Một canh giờ trước khi bí cảnh mở ra, đoàn người Diệp Kiều đi đến lối vào, lúc nàng đến Tiết Dư giải thích, bên trong bí cảnh đều là sương mù, hít phải sẽ có cảm giác choáng váng, vì để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đa số tán tu sẽ chuẩn bị trước pháp khí ngăn cách sương mù.Diệp Kiều: "Vậy chúng ta có pháp khí hay không?""Không có." Tiết Dư thành thật trả lời: "Trường Minh tông không có Khí tu, không ai luyện khí, nếu mà muốn phải đi Thành Phong tông mua, bọn hắn Khí tu nhiều.""Vậy cứ thế đi vào mà không có biện pháp gì sao?" Tùy ý như thế sao?Trong trí nhớ Diệp Kiều, nữ chủ mỗi lần hạ bí cảnh đều có một đống thiên linh địa bảo, pháp khí đan dược, làm sao đến phiên bọn hắn cứ khó coi như vậy.Minh Huyền rất là hững hờ mà nói: "Nếu muội nín thở được thì cứ nín.

Còn không thì cầm thứ gì bịt mũi miệng lại, chỉ là nếu như đánh nhau thì sẽ có chút phiền phức."Diệp Kiều nghe vậy bắt đầu suy nghĩ nếu như chỉ là sương mù, kia có lẽ cùng sương mù buổi sáng ở hiện đại không có gì khác biệt.Nàng lấy một tấm vải từ trong túi Càn Khôn, dùng Huyền kiếm cắt xuống dưới, cuối cùng may lại thành hình dạng một cái khẩu trang, lại thêm cái dây nhỏ, đơn giản hoàn mỹ."Đeo lên." Diệp Kiều làm dư mười mấy phần, lo trước khỏi hoạ, ném cho ba vị sư huynh.Trông vẫn rất thích hợp, chỉ là bộ dáng có chút cổ quái.Minh Huyền cầm lấy một cái, tò mò truy vấn: "Tiểu sư muội, đây là vật gì?"Diệp Kiều: "Khẩu trang."Ba người ai cũng chưa thấy qua loại vật này, chỉ cảm thấy bộ dáng rất cổ quái, Diệp Kiều dẫn đầu mang lên mặt, còn biểu diễn cho bọn hắn một phen xem sử dụng như thế nào, dù sao kiếm pháp khí trên thế giới này vẫn khó khăn hơn nhiều, không có linh khí có thể mang khẩu trang.Mấy người thần sắc có chút một lời khó nói hết, nhưng dưới ánh mắt sáng lấp lánh của tiểu sư muội, bọn hắn cũng tri kỉ không phật mặt mũi nàng.Sau khi bốn người mang khẩu trang, trên đường đi có không ít người nhìn bọn hắn tò mò, dò xét.Ăn mặc kỳ kỳ quái quái, trên miệng mang cái gì kia.Sau khi đi vào cửa bí cảnh, trong đó có tông môn thí dụ như Nguyệt Thanh tông lúc này đã lấy ra pháp khí, chống lên hộ thuẫn đem người bao phủ ở bên trong.Nguyệt Thanh tông năm cái thân truyền lần này đi chỉ có ba người, Vân Thước cùng vị thủ tịch đệ tử Tống Hàn Thanh kia, cùng một người không tính là xa lạ.Tô Trọc.

(Sư đệ báo cho Vân Ngân tiểu Kiều có Phù Du thảo ở chương 1: đó)Diệp Kiều đối với Tô Trọc có ấn tượng rất sâu, lúc trước tiểu sư đệ này đâm sau lưng nguyên chủ, bất quá đại khái do nàng đeo khẩu trang, đối phương cũng không nhận ra mình, tựa hồ đã nhận ra ánh mắt dò xét của nàng, Tô Trọc nhíu nhíu mày lại, vô thức ngăn cản trước mặt Vân Thước.Nghĩ lầm lại là một nữ tu ghen ghét với tiểu sư muội.Mỹ mạo dáng dấp của tiểu sư muội nhà hắn, nữ tu nhìn nàng không vừa mắt chỗ nào cũng có, Tô Trọc sợ nàng lại nhận tổn thương gì, thần sắc lạnh lùng nhìn tới.Bị ánh mắt lạnh như băng của hắn quét qua, Diệp Kiều sờ lên chóp mũi, đáy lòng nhẹ nhàng than một tiếng.Liếm cẩu liếm cẩu, liếm đến cuối cùng không có gì cả.(Liếm cẩu: giống với simp chúa á)Tô Trọc trong nguyên tác nhiều nhất chỉ được coi là lốp xe dự phòng trung khuyển, ngay cả danh hào nam phụ cũng chả liên quan gì hết."Vị tiểu hữu này." Một tu sĩ niên kỉ hơi dài đi tới: "Ngươi mang trên miệng là vật gì thế?"Đối với vật mang trên miệng bốn người không chỉ có hắn tò mò, có người lên đầu tiên, còn lại tự nhiên cũng kích động, tiến tới góp mặt hỏi thăm."Là pháp khí Thành Phong tông mới luyện chế sao?""Bên trên cũng không có sóng linh khí nha.""Vậy cái này là vật gì?"Diệp Kiều tâm thần hơi động một chút, từ trong túi Càn Khôn đem khẩu trang còn thừa ban nãy lấy ra ngoài, nàng mím môi, mỉm cười: "Đây là khẩu trang ta nghiên cứu ra.

Mặc dù không so được với pháp khí, nhưng bên trong bí cảnh có lẽ có thể ngăn cản chút nguy hại sương mù tạo thành.""Thật chứ?"Nói cho cùng đến tiểu bí cảnh chiếm đa số vẫn là đệ tử tiểu môn phái hoặc các tán tu, cũng không phải là tất cả mọi người giống như Nguyệt Thanh tông tài đại khí thô có thể móc ra pháp khí.Nàng nói như vậy, người chung quanh đều lên tinh thần.Diệp Kiều bình thản ung dung: "Không thể giả được.

Chỉ cần năm khối linh thạch hạ phẩm, các ngươi không thiệt thòi, ta cũng không lừa ai.""Chư vị muốn tới thử một chút sao?" Nàng rất nhiệt tình.Mộc Trọng Hi trợn mắt hốc mồm nhìn xem nàng quảng cáo buôn bán tại chỗ, lúng ta lúng túng: "Tiểu sư muội.

.

.

Thật lợi hại."Nếu là hắn, khẳng định không thể đứung trước mặt nhiều người như vậy điềm nhiên như không có việc gì chào hàng.Nguyên lai còn có thể như thế này sao?Tiết Dư ho nhẹ một tiếng: "Tiểu sư muội chỉ cần dính đến linh thạch, đều rất nhiệt tình."Cuối cùng trước khi bí cảnh mở ra khẩu trang trong tay Diệp Kiều bị một đoạt hết sạch, nàng còn cố ý giữ lại một chút, chuẩn bị bất cứ tình huống nào."Chúng ta đi thôi, bí cảnh mở rồi."Mộc Trọng Hi dẫn đầu đánh trận, bước vào bí cảnh về sau, sương mù lượn lờ, đám tán tu mua khẩu trang ngạc nhiên phát hiện, quả nhiên có thể ngăn cách đại bộ phận sương mù độc, mà hiệu quả lại rõ rệt vô cùng.Tiết Dư cổ quái sờ lên khẩu trang, hắn thật ra có Bế Khí Đan, nguyên bản đều chuẩn bị kỹ càng nếu vật này của tiểu sư muội không dùng được, hắn sẽ đem đan dược phân cho mấy người.Hiện tại xem ra là không cần."Muội sao lại có nhiều ý tưởng kì lạ như vậy chứ?"Diệp Kiều cũng không quay đầu lại trả lời: "Trí tuệ của tiền bối."Cảm tạ khoa học kỹ thuật phát triển.Tô Trọc nhìn một đám người vây quanh Diệp Kiều, hắn nhẹ nhàng cười nhạo, khinh thường: "Món lời nhỏ như vậy cũng muốn chiếm, thật đúng là mất mặt."Vân Thước khó được công nhận gật gật đầu, thanh âm uyển chuyển: "Có lẽ là môn phái nhỏ, không có tiền.

Nữ hài kia.

.

.

Ngược lại là đáng thương."Rõ ràng cùng mình niên kỷ chênh lệch không nhiều, kết quả nàng còn vì một chút linh thạch mà ăn nói khép nép như vậy.Mà về sau khi bước vào bí cảnh, cảm giác ưu việt của mấy người Nguyệt Thanh tông dần dần biến mất, bọn hắn tuy có pháp khí hộ thân, nhưng nếu cứ một mực như vậy thì chắc chắn tiêu hao linh khí, những người đeo khẩu trang kia không có một người nào có dấu hiệu trúng độc, có thể thấy được hiệu quả cực tốt.Ngay cả Tô Trọc trước đó trào phúng cũng không nhịn được: "Đại sư huynh, không bằng chúng ta đi mua của bọn hắn?"Dù sao cũng chỉ mất năm khối linh thạch hạ phẩm, tùy tiện bỏ ra là đủ rồi.Đáy lòng Tống Hàn Thanh cũng rõ cứ tiêu hao linh khí như vậy khẳng định là có chút không chịu nổi, hắn chỉ có thể hạ mình, đi đến trước mặt Diệp Kiều, ngăn lại bốn người."Không biết trong tay vị đạo hữu này có còn khẩu trang không?"Diệp Kiều dưới đáy lòng kêu lên một tiếng, ngược lại là không nghĩ tới người Nguyệt Thanh tông sẽ chủ động tới mua đồ: "Có nha.

Đương nhiên là có."Tống Hàn Thanh lúc này muốn bỏ tiền, vừa định nói cho hắn đến ba cái, Diệp Kiều liền nói lại: "Nhưng là trước khác nay khác, kia là giá cả trước đó."Cái gì?Hắn mặt mày không kiên nhẫn, trong lòng suy nghĩ quả nhiên là thế.Những người tiểu môn tiểu phái này bắt lấy cơ hội liền muốn thừa cơ làm thịt người khác.Tống Hàn Thanh hỏi: "Vậy ý của ngươi là?"Diệp Kiều duỗi ra một đầu ngón tay: "Một trăm linh thạch thượng phẩm."Lần này dù là Tống Hàn Thanh cũng ngây ngẩn cả người."Ngươi!" Tô Trọc giận dữ đi lên trước: "Ngươi không phải là đang cố ý nhằm vào chúng ta mới nâng giá lên sao." Nâng gấp năm mươi lần lúc trước, nói nàng không phải cố ý chỉ sợ không ai tin.Diệp Kiều loay hoay trong tay khẩu trang, đối đầu ánh mắt phẫn nộ của hắn, nhún vai giả mù sa mưa: "Ai, không có cách, ai bảo chúng ta tiểu môn tiểu phái, không có tiền đâu."Nàng chính là cố ý, lúc trước Tô Trọc đem chuyện Phù Du Thảo cáo tri Vân Ngân, nguyên chủ phí hết tâm tư có được linh thảo lại bị đoạt mất, việc này nàng còn chưa tính sổ với hắn."Nghĩ đến các vị Nguyệt Thanh tông thân truyền đệ tử, cũng không thiếu chút linh thạch này đi." Nàng cường điệu cắn bốn chữ Thân truyền đệ tử.Diệp Kiều phát hiện một chuyện rất kỳ diệu, đó chính là mấy tên thân truyền đệ tử đại tông môn này một đứa so với một đứa còn cần mặt mũi hơn.Phảng phất giống như mặt mũi cũng có thể ăn.Vậy cũng đừng trách nàng thừa cơ doạ dẫm bắt chẹt, dù sao nàng không cần mặt mũi.Tô Trọc thanh âm trong nháy mắt tắt máy, ngăn ở trong cổ họng, nửa vời, làm hắn tức muốn chết.Nguyệt Thanh tông bọn hắn có tiền, nhưng không có bệnh.Một trăm linh thạch thượng phẩm mua một bình đan dược cũng được, muốn thứ đồ chơi này của nàng làm gì?Lời nàng nói, chung quanh nhiều tán tu nhìn bọn hắn như vậy, chính là đánh tới mặt Nguyệt Thanh tông bọn hắn.Tống Hàn Thanh thần sắc biến hóa một lát, cuối cùng nhìn về phía Tô Trọc: "Đem linh thạch cho nàng."Đại sư huynh đã lên tiếng, Tô Trọc gắt gao cắn răng, chỉ có thể nhận thua bỏ tiền.Sau khi cầm được khẩu trang, hắn không hiểu có một loại cảm giác người chung quanh đều cười nhạo hắn....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play