Hai người về đến nhà, Thân Tự Cẩm đem đồ đã mua toàn bộ bày ra.

Xa Cố Lai khó được đi ra ngoài, đường đi lại quá xa, chân còn có chút không thoải mái, liền ngồi ở trên ghế sofa, nhìn xem Thân Tự Cẩm thu dọn.

Thân Tự Cẩm đem hoa quả toàn bộ để lên bàn, Xa Cố Lai liếc mắt nhìn, thờ ơ hỏi một câu "Vì cái gì đều là hoa quả màu xanh."

Táo xanh, thanh nho khô, thanh quýt, đều là màu xanh.

"Chị không phải thích ăn sao?" Thân Tự Cẩm vừa đem hoa quả bỏ vào tủ lạnh, vừa trả lời cô.

"Cái gì?" Xa Cố Lai không hiểu.

Thân Tự Cẩm quay đầu, cười lên "Chị không biết sao? Chị đối với hoa quả màu xanh rất yêu thích a, tôi nhìn chị trước đó chọn hoa quả đều là màu xanh, cho nên liền cho là như vậy."

Bản thân Xa Cố Lai còn không có phát hiện điểm này, vừa nghĩ như thế, giống như cô trước đó ăn trái cây xác thực đều là màu xanh, cô chỉ là đơn thuần cảm thấy màu xanh đẹp mắt, tương đối muốn ăn hơn.

Điểm này cho tới bây giờ không ai phát hiện, kể cả bản thân cô, hiện tại lại bị đối thủ một mất một còn phát hiện.

Là ngẫu nhiên sao?

Xa Cố Lai thật sự là ngoài ý muốn.

Cô trầm mặc, Thân Tự Cẩm cho rằng bản thân hiểu sai, bất an hỏi "Sao vậy? Chị không vui sao, lẽ nào..."

"Không có." Xa Cố Lai nhấp một chút môi, ngữ khí lãnh đạm.

"Chết khiếp, tôi còn cho rằng chị không thích đó?" Nàng vừa cười lên, buông một hơi thở, "Vậy những hoa quả này không bằng bỏ vào phòng chị đi."

"Cô không ăn sao?" Xa Cố Lai uống một hớp nước, thuận miệng hỏi.

"A." Thân Tự Cẩm nói, "Tôi không thích ăn hoa quả."

Xa Cố Lai không coi là chuyện quan trọng, ừ một tiếng coi như trả lời.

Thân Tự Cẩm mua rất nhiều đồ, nhưng đại bộ phận đều là giúp Xa Cố Lai mua, hoa quả, các loại thuốc thuốc bổ, thuốc mỡ trị liệu chân đau, còn có thuốc mỡ tẩy sẹo, Xa Cố Lai bởi vì tai nạn xe cộ, trên thân có thật nhiều vết sẹo, Thân Tự Cẩm thấy một lần, cảm thấy thật sự là không mỹ quan cho lắm, lần này đặc biệt đi mua thuốc tẩy sẹo.

Còn mua đồ ngủ cho Xa Cố Lai, Thân Tự Cẩm thân cao, đồ ngủ cũng lớn, cho Xa Cố Lai mặc có chút không vừa vặn, trừ cái đó ra, còn có các loại quần áo mùa đông, đều là mua cho cô.

Xa Cố Lai lúc ấy vẫn không rõ nàng vì cái gì mua nhiều như vậy.

Bây giờ suy nghĩ một chút, nguyên lai đều là mua cho cô.

Phóng tầm mắt nhìn tới, vậy mà không có một cái nào là Thân Tự Cẩm mua cho mình.

A.

Cái này nữ nhân điên đang suy nghĩ gì vậy.

Là cảm thấy loại hành vi này sẽ làm cho người khác rất cảm động sao?

Hoàn toàn không.

Nói thực ra, Xa Cố Lai cảm thấy loại hành vi hảo ý xả thân vì lợi ích của người khác rất không có ý nghĩa, Thân Tự Cẩm hoàn toàn không biết bản thân cô thật chính là muốn cái gì, tất cả đều là nàng tự cho là đúng.

