉ có một cái xác.

Xa Cố Lai nhìn nàng một cái, muốn nói chút gì đó, nhưng thủy chung cũng không nói ra miệng.

Đưa nàng đến cửa trường học, Thân Tự Cẩm động tác trì trệ tháo lỏng dây an toàn, lại không có xuống xe.

"Cố Lai." Nàng ngơ ngác nhìn về đám sinh viên đùa giỡn phía trước, ngữ khí rất nhẹ.

"Ừ."

"Em rất không bình thường sao?"

Trong xe yên tĩnh mấy giây.

Xa Cố Lai buông thõng mắt, "Em muốn nói cái gì?"

Thân Tự Cẩm chậm rãi chớp chớp mắt, "Không có gì."

Nàng xuống xe, chậm rãi hướng cửa trường học đi tới.

Trước cửa đều là đám sinh viên vui đùa, mỗi người đều mang một gương mặt vui vẻ, duy chỉ có mỗi Thân Tự Cẩm thân ảnh cô độc đinh đinh bước đi.

Bóng lưng của nàng tinh tế gầy yếu, cùng đám người xung quanh náo nhiệt không hợp nhau, giống như là... Không thuộc về thế giới này.

Xa Cố Lai phiền não vỗ vỗ tay lái, cũng không biết là đang giận Thân Tự Cẩm không phối hợp hay vẫn là cái khác.

Từ ngày đó về sau, Thân Tự Cẩm tựa hồ thật sự như những gì nàng nói, không giống như trước kia thường xuyên gửi tin nhắn cho cô, mặc dù vẫn sẽ nói chuyện phiếm, nhưng luôn luôn nắm chắc ở một mức độ vừa phải.

Nàng giống như thật sự sợ hãi Xa Cố Lai đưa nàng đi bệnh viện.

Xa Cố Lai sau đó ngẫm lại, có lẽ chuyện này thật kích thích đến nàng, lẽ nào nàng thật sự không có bệnh?

Xa Cố Lai quả thực không hiểu ra sao.

Cô chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, dù sao mặc kệ nàng có hay không hai nhân cách, tóm lại vẫn là Thân Tự Cẩm, mặc kệ nàng biến thành cái dạng gì, đều vẫn tẩy không được những chuyện ác đã từng làm đối với cô.

Chỉ cần người này còn ở bên người cô, Xa Cố Lai sẽ có biện pháp để nàng thống khổ.

Dù sao thì không thể cách xa nàng, chỉ có người cầm trong tay mình, Xa Cố Lai mới có cơ hội thưởng thức sắc mặt khóc thầm của nàng.

Xa Cố Lai nghĩ như vậy, cảm thấy còn rất có đạo lý.

Nhưng bây giờ thỏ con hẳn đang thương tâm, cô nghĩ đến biện pháp trước ổn định lại kẻ tâm lý ngu xuẩn này.

Xa Cố Lai đặc biệt chọn ra một ngày, hẹn Thân Tự Cẩm ra, mặc dù không biết nàng thích gì, nhưng hơi liên tưởng một chút chuyện vui sướng trước đó của nàng, đại khái đều tương đối tâm tính trẻ con.

Cho nên cô hẹn Thân Tự Cẩm đi công viên trò chơi.

Thân Tự Cẩm mấy ngày này đã rất khắc chế đi tìm Xa Cố Lai, trừ bỏ không để cho mình quá dính người, còn có một chút, nàng tạm thời không muốn đối mặt với Xa Cố Lai.

Cách làm của Xa Cố Lai khiến nàng nghĩ tới gia gia của mình, là người ghét bỏ sự tồn tại của nàng.

Mặc dù khả năng... Xa Cố Lai bản ý cùng gia gia của nàng không giống nhau, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút tương đồng.

Mà đoạn thời gian này đều không thể nào gặp mặt, Thân Tự Cẩm phát hiện ở Xa Cố Lai, trừ bỏ đối với nàng một chút chú ý, càng nhiều vẫn là cảm tình nồng đậm.

Chỉ cần Xa Cố Lai nói một câu, nàng đều là một lời nhiệt tình.

Hôm nay người đi công viên trò chơi không nhiều, Xa Cố Lai đối Thân Tự Cẩm nói "Muốn chơi cái gì chơi đi."

Thân Tự Cẩm rất ít đến công viên trò chơi, còn rất hưng phấn, thấy cái gì cũng muốn chơi, Xa Cố Lai cũng bồi tiếp nàng.

Rất nhanh, Thân Tự Cẩm liền tạm thời quên đi chuyện không thích lúc trước, một lòng chỉ sa vào các trò chơi bên trong.

