Editor: vừa đọc vừa làm nên mình k biết cốt truyện đâu kekeke
#Tân Tuyết
Năm 2018, Lan thành, tuyết lớn.
Bên trong công ty giải trí CG đèn đuốc rã rời, bận rộn, mấy cô gái mới ra tập luyện xong đang chờ thang máy.
Đinh.
Thang máy bị mở ra, khuôn mặt nữ nhân chậm rãi xuất hiện trước mặt các cô gái đang đợi thang máy.
"Chào Xa tổng." Cô gái gặp người, lập tức cúi đầu xuống, quy quy củ củ chào hỏi.
Nữ nhân thân mặc áo khoác vải ka-ki, dáng người tinh tế cao gầy, tóc đen nhánh uốn thành gợn sóng, tùy ý xoã ở đầu vai.
Lông mày nhỏ dài, mắt đen nhánh, khuôn mặt lãnh đạm mỹ lệ, rõ ràng sinh ra với khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp tuyệt trần, nhưng bởi vì giữa lông mày hờ hững mà để người ta sinh ra cảm giác mấy phần xa cách, làm người không dám tới gần.
Nàng không nói chuyện, chỉ là nhẹ nhàng ừ một tiếng, đi ra thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, cô gái nín thở cuối cùng cũng được thả lỏng hô hấp, vỗ ngực một cái, sợ nói "Má ơi, Xa tổng thật là dọa người a."
"Rõ ràng lớn lên xinh đẹp như vậy, vì cái gì lãnh đạm như vậy." Một cô gái buộc đuôi ngựa lẩm bẩm, "Thật hiếu kỳ nửa kia của Xa tổng là ai, rốt cuộc là đại thần nào có thể làm cô ấy để mắt đây."
"Ai, các cậu không biết sao?" Tóc ngắn nữ hài bát quái nói, "Nghe nói Xa tổng trong lòng có yêu thầm một người, đợi người đó* rất lâu, những người khác đều không được cô ấy để ý đâu."
(Ở Trung Quốc thì anh ấy, cô ấy đều gọi chung chung nên không phân biệt được nam nữ nên mình để "người đó", ở đây mấy cô gái nhiều chuyện này tưởng là đàn ông đó)
"Thiệt hay giả vậy." Mấy cái khác thì cô gái hiển nhiên không tin, Xa tổng bất quá hơn ba mươi tuổi, sinh ra xinh đẹp, sự nghiệp có thành tựu, hoàn mỹ như thế, khan hiếm người đốt đèn lồng cũng khó khăn tìm, còn có như thế không biết điều như vậy.
"Thật nha." Cô gái tóc ngắn thấp giọng thì thầm, "Công ty người người đều biết a, đều nói văn phòng cô ấy vẫn luôn bày biện một tấm ảnh, bên trong là cô ấy cùng một người khác chụp ảnh chung, Xa tổng thường xuyên nhìn xem tấm ảnh mà xuất thần."
Các nữ hài hiển nhiên rất hiếu kỳ, "Ai nha ai nha, có đẹp trai hay không a."
"Không biết a." Cô gái tóc ngắn buông tay, nhớ lại một chút, "Người kia mặt bị sẹo, hoàn toàn thấy không rõ dáng dấp ra sao."
Thang máy mở rồi, cô gái tóc ngắn đi ra thang máy, thuận miệng nói "Cũng không biết là nam hay nữ."
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, Xa Cố Lai chống đỡ một cây dù, không có lái xe, chậm rãi đi tới một chỗ tiệm hoa.
"Xin chào, quý khách muốn mua hoa không ạ?"
"Ừm."
"Cần gì hoa ạ?" Nhân viên cửa hàng mỉm cười đáp, "Là tặng cho người yêu sao?"
Xa Cố Lai lông mi lãnh đạm mà thon dài run lên một cái, tựa hồ có loại tổn thương loại nào đó lướt qua, nàng hơi hơi há to miệng.
"Không phải."
"Không phải người yêu."
"Được rồi, vậy ngài cần hoa gì, tôi có thể giúp ngài nhìn xem."
Xa Cố Lai nghĩ tới một gương mặt, đạm thanh "Bạch Sơn trà."
Phía ngoài tuyết càng lúc càng nhiều, Xa Cố Lai đi tới một mộ địa, nàng đem Bạch Sơn trà đặt xuống nơi nào đó trước mộ bia.
Trời tối quá, thấy không rõ trên bia mộ tấm ảnh.