Cô nhìn xem Thân Tự Cẩm, nàng buông thõng mặt mày, tâm tình xem ra vẫn không sai, khóe môi mang theo chút ý cười nhàn nhạt, tóc ngắn xù lên lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi lại ngọt ngào.

Đại khái là hóng gió, thỉnh thoảng che miệng ho khan vài tiếng, nhưng rất nhanh lại khôi phục thành bộ dáng nhu thuận trong veo tươi đẹp, bận rộn thu thập đồ đã mua.

Thân Tự Cẩm trước kia không phải như vậy.

Xa Cố Lai lần đầu tiên nhìn thấy Thân Tự Cẩm, là khi cô đang ở trong trường học, lúc ấy cô đi trường học cũ diễn thuyết, ở phòng nghỉ nhìn thấy nàng.

Lúc đó Thân Tự Cẩm gầy gò không xương, người mặc màu đen hoodie, khuôn mặt càng phát ra tái nhợt, mặc dù dáng dấp không tệ, nhưng sắc mặt u ám tái nhợt, người vừa gầy, nhìn qua chỉ cảm thấy khiếp người.

Nàng đặc biệt chọn một thời gian không có người, đột nhiên bóp lấy cổ Xa Cố Lai, hỏi tại sao là cô, vì cái gì Chu Tứ thích là nữ nhân như cô.

Thần sắc điên cuồng, ánh mắt dữ tợn, rất giống người bệnh tâm thần trong viện trốn ra.

Sau đó cô gái này giống như hận cô, toàn tâm toàn ý muốn cô chết, lúc cô đi ra ngoài đàm phán, đem chậu hoa từ trên lầu nện xuống, đột nhiên vọt tới trước xe, thậm chí vụng trộm giấu axit, mai phục trong công ty cô, muốn dùng axit phá hủy mặt của cô, may mà cô tránh nhanh, chỉ là mu bàn tay dính một chút để lại một vết sẹo nhỏ bằng đồng tiền xu, đến bây giờ vẫn còn.

Xa Cố Lai từ nhỏ đến lớn cảm nhận được ác ý rất nhiều, không kém Thân Tự Cẩm, nhưng không thể nghi ngờ Thân Tự Cẩm là người điên cuồng nhất, so Chu Tứ cùng Trần Hữu Phồn hai nam nhân còn điên cuồng hơn.

Xa Cố Lai rất phiền, nội tâm chán ghét cực kỳ loại người điên này, cô lúc ấy cũng nghĩ qua đem Thân Tự Cẩm thần không biết quỷ không hay phá hủy nàng, đáng tiếc còn chưa kịp thi hành, cô mặt khác phải đối hai tên nam nhân kia, không có thời gian xử lý nàng.

Sau đó liền cho tới bây giờ, cô không thể không tạm thời sống nhờ trong nhà Thân Tự Cẩm, bên ngoài tên điên quá nhiều, Xa Cố Lai tạm thời không muốn ra ngoài, cùng đối phó nhiều tên bệnh thần kinh như vậy, còn không bằng chỉ đợi ở trong này đối phó với một tên bệnh thần kinh là được.

Nhưng bây giờ Thân Tự Cẩm hoàn toàn để cô đoán không ra, ngây thơ dịu dàng ngoan ngoãn như con thỏ, tựa hồ lớn tiếng một chút liền có thể làm nàng bị hù dọa rưng rưng nước mắt, tư tưởng đơn thuần giống như tiểu công chúa trong tháp ngà.

Nhân cách phân liệt sao?

Xa Cố Lai đột nhiên toát ra ý nghĩ này.

Được rồi.

Xoắn xuýt này kia cũng vô dụng.

Dù sao Thân Tự Cẩm bất kể thế nào thay đổi, nàng đã từng đối xử với cô làm ra những sự tình kia sẽ không thay đổi.

Cô có thể chậm rãi xử lý Thân Tự Cẩm.

Nàng có thù tất báo, là một tiểu nhân, chỉ nhớ rõ hận thù.