Hai người chơi đến gần chập tối, ngồi lên đu quay ngắm mặt trời lặn. Thân Tự Cẩm thẳng tắp quan sát kiến trúc nạm sắc thái vàng nhạt.

Xa Cố Lai ngồi ở đối diện nàng, nhìn nàng tâm tình không tệ, xem thời cơ nói "Còn tức giận phải không?"

Thân Tự Cẩm quay đầu, "Cái gì?"

"Chuyện ngày đó, xin lỗi."

Thân Tự Cẩm nhu thuận cười cười, "Không có việc gì, có thể là em bình thường có chút kì quái, để chị không thoải mái mới làm cho chị nghĩ em..." Nàng dừng một chút, "Chỉ cần chị đừng có lại đề cập đến chuyện này nữa là được, vậy em thật phải tức giận nha."

Nàng giả bộ tức giận.

Xa Cố Lai rất nhạt kéo kéo khóe môi, "Được."

Tựa hồ dỗ dành khá nhanh.

Xa Cố Lai nghĩ.

Ngồi xong đu quay, Xa Cố Lai giữ chặt Thân Tự Cẩm "Chờ một chút, dẫn em đến xem thứ này."

Thân Tự Cẩm tò mò, đi theo cô đến một ngôi nhà nhỏ.

Bên trong rất tối, Thân Tự Cẩm nhìn có chút không rõ lắm.

Xa Cố Lai nhấn một cái chốt mở, một ngọn đèn nhỏ hơi sáng lên, Thân Tự Cẩm nhìn thấy trước mắt có một tòa điêu khắc hình mặt trăng thật to chạm rỗng kính mờ, bên ngoài tựa hồ điêu khắc rất nhiều đường vân, bởi vì quá mờ, Thân Tự Cẩm thấy không rõ là cái gì.

Chỉ thấy Xa Cố Lai lại nhấn một cái công tắc.

Ngay sau đó, những đường vân mặt ngoài từng cái từng cái sáng lên, vô số huỳnh quang bươm bướm màu lam chậm rãi hiện lên, một con lại một con.

Những đường vân này vậy mà là các loại các hình dạng bướm bướm!

Mỗi con bướm đều hiện ra màu lam huỳnh quang giống đom đóm vậy, rất nhanh liền bay chậm toàn bộ mặt trăng pha lê.

Nhìn qua phảng phất như vô số bươm bướm xinh đẹp, chúng dừng lại sáng trong trên mặt trăng, thần thánh lại mỹ lệ, như xông vào truyện cổ tích bên tinh linh huyễn cảnh.

Thân Tự Cẩm nhìn ngây người.

"Đẹp không?" Xa Cố Lai hỏi.

"Vâng." Thân Tự Cẩm nghiêm túc nói, "Thật xinh đẹp."

"Đây là công viên trò chơi mới làm bươm bướm huỳnh quang, người ngoài còn chưa được xem qua, em là người đầu tiên nhìn thấy."

"Vui vẻ không?"

Thân Tự Cẩm quay đầu, con bướm huỳnh quang đậu ở trên thân hai người, làm thân ảnh hai người mơ hồ mộng ảo hẳn lên.

"Vui vẻ." Thân Tự Cẩm lại quay đầu nhìn xem bươm bướm, nhếch lên cười "Cám ơn chị."

Xa Cố Lai nhìn xem nàng nở nụ cười, nghĩ thầm còn thật dễ dỗ.

Thời điểm trở về túc xá, Xa Cố Lai lại đưa nàng một cái cái hộp nhỏ.

Bên trong là một đôi vòng tai bươm bướm, nàng biết Thân Tự Cẩm thích các loại đồ vật hình bươm bướm, thế là Xa Cố Lai đi vào tiệm tùy tiện chọn một đôi.

Đây là đôi tai màu tím, lúc đầu muốn mua màu lam, nhưng trong tiệm không có, phải hẹn trước, Xa Cố Lai lười bỏ ra sức lực, chỉ muốn trước lừa gạt Thân Tự Cẩm.

Thân Tự Cẩm cảm thấy cô hôm nay bất ngờ nhiệt tình, nhưng nàng rất hưởng thụ, liền không có nghĩ nhiều như vậy.

"Hôm nay rất vui vẻ." Thân Tự Cẩm khẽ mỉm cười, đối Xa Cố Lai nói "Cám ơn chị hôm nay bồi em."

"Em không có tức giận là được." Xa Cố Lai nói.

"Chị rất sợ em tức giận sao?"

Xa Cố Lai ngữ khí bình tĩnh, "Chúng ta đã quen nhau, tự nhiên sợ là bình thường."