Đêm đen như mực, lạnh như băng tuyết, Xa Cố Lai lặng im, không nói một lời nhìn trước mắt mộ bia, thật lâu không nói một lời.
"Tôi không biết em thích hoa gì." Hồi lâu, Xa Cố Lai mở miệng một cái, tiếng nói hơi nghẹn lại.
"Tùy tiện mua một đoá, cảm thấy rất xứng với em."
Thuần trắng không nhiễm sắc, như là mặt mũi của em.
Tay bị đông đến cứng đờ, Xa Cố Lai mặt lãnh đạm vô cùng nhợt nhạt, trái tim có chút khó mà hô hấp, con mắt cũng rất chua xót, nàng chậm rãi thở ra một hơi, ý đồ hòa hoãn trái tim buồn bực đau nhức của mình.
Mỗi lần đều là thế này, chỉ cần nàng đến xem cô, trái tim của nàng đều là rất khó chịu, như cái bệnh tim lâu năm của người bệnh.
Tuyết rơi ở đầu vai, Xa Cố Lai suy nghĩ nhiều rất nhiều lời nói, nhưng phát hiện bản thân đối người nằm ở mộ bia này hiểu quá ít, không cách nào tiếp tục bình thường trò chuyện được.
Nhưng nàng thật thống khổ, không thể diễn tả cảm giác nổ tung bên trong cơ thể, không cách nào kể ra tưởng niệm chồng chất ở cổ họng, lại một câu cũng nói không nên lời.
Nàng không dám nói, cũng không có mặt để nói.
Bởi vì nàng là người đã giết chủ nhân của mộ bia này.
Xa Cố Lai xưa nay luôn là vẻ mặt băng lãnh lãnh đạm, lúc này đây lại chậm rãi hiện ra một tia đau buồn, nàng thống khổ bụm mặt, cái gì cũng không nói lời.
Thật xin lỗi, Thân Tự Cẩm.
Nàng chỉ dám nói ở trong lòng.
Tôi có chút nhớ em, em có thể hay không cảm thấy tôi kỳ quái.
Nhưng tôi thật rất nhớ em.
Tuyết chậm rãi rơi nhỏ dần, Xa Cố Lai lại khôi phục sắc mặt xa cách giống như nước lạnh, lại giống như bia mộ lạnh lẽo kia.
Xa Cố Lai đã mấy ngày không có ngủ, lại ở đi mộ địa, cả người mệt mỏi vô cùng, hết lần này tới lần khác đều là bản thân nàng là đón xe tới, địa thế xa xôi, hiện tại trong thời gian ngắn cũng không đón được chiếc xe nào, nàng cảm thấy bản thân sẽ nhanh ngất đi, trước mắt xuất hiện một mảng đen tối.
Ở một cầu thang trên phố, do cầu thang quá trượt, nàng không có vịn lấy, mắt thấy sắp té xuống, một đôi tay bỗng nhiên đỡ nàng lại.
"Cái kia... Chị không sao chứ?"
Xa Cố Lai khó khăn mở mắt ra, thấy trước mắt đỡ lấy của mình là một cô gái.
Một gương mặt cực kỳ sạch sẽ vui vẻ hiện ra, như trong ngày mùa đông Bạch Sơn trà, thuần trắng mà ngây thơ.
"Thân... Tự Cẩm." Xa Cố Lai bỗng nhiên bắt lấy tay của cô, nhìn thấy người mà trong mộng xuất hiện lặp đi lặp lại nhiều lần, cảm xúc của nàng trở nên kích động dị thường.
"Em không chết sao?"
Cô gái trước mắt tựa hồ bị giật mình, vội vàng buông lỏng tay ra, mím chặt môi, sau đó bình tĩnh mở miệng.
"Tiểu thư, có lẽ chị nhận lầm người rồi." Cô gái giương mắt, nhìn xem nàng với ánh mắt lạ lẫm vô tội.
"Tôi không quen biết chị."
Cô gái ném xuống câu nói này rồi vội vàng rời đi, lưu lại Xa Cố Lai ở tại chỗ ngưng trệ lại trầm mặc.
Sau khi đi thật lâu, cho đến nhìn không thấy Xa Cố Lai, cô gái mới ngừng lại được, cô thở phì phò, che ngực, ở trong ngực ẩn giấu điều gì đó kiềm chế đã lâu.
Cô không nghĩ tới còn có thể gặp phải Xa Cố Lai, cô đã cực kỳ lâu không gặp qua nàng, cô thậm chí cho rằng đời này khả năng cùng người kia vô duyên.