Dù cho Thân Tự Cẩm hiện tại lương thiện ôn hòa như thế nào đi nữa, trong mắt Xa Cố Lai vẫn là người đã từng muốn hại chết cô, là một kẻ điên vui buồn thất thường.

*

Thân Tự Cẩm nấu cơm vẫn như cũ khó ăn, nhưng Xa Cố Lai có lẽ đã thành thói quen, đối với món mặn trứng chiên cà chua cũng có thể mặt không đổi sắc ăn xong.

Thân Tự Cẩm luôn ăn không ngon, cho tới nay đều không ăn được thứ gì, ăn nhiều liền muốn nôn. Bởi vậy chỉ ăn một chút rồi thôi, nàng cầm bát lại chỗ ngồi bên cạnh đút chó con ăn.

"Nó tên là gì." Xa Cố Lai đột nhiên hỏi, con chó nhỏ này cùng chó nhỏ của một người cố nhân của cô từng nuôi rất giống nhau.

"Chị nói chó con a, nó không có tên đâu." Thân Tự Cẩm buông thõng mắt, trầm thấp ôn nhu nói, "Nó liền kêu chó con."

"Hửm?"

"Đặt tên cho nó rất kỳ quái a, nếu như đặt tên cho nó, thật giống như là nuôi sủng vật." Thân Tự Cẩm chân thành nói, "Chó con là chó con, nó là một sinh vật độc lập, không phải là sủng vật của tôi."

Xa Cố Lai: "..."

"Một con chó mà thôi." Xa Cố Lai đạm thanh, "Chú ý như thế."

Thân Tự Cẩm cười cười, ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt chứa tinh quang, "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Xa Cố Lai cùng nàng vừa ý, hai người đối mặt mấy giây, Xa Cố Lai có lẽ là không quen trong mắt nàng không có tạp chất, trước dời mắt đi chỗ khác, lãnh đạm nói "Không biết."

Thân Tự Cẩm lại cười, nàng tựa hồ thật rất thích cười.

"Cười cái gì." Xa Cố Lai nhíu mày.

"Tôi cho rằng chị sẽ mắng tôi có bệnh đó." Thân Tự Cẩm con mắt cong thành trăng lưỡi liềm, "Trước kia có người bởi vì điều này mà nói tôi bệnh thần kinh, nhưng chị không có."

Xa Cố Lai nhớ kỹ Thân Tự Cẩm không phải là một người thích cười, đột nhiên nàng luôn cười cảm thấy rất phiền, thật giống như nàng quá tốt, một chút cũng không giống với nàng làm những thứ độc ác mà sám hối bất an.

Thật sự là đủ làm người ghê tởm.

Xa Cố Lai đương nhiên cũng muốn hỏi nàng có phải là bệnh thần kinh, bất quá cô không có nói như vậy.

Cô thoáng nhếch miệng, đáy mắt không đạt ý cười, bề ngoài như một người xinh đẹp nhu hòa.

"Ý nghĩ này rất tốt."

Xa Cố Lai giống như đang khen nàng, dường như dỗ trẻ con.

Thân Tự Cẩm tin, ánh mắt sáng lên, "Đúng không, chị cũng cảm thấy như vậy sao, bọn họ đều không hiểu tôi."

Nàng cười ngây thơ ngây thơ, thật giống trẻ con được dỗ dành, dễ dàng thỏa mãn. Mà Xa Cố Lai gặp nụ cười này, càng phát ra chờ mong ngày sau này vẻ mặt tươi đẹp này của nàng còn có thể cười ra tiếng được hay không, còn có thể bảo trì được loại đơn thuần này hay không.

Vừa nghĩ tới tương lai Thân Tự Cẩm nguyên bản là chờ mong vui thích hóa thành khuôn mặt tinh thần sụp đổ đầy thống khổ, Xa Cố Lai cảm thấy hứng vị ác liệt của mình liền được thỏa mãn cực lớn.

Thân Tự Cẩm coi là gì chứ?

Bất quá hiện tại là một người chỉ biết thỏa mãn vui vẻ trước mắt, mà không hay biết sau này sẽ thống khổ như thế nào.

Thân Tự Cẩm mặt mày cong lên.

"Xa Cố Lai, hóa ra vẫn còn có chị hiểu được tôi."

Thân Tự Cẩm tư tưởng như bông hoa trắng, thiện ý cách nàng thật xa xôi, đến mức khiến tầm mắt nàng mơ hồ như người mù, không cách nào phân rõ thật giả, sẽ chỉ đem người bên cạnh như rắn độc cho rằng là đó là một loại lưu luyến ôn hòa.

Mang một trái tim xám xịt đột nhiên bị một con bướm đem đến sức sống, nàng cảm thấy bản thân được thừa nhận, có người có thể quan tâm nàng, sẽ không nhục mạ nàng, đây là một chuyện tốt đẹp đến cỡ nào.

Nàng ôm lấy chó con, "Tôi mang chó con đi ra sân phơi nắng, chị ăn cơm thật ngon đi, đợi lát nữa tôi về thu thập."

Thân Tự Cẩm cầm móng vuốt nhỏ của chó con, làm một tư thế bái bai tạm biệt, ý cười trong suốt "Cùng chị trò chuyện rất vui vẻ, chị cứ từ từ ăn."

*

Xa Cố Lai mấy ngày nay rất phiền, bởi vì cô phát hiện Thân Tự Cẩm nữ nhân ngu xuẩn này thật rất thích nói chuyện.

Không biết lên cơn điên gì, nhất là thích đi theo bên người cô nói lải nhải, thậm chí trước khi ngủ còn có thể tiếp tục lảm nhảm hơn một giờ.

Rất nhiều lần Xa Cố Lai nghe không hiểu nàng nói chủ đề gì, Thân Tự Cẩm nói đến chủ đề hoang đường tỉ như chuyện nhỏ con kiến xây tổ đến chuyện nàng muốn đi ra ngoài vũ trụ, nói chung tẻ nhạt vô cùng.

Xa Cố Lai nguyên bản có thói quen mất ngủ, bị nàng ban đêm chi chít quang quác nói bên tai lung tung một trận, vậy mà ngoài ý muốn ngủ được.

Cô cũng không biết đây có tính hay không là một chuyện tốt.

Thân Tự Cẩm không biết Xa Cố Lai phiền não, nàng chẳng qua là cảm thấy vui vẻ, bởi vì vài ngày nay nữ nhân kia cũng không có theo nàng, ù tai cũng không xuất hiện nữa, nguyên nhân lý giải là có người bồi bạn, những thứ này nàng đã từng khát vọng đều xuất hiện ở bên người nàng.

Nàng tự nhiên như thế mà vui vẻ.

Mà hết thảy này đều là bởi vì Xa Cố Lai.

Có lẽ trước đó là bởi vì không nghĩ tới sẽ giống nguyên chủ có kết cục thảm hại, cho nên mới tận lực đi lấy lòng cô. Nhưng mấy ngày nay nàng cảm thấy Xa Cố Lai nhưng thật ra là một nữ chủ rất tốt, cô tựa hồ cũng không còn chán ghét nàng nữa.

Thân Tự Cẩm thích cùng cô ở cùng một chỗ, mặc dù Xa Cố Lai phần lớn thời gian đều rất lãnh đạm không thích nói chuyện, nhưng Thân Tự Cẩm đã thành thói quen.

Thật ra căn bản nhất là, Thân Tự Cẩm gần nhất cảm thấy ở bên Xa Cố Lai rất an tâm, cùng cô trò chuyện cũng rất thoải mái.

Nàng nguyên bản chính là thích nói chuyện với người bên cạnh.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sau một ngày, Xa tỷ đột nhiên hỏi vẫn luôn trầm mặc Tiểu Cẩm

"Ngươi... Vì cái gì không thích nói chuyện."

Nhưng Tiểu Cẩm vì cái gì không thích nói chuyện, ai biết được.

Cảm tạ xem duyệt: D

- ---------------

Editor: ây dài thật đó, cảnh trong nhà quài chán quá, chưa thấy drama gì hết!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play