Thân Tự Cẩm xấu hổ cười cười, "Vậy em đi vào trước."

Nàng trở lại ký túc xá, mở ra hộp nhỏ, bên trong là vòng tai bướm bươm màu tím.

Màu tím.

Nàng ghét nhất màu tím.

Nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, trên tổng thể vẫn là đặc biệt đẹp mắt, quan trọng hơn chính là, là Xa Cố Lai tặng.

Xa Cố Lai đưa rất nhiều đồ cho nàng, vòng tay, vòng tai.

Thân Tự Cẩm cười, nàng xin lỗi phương thức là đưa đồ sao?

Nàng không có xỏ lỗ tai, dự định trước, sau đó mới xỏ lỗ tai.

Đằng sau một đoạn thời gian quan hệ của hai người còn rất hài hòa, Thân Tự Cẩm ngẫu nhiên s làm bánh ngọt cho cô, Xa Cố Lai như thường lệ nói ăn ngon.

Thân Tự Cẩm giống như là quên chuyện ngày đó của Xa Cố Lai, nhưng có đôi khi nằm mơ vẫn sẽ mơ tới Xa Cố Lai đem nàng đưa vào bệnh viện tâm thần, nàng luôn luôn bị sợ tỉnh.

Sau đó nàng sẽ sờ lấy vòng tay mà Xa Cố Lai tặng, nói cho bản thân Xa Cố Lai sẽ không làm như vậy.

Cô không phải là người như thế.

Thân Tự Cẩm liều mạng thế này an ủi mình.

*

Bên trong hầm đậu xe, Xa Cố Lai vừa đem xe ngừng lại, đang định đi thang máy lên, đằng sau có người gọi cô lại.

"Chị."

Tiếng nói trong suốt, giống như là trộn lẫn giữa giọng nói của thiếu niên cùng nam nhân.

Xa Cố Lai cầm cửa xe tay dừng lại, ánh mắt lướt qua hận ý.

Nàng xoay người, đối mặt nói chuyện với nam nhân, ánh mắt lạnh lùng, "Trần Hữu Phồn."

"Còn nhớ em a."Bộ dáng hắn như nữ nhân, khuôn mặt âm lệ, khóe môi treo ý cười, cả người thờ ơ, "Em rất vui vẻ a, chị."

"Cậu còn dám về nước." Mắt phượng hẹp dài của Xa Cố Lai tràn đầy ý vị nhàn nhạt dữ tợn, "Là cảm thấy tôi tha thứ cho cậu sao?"

Trần Hữu Phồn nhún vai, cười hì hì, "Chị ở đây, em đương nhiên muốn về nước."

"Nghe nói Chu Tứ đi tù rồi." Trần Hữu Phồn chậm rãi đến gần cô, ánh mắt nghiền ngẫm, "Là chị làm đi, làm rất tốt a, như vậy thì lại cũng không có người cùng em đoạt chị."

Nếu như nói Chu Tứ là một con chó ngu xuẩn ích kỷ, thì Trần Hữu Phồn chính là một con hồ ly âm hiểm xảo trá.

Hai người đều là cá mè một lứa, đều đồng dạng để Xa Cố Lai ghê tởm.

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi." Xa Cố Lai lạnh lùng nhếch miệng, "Cậu cũng sẽ giống như anh ta."

Trần Hữu Phồn thật thấp cười vài tiếng, "Vậy em thật rất chờ mong."

Hắn xích lại gần gương mặt của Xa Cố Lai, từng chữ từng câu nói "Chị, chân của chị thế nào rồi?"

Quanh thân Xa Cố Lai cấp tốc giống như là đóng băng, nhìn ánh mắt của hắn giống như là muốn giết người.

Không ai biết chân của Xa Cố Lai đã từng bị đánh gãy qua, người hành hung là Trần Hữu Phồn.

Dục vọng chiếm hữu của Trần Hữu Phồn cực kì lớn, nhìn thấy Chu Tứ luôn luôn quấn lấy Xa Cố Lai, liền sinh ra ý nghĩ bệnh trạng đem Xa Cố Lai biến thành chim hoàng yến của hắn, mọi việc đều chỉ có thể lệ thuộc vào hắn.

Cho nên hắn phân phó người đem hai chân của cô đánh gãy, từ đây rốt cuộc không còn cách nào hành tẩu, muốn đem cô biến thành một người tàn tật xinh đẹp.

Nhưng không may Xa Cố Lai trốn được, cuối cùng cô bởi vì chân trái gãy xương nằm bệnh viện ba tháng.

Mà cái chân kia cũng để lại di chứng, kịch liệt vận động hoặc khí trời ẩm ướt rét lạnh sẽ ẩn ẩn đau nhức, những chuyện này Xa Cố Lai không cùng bất cứ người nào nói qua, ai cũng nhìn không ra chân của cô có vấn đề.

Trần Hữu Phồn thấy cô biểu tình lạnh lùng, cười rất vô tội, "Thật sự là đáng tiếc đó chị, ngày đó chị trốn được. Nếu như chị nghe lời của em, nói không chừng sẽ không gặp loại chuyện tội này."

Xa Cố Lai ngữ khí băng lãnh "Nếu như ở bên cạnh cậu, tôi mới là chân chính bị tội."

Trần Hữu Phồn muốn tới vỗ bả vai cô, Xa Cố Lai chán ghét tránh ra.

Hắn cũng không tức giận, chỉ là uốn mắt lên, "Chị, Chu Tứ chết rồi, thế giới này sẽ không lại có người cùng em đoạt chị. Chị phải tin tưởng, Chị giống như em, đều bị tất cả mọi người thế giới này chán ghét, chúng ta là cùng một loại người."

Xa Cố Lai ghê tởm muốn ói, nhìn gương mặt kia của hắn chỉ muốn hung hăng dùng đao rạch nát.

Trần Hữu Phồn quay người đi rồi, trước khi đi đột nhiên bổ sung, "Nghe nói chị gần đây cùng Thân Tự Cẩm rất thân thiết, chị, các người là quan hệ gì."

"Chờ cậu chết tôi liền nói cho cậu."

Trần Hữu Phồn cười vài tiếng, "Cô ta trước đó như thế đối với chị, chị còn có thể quên đi tất cả hiềm khích lúc trước, chị lúc nào thành một người độ lượng vậy."

Xa Cố Lai híp mắt.

"Chị không sợ cô ta lại cho chị thống khổ sao?" Trần Hữu Phồn tựa hồ cực kỳ vui vẻ, "Chị, người bên cạnh chị tất cả đều không phải dạng tốt đẹp, bao gồm Thân Tự Cẩm, a a mặc dù em cũng vậy, nhưng em yêu chị nha, phải làm thật giỏi lo cho em nha."

Xa Cố Lai tâm tình kém tới cực điểm, khuôn mặt xinh đẹp một mảnh sương lạnh, cô bụm mặt, lộ ra một đôi mắt hung ác.

Chân trái tựa hồ đau lên.

Đoạn ký ức làm người căm ghét kia ngóc đầu trở lại, trong đầu Xa Cố Lai cuộn lên biển ngầm hận ý.

Cô nhất định phải chơi chết Trần Hữu Phồn.

Còn có Thân Tự Cẩm.

Một đám người đáng chết.

Xa Cố Lai gọi một cú điện thoại, đối đầu kia nói "Số liệu quay phim lập tức khôi phục cho xong đi, tôi hiện tại muốn dùng."

*

Thân Tự Cẩm hôm nay làm món đồ ngọt mới, định đưa đến trong phòng nghỉ Xa Cố Lai, nửa đường gặp Tiểu Hứa, Tiểu Hứa thấy được nàng, lo lắng nói "Thân tiểu thư, có thể giúp tôi một việc không?"

"Sao vậy?"

Tiểu Hứa đem văn kiện trong tay đưa cho Thân Tự Cẩm, ôm bụng, "Giúp tôi đem những văn kiện này đưa đến văn phòng của Xa tổng, tôi muốn đi phòng vệ sinh một chút, không nhịn nổi."

Thân Tự Cẩm: "À, được, cô đi đi."

Nàng cầm những văn kiện này đến văn phòng Xa Cố Lai, đặt trên mặt bàn.

Xa Cố Lai không cho phép có người đến văn phòng của cô, bởi vậy Thân Tự Cẩm dự định không ở lại thêm, nhưng ánh mắt quét đến thấy cái gì đó, bước chân đổi hướng, đi về phía ngăn tủ.

Đây đại khái là ngăn tủ cất giữ tạp vật, đồ bên trong rất tạp, ở tận dưới đáy chất đống nhiều hộp trang trí tuyệt đẹp.

Đặc biệt giống với hộp đồ ngọt trước đó của nàng.

Thân Tự Cẩm không rõ vì cái gì thả hộp rỗng ở đây, ăn xong rồi vì cái gì hộp không vứt bỏ đi?

Tiếp lấy, nàng nhìn thấy một cái hộp trong suốt, kia là nàng trước đó tìm không thấy cái hộp khác, liền cầm một cái hộp trong suốt.

Nàng thích tạo kinh hỉ cho Xa Cố Lai, bởi vậy luôn luôn sẽ dùng hộp mờ đục, đây là một cái hộp trong suốt duy nhất.

Cho nên nàng có thể thấy bánh mousse bên trong đã hư nhìn rõ rõ ràng ràng.

Thân Tự Cẩm quỷ thần xui khiến mở hộc tủ ra, sau đó đem những cái kia hộp nhất nhất đều mở ra.

Đều không ngoại lệ, tất cả đều là đồ ngọt đã bị hư, nhìn đến mức thậm chí không nhúc nhích.

Đây đều là đồ ngọt mà nàng gần nhất làm cho cô.

Tất cả đều hư.

Xa Cố Lai một ngụm cũng chưa ăn.

Thân Tự Cẩm nghĩ tới WeChat trước đó Xa Cố Lai khen ngợi đồ ngọt, cô đã không có ăn, vì sao lại cảm thấy ăn ngon?

Thân Tự Cẩm nhìn những đồ ngọt đã hư này, toàn thân băng lãnh.

Xa Cố Lai tại sao phải lừa nàng.

Đã không thích ăn, vì cái gì không nói.

Trách không được ngày đó đáp án của cô không hiểu ra sao, rõ ràng nàng nói sai đem mousse việt quất nói thành mousse dâu tây, Xa Cố Lai lại một chút cũng không có phát giác được không đúng chỗ nào.

Bởi vì cô căn bản là không có nếm qua.

Nói không chừng, từ lúc nàng làm cho cô đồ ngọt, Xa Cố Lai một ngụm cũng chưa ăn qua, tất cả đều giống ném tạp vật vào trong góc.

Thân Tự Cẩm không rõ cô làm như thế có ý nghĩa gì.

Nàng những ngày này nhọc nhằn khổ sở làm đồ ngọt lại ý nghĩa gì.

Nếu như không thích ăn, đều có thể cùng nàng nói, nàng liền không làm, lại vì cái gì muốn gạt nàng.

Xa Cố Lai hộp cũng không nguyện ý mở ra.

Một loại tên là trêu cái đinh thật sâu vào xương cốt Thân Tự Cẩm, nàng nhìn những đồ ngọt này đã còn không nguyên trạng, toàn thân toát ra băng lãnh xấu hổ.

Nàng những ngày này đắc chí, cho rằng rốt cuộc có người có thể tiếp nhận đồ vật của nàng, kết quả hiện thực hung hăng cho nàng một cái tát, tàn nhẫn nói cho nàng —— không có người sẽ tiếp nhận đồ vật của Thân Tự Cẩm nàng.

Nàng chán ghét bị lừa.

Muốn đi hỏi cô một chút.

Thân Tự Cẩm tẩy não cho bản thân, cảm thấy Xa Cố Lai là có ẩn tình.

Nàng lảo đảo đứng lên, muốn rời khỏi nơi này.

Đúng lúc Xa Cố Lai đi vào văn phòng.

"Cố Lai, em muốn hỏi chị..."

"Ai cho phép em vào phòng làm việc của tôi." Xa Cố Lai tâm tình cực kém, nhìn mặt của nàng, chỉ cảm thấy bài xích.

"Em..." Thân Tự Cẩm thỏ thẻ một chút, "Em muốn hỏi chị một chuyện."

"Ra ngoài." Xa Cố Lai sắc mặt băng lãnh, thấy nàng không đi, liền nắm chặt tay của nàng, đưa nàng kéo ra ngoài cửa.

"Tôi có việc, đừng vào." Xa Cố Lai nói xong cũng đóng cửa lại.

Thân Tự Cẩm gần như là bị đuổi ra ngoài cửa, nàng trì trệ mà nhìn cánh cửa, cả người trống rỗng.

Xa Cố Lai lạnh lùng giống khối băng, rõ ràng là thời tiết mùa hè, Thân Tự Cẩm lại cảm thấy lạnh.

Nàng trở lại ký túc xá, Bạch Minh Dục thấy nàng thất hồn lạc phách, liền dính sát hỏi "Thế nào lại có biểu cảm này?"

Thân Tự Cẩm không biết nên thế nào cùng Bạch Minh Dục nói, nửa ngày, nàng mờ mịt hỏi Bạch Minh Dục.

"Minh Dục, nếu như có người lãng phí đồ ăn cậu vất vả làm, cậu sẽ có tâm tình gì?"

"Đương nhiên là tức giận đó." Bạch Minh Dục nói, "Mình nhọc nhằn khổ sở làm, người đó vậy mà lãng phí, xem thường mình à."

Thân Tự Cẩm thì thào "Tức giận sao?"

Nàng bây giờ tức giận sao?

Giống như không tính là tức giận, chẳng qua là cảm thấy có chút khó chịu, trái tim trống rỗng, có loại bi thương bị trêu đùa.

Mà bi thương này lại là người nàng thích nhất ban cho.

Thân Tự Cẩm đầu óc trống rỗng, không biết hiện tại nên lấy tâm tình gì chất vấn Xa Cố Lai.

Nàng lần đầu tiên yêu đương, không biết sau này bị người yêu lừa dối, bản thân nên làm những gì?

Bạch Minh Dục nhìn nàng tâm tình không tốt, quyết định chuyển đề tài, "Ngày mai muốn hay không đi làm bánh ngọt cho chị Cố Lai, mình cùng cậu cùng một chỗ làm."

Thân Tự Cẩm yên lặng ánh mắt giật giật, sau đó chậm rãi lắc đầu.

"Không được, mình sau này không muốn làm nữa."

*

Xa Cố Lai mấy ngày nay vội vàng cho người sửa chữa một đoạn video, đây là một camera cỡ nhỏ, bề ngoài bị hủy không sai biệt lắm, nhưng còn tốt bên trong không có hoàn toàn hủy hoại, còn có có thể sửa chữa.

Hình mặt trong máy thu video đối Xa Cố Lai cực kỳ quan trọng, đây có thể là lưỡi dao quan trọng phá hủy Trần Hữu Phồn.

Trần Hữu Phồn trong giới giải trí là ngôi sao ca nhạc lưu lượng, muốn muốn hủy hoại hắn, nhất định phải hủy đi danh dự của hắn.

Cô mấy ngày này tâm tư đều đặt ở trên người Trần Hữu Phồn, nên không thế nào nghĩ đến Thân Tự Cẩm, cũng liền không biết Thân Tự Cẩm đã có một tuần lễ không gửi tin nhắn cho cô, trước kia thường xuyên đưa đồ ngọt cũng không có đưa nữa.

Đợi đến camera rốt cuộc có rồi, cô mới hơi có thể nghỉ ngơi một chút.

Mà một ngày nào đó nhìn điện thoại mới phát hiện Thân Tự Cẩm đều không có gửi tin nhắn cho cô.

Chẳng lẽ là ngày đó thái độ của cô làm nàng tức giận.

Xa Cố Lai sách một tiếng, cái này cũng có thể tức giận.

Xa Cố Lai chủ động gửi cho nàng một tin nhắn.

【 ở đâu. 】

Xa Cố Lai cho là nàng rất nhanh sẽ phản hồi, nhưng đợi cô nói xong hợp tác, ăn cơm xong, ròng rã một ngày, Thân Tự Cẩm cũng không phản hồi.

Xa Cố Lai cười lạnh một tiếng.

Còn có tính khí.

Nàng có mặt mũi gì cùng bản thân cô phát cáu.

Xa Cố Lai cũng không muốn hống nàng, nghĩ thầm bản thân còn chưa bắt đầu trả thù nàng, cái con thỏ ngu xuẩn này cũng dám nhăn mặt với cô.

Thật sự cho rằng bản thân nàng được yêu cho nên ỷ sủng mà kiêu sao?

Xa Cố Lai mặt lạnh muốn tuyết rơi, Tiểu Hứa lúc tiến vào đều run lẩy bẩy.

"Xa... Xa tổng, đây là kịch bản hợp tác mà Lý đạo đưa tới."

"Ừ."

Tiểu Hứa hoàn thành công việc của mình, chỉ muốn đi nhanh một chút, bỗng Xa Cố Lai gọi nàng lại.

"... Chuyện gì ạ? Xa tổng."

"Thân Tự Cẩm ngày đó đến văn phòng tôi làm cái gì?"

Tiểu Hứa thành thật mà nói rõ tình huống.

Xa Cố Lai khoát khoát tay, để nàng ra ngoài.

Ngày đó Thân Tự Cẩm có phải là có lời gì muốn hỏi cô?

Xa Cố Lai tò mò lời nói đó, vào lúc tan việc, cô đi cửa hàng đồ ngọt, cô biết nàng sau khi tan học không có việc gì sẽ tới tiệm của em gái Bạch Ngu làm công.

Thời điểm Xa Cố Lai vào cửa hàng, trong tiệm chính là giờ cao điểm, mấy nhân viên cửa hàng rất bận rộn, Thân Tự Cẩm thân cao, Xa Cố Lai liếc mắt liền nhìn thấy.

Một tuần lễ không gặp, thế nào cảm giác lại gầy.

Cô không có quấy rầy Thân Tự Cẩm, tùy tiện tìm một vị trí, qua một hồi lâu mới có phục vụ viên tới hỏi cô muốn gọi món gì.

Xa Cố Lai nói "Để cô gái cao cao tóc ngắn quăn kia trong tiệm các người tới phục vụ tôi."

Phục vụ viên đầu tiên là bối rối một chút, sau đó kịp phản ứng, "A, ngài nói là Tiểu Cẩm đi, được, ngài chờ một lát ạ."

"Tiểu Cẩm, khách hàng bàn số 56 chỉ danh muốn cho em đi qua đó."

Thân Tự Cẩm đang đánh bơ, nghe vậy, "Em sao? Vì cái gì hết lần này tới lần khác chỉ danh em."

"Không biết nha." Người kia nói, "Khách hàng kia siêu xinh đẹp, có phải là bạn của em không, em đi xem một chút đi."

Thân Tự Cẩm nghi hoặc, nhưng vẫn đi.

Xa xa, nàng thấy Xa Cố Lai ngồi ở bàn số 56, nàng phản ứng đầu tiên chính là muốn rời đi, nhưng Xa Cố Lai một tay chống đỡ cằm, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía phương hướng của nàng.

Xa Cố Lai thấy được nàng, Thân Tự Cẩm cũng không đi được.

Nàng chỉ có thể đi qua, cứng rắn nói nói "Cần gì ạ?"

"Yêu cầu em ngồi ở đối diện chị." Xa Cố Lai bình tĩnh nói.

(Mình thấy lúc đang edit mà bình luận cảm xúc k hay lắm nhma ả ta trơ trẽn quá chịu k nổi lun á)

Thân Tự Cẩm nhìn mặt của cô, cổ đắng chát kia lại tràn lên giữa cổ họng.

"Nếu như không cần, tôi liền đi." Nói liền muốn đi.

"Dừng lại." Xa Cố Lai chậm rãi mở miệng, hất cằm một cái đối diện, "Ngồi xuống đi."

Thân Tự Cẩm do dự một hồi, vẫn là ngồi xuống.

Xa Cố Lai trào phúng nàng, "Thân Tự Cẩm, cáu kỉnh gây sự không sai biệt lắm a, lại làm việc khiến người chán ghét."

"Chị cảm thấy em cáu kỉnh sao?" Thân Tự Cẩm khẽ nói.

"Nếu không thì sao?"

Thân Tự Cẩm thẳng tắp nhìn cô.

Nàng mấy ngày nay bởi vì luôn cảm thấy bị lừa dối trêu đùa, vẫn luôn không muốn nhìn thấy Xa Cố Lai, không nghĩ tới ở trong mắt cô bản thân là cố tình gây sự.

Yết hầu giống như có tảng đá, chặn nói không ra lời, nàng trầm mặc hồi lâu, trong mắt Xa Cố Lai có thể thấy dần dần không nhịn được nữa, mở miệng nói.

"Bánh ngọt trong ngăn kéo của chị... em thấy được."

Xa Cố Lai con ngươi co rụt lại, nhíu mày lại "Cái gì?"

Thân Tự Cẩm cảm thấy nói ra vẫn đủ khó khăn, "Bánh ngọt bị hư trong ngăn tủ của chị em thấy được, những món đồ ngọt đó đều là em làm đưa cho chị."

Xa Cố Lai sắc mặt rất trầm.

Thì ra Thân Tự Cẩm mấy ngày nay không để ý tới cô là bởi vì việc này.

Nàng đưa đồ ngọt cho Xa Cố Lai đều bị cô ném vào trong ngăn tủ, cách một đoạn thời gian toàn bộ sẽ bị vứt bỏ, lần trước khả năng chưa kịp vứt bỏ, chết không chết bị nàng phát hiện.

Xa Cố Lai không có bị bắt mà xấu hổ, "Cho nên? Em muốn cùng chị nói chính là chuyện này sao?"

Thân Tự Cẩm hoài nghi mình nghe lầm, "Chị lẽ nào... Không tính cho em một lời giải thích sao? Vì cái gì em làm đồ ngọt cho chị tất cả đều lãng phí, đã..." Ánh mắt của nàng khó không che giấu được bi thương, "Chị đã không thích ăn, vì cái gì không nói cho em, để em làm đồ ngọt lâu như vậy."

"Thậm chí... Lừa dối em nói ăn ngon."

Xa Cố Lai mặc dù không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng là dưới mắt khẳng định không thể thừa nhận, chuyện này cô làm không cẩn thận, chỉ có thể trước cho qua đã.

"Chị không muốn bác bỏ ý tốt của em." Xa Cố Lai dùng ngữ điệu lừa gạt nói, "Em thật vất vả có một việc yêu thích, chị không đành lòng đả kích em."

Thân Tự Cẩm nhìn thấy ngón tay nhỏ của cô co rúc một chút, khả năng Xa Cố Lai bản thân cũng không phát hiện, thời điểm cô nói láo sẽ không tự chủ câu ngón tay nhỏ.

Đây là điều gần nhất Thân Tự Cẩm mới phát hiện.

Xa Cố Lai đang nói láo.

Thân Tự Cẩm thật chặt nhấp môi dưới, mắt lông mi có chút run.

"Phải không?"

Thân Tự Cẩm cho người đem lên một khối bông tuyết tô, chậm rãi nói "Đây là sản phẩm mới trong tiệm, so với em làm ăn ngon hơn, chị nếm thử đi."

Xa Cố Lai đối với đồ ngọt không có hứng thú, thậm chí có khuynh hướng chán ghét, có thể không ăn liền không ăn, cô tìm một cái cớ "Chị hôm nay ăn món này rồi, cũng không muốn ăn tiếp."

Thật ra chính là không thích ăn đi.

Thân Tự Cẩm nghĩ.

Nếu là không thích ăn, lại khiến nàng làm đồ ngọt cho cô thật lâu, giống một tên hề, mỗi ngày đều vì cô đánh giá mà âm thầm vui sướng.

Thân Tự Cẩ thật không rõ Xa Cố Lai đang suy nghĩ gì.

Ở nơi này một tuần lễ không có liên hệ với cô, Xa Cố Lai cơ hồ đều không hỏi nàng vì cái gì không cùng cô gửi tin nhắn, cũng không có tìm nàng, thật giống như Xa Cố Lai quên mất có người như nàng vậy.

Thật ra trước kia chính là thế này, hai người cho tới bây giờ đều là Thân Tự Cẩm chủ động, Xa Cố Lai luôn luôn bình thản thậm chí là lạnh lùng.

Nàng cảm thấy bản thân bắt đầu không hiểu Xa Cố Lai.

Tại sao phải lừa dối?

Người yêu không nên thẳng thắn sao?

Vì cái gì cô yêu đương lại không giống nhau.

"Còn đang tức giận sao?" Xa Cố Lai thấy nàng còn dáng vẻ rầu rĩ không vui, có chút không có kiên nhẫn.

Cô cầm tay Thân Tự Cẩm để ở trên bàn, "Em ngoan như vậy, sẽ không làm ầm với chị, đúng không."

Thân Tự Cẩm nhìn xem tay hai người dính lấy nhau, "Em..."

Nếu như nàng nhất định phải làm ầm lên, Xa Cố Lai có phải sẽ tức giận.

Nếu như cô tức giận, hẳn cũng sẽ không để ý đến mình đi.

Thân Tự Cẩm nghĩ nghĩ vẫn là không thể tiếp nhận cục diện Xa Cố Lai không để ý tới nàng, trong thế giới này, Xa Cố Lai là tinh thần của nàng ký thác, nếu như cách xa cô...

Nàng tạm thời vẫn không thể tưởng tượng hiện thực không có Xa Cố Lai.

Nàng lần đầu tiên thích một người như thế, cũng không biết làm như thế nào đi thích người, chỉ biết nếu như chính mình không ngoan, liền sẽ giống mẹ cùng ông nội đối nàng như thế, rơi vào hoàn cảnh bị vứt bỏ.

Dù cho trái tim đang đổ mưa, Thân Tự Cẩm còn cứng rắn chống đỡ nụ cười, "Vâng."

Thật tò mò, rõ ràng Xa Cố Lai tay thật ấm áp, nhưng tay của nàng chỉ cảm thấy lạnh.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Hữu Phồn sẽ không có rất nhiều vai diễn, rất nhanh sẽ offline

Cảm tạ đặt mua: D

- -------------------

Editor: Xin chào mấy bạn, xin lỗi vì mình up hơi lâu nha:3 thật ra vài tháng trước mình đã đọc xong bộ này rồi nhưng vì bị cuốn quá nên mình tạm thời k ed tiếp để cảm xúc tụt dần kkkk cộng thêm mình khá bận nên chỉ editor mấy chap cuối để sau này hong bị cuốn vào bộ này nữa 😊))) nên giờ mình mới editor tiếp các chap để up cho các bạn đây haha

Mình đã ráng edit thuần Việt về câu văn cũng như hoàn cảnh, đối thoại phù hợp nhất có thể rồi!!! Mn có ý kiến gì hãy nói mình nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play