Cô cũng không muốn gặp lại người này, một lần nữa sống lại, Thân Tự Cẩm mặc dù cảm thấy sống sót không có ý nghĩa gì, nhưng dù sao đã không có chết đi, cô không muốn giống như trước kia đều giống nhau mà chết.
Chỉ cần cô không gặp lại nàng, cả đời này có thể như thế mà miễn cưỡng vượt qua.
Thân Tự Cẩm nhớ lại, đó là một đoạn thời gian vừa không có ý nghĩa vừa thống khổ.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dự thu 《 công lược nam chủ phản diện cô cô 》 cầu cất giữ.
Văn án: thẳng nữ xuyên thành vị hôn thê của nam chủ, vị hôn thê là một ác độc nữ phụ, vì tư lợi, một lòng ái mộ nam chủ, đáng tiếc nam chủ lại chỉ thích lấy nữ chủ.
Thẳng nữ: Tôi hiểu, nhiệm vụ của tôi nhất định là công lược nam chủ, để hắn yêu nàng.
Hệ thống: Không, nhiệm vụ của cô là công lược nam chủ... Cô cô.
Cô cô nam chủ Trần Mịch, nữ phản diện lớn nhất toàn văn, nghe nói nàng lãnh đạm nội liễm, nhân vật này đều luôn bày ra gương mặt như một tấm khối băng, không có người thích nàng, trong sách là nhân vật bị người ghét nhất.
Thẳng nữ cũng ghét nhất nhân vật này.
Nghe hệ thống nói, thẳng nữ có gương mặt xinh đẹp liền tràn đầy mắt ánh không vui.
Điên rồi sao, nàng là một gái thẳng tại sao phải công lược Trần Mịch, vẫn là nàng ghét nhân vật này nhất.
Thẳng nữ phát tính đại tiểu thư, nhìn Trần Mịch càng phát ra không vừa mắt, tổng là đối với nàng chọn ba lấy bốn.
Nhưng Trần Mịch vẫn luôn kiệm lời nội liễm, đối với nàng cử chỉ nhìn như không thấy, luôn luôn lãnh đạm lấy tiếp nhận nàng tùy hứng.
*
Trần Mịch cả đời cô độc, bên người chưa từng có người nào thích nàng, nàng cũng đã sớm tiếp nhận cái nhân sinh nhạt nhẽo này, thẳng tới khi có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đến bên cạnh nàng, cô gái là vị hôn thê của cháu nàng, tính tình nuông chiều, luôn luôn hầu ở bên người nàng, Trần Mịch nhân sinh như màu xám tro lại xuất hiện một màu sắc thái mới.
Cho đến sau này nàng biết cô gái đó mười phần chán ghét nàng, là vì một nhiệm vụ nào đó mới tiếp cận nàng.
Cô gái đó khóc nói rằng không nghĩ cùng nàng ở cùng một chỗ, nàng muốn trở về nhà.
Trần Mịch trầm mặc lau đi hàng lệ tuông chảy trên mặt nàng, động tác rất nhẹ nhàng.
Trần Mịch thích cô gái tính tình Đại tiểu thư này, nhưng nàng vẫn quyết định thả nàng ấy trở về.
"Thật xin lỗi." Trần Mịch lau đi hàng lệ trên mặt nàng, động tác rất nhẹ, "Là lỗi của tôi, em đi đi."
【 nuông chiều mỹ mạo tính tình rất lớn niên hạ muội muội & nội liễm kiệm lời kì thực rất ôn nhu niên thượng a di 】
Chú thích:
① gai ngươi ngọc là gái thẳng, giao du với bạn trai (nhưng chẳng hề làm gì), thuộc về thẳng bẻ cong.
② tuổi kém 15, gai ngươi ngọc 22, Trần Mịch 37, niên hạ công.
③ đại khái là có truy thê hỏa táng tràng tình tiết, cẩu huyết.
- -----------
Editor có điều muốn muốn nói: má ơi tác giả bộ này gu lạ quá à, sao toàn niên hạ công mà mấy bà công thì yếu đuối, khóc nhè, tính đại tiểu thư mà thụ thì lãnh đạm, ôn nhu, băng lãnh dị:))))
Thôi tui quyết định gòi tui vẫn team bà Xa với bà Trần công đảng nhé, đả đảo tác giả haha
Hmmm lúc đầu mình định để bà Xa với bà Trần ngôi ba xưng "nàng" nhưng mà mấy bả tuổi lớn hơn vả lại tính tình lãnh đạm siêu ngự tỷ nên thôi mình để "cô", còn 2 bà kia cũng đổi thành "nàng" nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT