"Này." Mộc Trọng Hi thấy thế cũng rướn cổ lên, hướng hắn phất phất tay.Đoạn Hoành Đao nhìn thấy hai người lớn gan như thế, hắn cũng lấy dũng khí, hướng phía Tống Hàn Thanh hô "Này" một tiếng.Tống Hàn Thanh: ".

.

." CMN.Sắc mặt hắn trắng bệch, bị mùi thối hun thiếu chút nôn cả mật xanh mật vàng ra, kết quả ba người này một người so với một người càng làm người khác tức giận hơn, từng người còn chào hỏi với hắn."Diệp, Kiều." Tống Hàn Thanh cắn răng phun ra hai chữ này, hận không thể đem người này thiên đao vạn quả."Ngươi hù dọa ai đấy hả?" Diệp Kiều lúc này cũng không sợ hắn: "Ngươi ở bên ngoài đánh không lại sư huynh ta, cùng ở trong bụng yêu thú, phách lối cái gì?"Nàng chỉ chỉ hai người bên cạnh: "Ngươi có phải hay không không nhìn rõ thế cục? Ba người chúng ta mỗi người cho ngươi một quyền, ngươi cũng chỉ có thể kìm nén."Ba đánh một kết quả còn phải nghĩ sao?Tống Hàn Thanh không biết là sợ, hay là bị buồn nôn, thật sự đàng hoàng im lặng.Trước mắt xem ra không có gì nguy hiểm, nhưng cũng chỉ là bởi vì có tu vi chống đỡ, chỉ vị toan ăn mòn này cũng đủ giết chết bọn hắn, nếu không nắm chặt thời gian ra ngoài, không quá một ngày khả năng sẽ chết trong bụng con yêu thú này.Vị toan: acid HCl trong dạ dày, có tính ăn mòn."Linh lực của các ngươi có bị phong ấn không?" Mộc Trọng Hi phát hiện linh lực của mình vậy mà không dùng được, hắn thử thúc giục vài lần, kết quả phát hiện linh lực giống như bị cái gì chặn lại, căn bản không sử dụng được.Nghe vậy ba người cũng thăm dò linh khí ba động trong đan điền, đan điền vốn chứa đọng linh khí cứ như hồ nước sâu tĩnh lặng."Chuyện gì xảy ra vậy?"Đoạn Hoành Đao hoảng hốt.Tống Hàn Thanh sắc mặt khó coi, thần sắc mịt mờ: "Trong bụng yêu thú này có vật phong bế linh lực."Nếu không vô duyên vô cớ làm sao xuất hiện tình trạng này."Chúng ta chia ra tìm xem, đem vật kia tìm ra." Bốn người quả quyết tản ra tìm kẻ cầm đầu làm cho linh lực của bọn hắn bị phong bế, liên tưởng đến yêu thú bạo động, cùng tin tức bảo vật hiện thế truyền ra, không bài trừ bảo vật kia ở ngày trong bụng linh thú.Tống Hàn Thanh nghĩ như vậy, càng vội vàng tìm kiếm, cũng không thể để bọn hắn đắc thủ.Bụng yêu thú lớn quá phận, khắp nơi đều là hài cốt tu sĩ bị nó nuốt mất, còn có một ít chưa bị tiêu hóa hoàn toàn, tràng diện chưa hề tiếp xúc qua này khiến nhóm thân truyền mặt mũi khó coi cực kì.Diệp Kiều ngược lại còn tốt hơn chút, nàng dù sao không phải thật sự là tiểu cô nương mười lăm tuổi, tìm tòi chung quanh một vòng cũng không có phát hiện có vật gì đặc thù, qua nửa canh giờ, không có linh lực hộ thể, mấy người dần dần cảm thấy khó chịu.Năng lực tiêu hóa của yêu thú cực nhanh, lại kéo dài thêm nữa tất cả mọi người đều không chút nghi ngờ, đợi đến sáng ngày mai trong đám hài cốt này sẽ có một phần của bọn hắn nữa.Tống Hàn Thanh trở nên nóng nảy: "Chúng ta cứ như vậy ngồi chờ chết sao?""Muốn chết các ngươi đi mà chết, ta không có khả năng bồi các ngươi."Thanh âm hắn lạnh lùng: "Ta thế nhưng là người thừa kế Tống gia, Nguyệt Thanh tông thủ tịch đại đệ tử, mà các ngươi.

.

." Hắn thoáng dừng lại, cười lạnh: "Bất quá là đám người từ dân gian tới, thiên phú tốt được thu làm thân truyền mà thôi."Mộc Trọng Hi thiên phú tuyệt hảo không sai, nhưng hắn cũng chỉ là từ dân gian tới, thân là người thừa kế dòng chính Bát đại thế gia, Tống Hàn Thanh xem thường nhất chính là xuất thân dân gian.

(Kiêu ngạo cái giề, tiểu Minh Huyền cũng nhà nhất mạch dòng chính Bát đại thế gia đấy, làm gì nhao, giỏi quánh đê)Đoạn Hoành Đao hắn cũng có nghe qua, là tiểu thế gia Khí tu, bởi vì có cực phẩm Hỏa Linh Căn hiếm thấy mới phá lệ được thu làm thân truyền.Về phần Diệp Kiều?Hắn từ đầu đến cuối không thèm nhìn tới đối phương.".

.

."Đoạn Hoành Đao: "Mặc dù ngươi là người thừa kế tôn quý, nhưng vấn đề là bây giờ không phải chúng ta có muốn chết hay không, đến lúc đó không tìm được biện pháp đi ra chúng ta đều phải chết."Diệp Kiều nghe Tống Hàn Thanh dối trá liền phiền, khóe miệng cong lên: "Ngươi nói đúng.

Vừa nghĩ tới về sau các ngươi đều phải chết.

Ta tha thứ tất cả cho ngươi."Nàng nói đến cực kì thành khẩn.Tống Hàn Thanh lâm vào trầm mặc, phát hiện nói không lại Diệp Kiều, hắn tức giận đến bế mạch.Diệp Kiều lại vây quanh tìm một vòng, Tống Hàn Thanh không biết là từ bỏ vùng vẫy hayy là mệt mỏi, tóm lại toàn bộ hành trình đều không xen vào, nàng thảnh thảnh thơi thơi không có nửa điểm nóng nảy, không phải là bởi vì muốn chết, mà là nàng có biện pháp ra ngoài.Nhưng bây giờ thuần túy là bởi vì nàng cảm thấy nơi này có đồ vật hấp dẫn mình, quá kì quái.Cho dù là tại tu chân giới gặp được loại tình huống đặc biệt này, hoặc là cơ duyên, hoặc là tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.Diệp Kiều không cảm thấy nửa điểm sợ hãi, thậm chí còn lớn gan muốn đem món đồ kia bắt tới, cơ duyên và nguy hiểm luôn đi cùng nhau, vừa hay nàng cũng không sợ nguy hiểm gì.Khoảng cách càng gần, Diệp Kiều phát hiện bước chân càng không thể khống chế, từng bước một đi tới, cho đến hoàn toàn thấy được đối phương.Là một cây gậy màu đen nhánh, không biết làm sao lại hung hăng cắm vào da thịt yêu thú, có loại ma lực khiến cho người ta kìm lòng không được mà đến gần.Diệp Kiều phân thần nghĩ, khó trách yêu thú kia bạo tẩu, bị một cây gậy đâm xuyên vào trong thịt, nó không bạo tẩu thì ai bạo tẩu?Nàng không do dự, vươn tay cầm lên.Không ngờ rằng rất dễ dàng nhổ nó xuống, xúc cảm trong tay hơi lạnh, trĩu nặng, trừ cái đó ra cũng không nhìn ra được cái gì đặc sắc.Diệp Kiều như có điều suy nghĩ liễm mắt.Cho nên nó là kẻ cầm đầu tạo thành tràng diện yêu thú bạo đọng trong rừng sao?Đang lúc nàng thần phi thiên tế, Mộc Trọng Hi phát hiện tiểu sư muội hồi lâu không động đậy, chần chờ nhẹ nhàng đẩy đối phương: "Tiểu Kiều?""A."Nàng lấy lại tinh thần: "Sư huynh?"Làm một Khí tu hợp cách, Đoạn Hoành Đao trước tiên chú ý tới đồ vật trong tay nàng "Ài, Diệp Kiều, ngươi cầm cái gì thế?"Diệp Kiều lấy lại tinh thần nhẹ nhàng lung lay: "A, đây là ta pháp khí ta vừa mới tìm được."Đoạn Hoành Đao: ".

.

.

Ngạch, tùy tiện như vậy sao?" Tùy tiện nhặt được một cây gậy rồi đem nó làm pháp khí?Diệp Kiều lại không cảm thấy có vấn đề gì, nàng đã bắt đầu tràn đầy phấn khởi cùng Mộc Trọng Hi đặt tên cho nó."Tục ngữ nói, quân tử không đoạt đồ của người khác." Diệp Kiều trầm ngâm hồi lâu, giơ lên cây gậy trong tay: "—— Vậy gọi nó là Đoạt Duẩn đi!" Nói xong tiện tay liền giắt vào hông.Đoạn Hoành Đao: "? ? ? Danh tự này có liên hệ gì với quân tử không đoạt đồ của người khác sao?"Hắn không hiểu, đồng thời rất là rung động.Hồ ngôn loạn ngữ cũng phải có trình độ chứ.Mộc Trọng Hi mặc dù không hiểu cái tên này có ý nghĩa gì, nhưng hắn sắc mặt cũng một lời khó nói hết: "Danh tự này có chút không ổn nhỉ? Sư muội."Người ta thường gọi Triêu Tịch Kiếm Kiếm chủ, Minh Nguyệt Kiếm Kiếm chủ, còn người ta gọi Diệp Kiều là cái gì? Đoạt Duẩn Kiếm Kiếm chủ?(Để tôi giải thích cho các nàng nghe sao nó kì, "Duẩn" là từ Hán Việt, mà nghĩ của nó là măng, ừ măng mà mọi người nghĩ đấy, Đoạt Măng Kiếm kiếm chủ?...)Cái này nghe ổn sao? Hô lên đều ngại mất mặt.A không, cái này còn không tính là kiếm.Cái này mẹ nó là một cây gậy mà.Mắt thấy ba người này còn trò chuyện, Tống Hàn Thanh gấp gáp xoay quanh, sắc mặt hắn trắng bệch, tức hổn hển: "Các ngươi là điên rồi? Không sốt ruột chút nào sao.""Chúng ta nếu còn không trốn khỏi nơi này thì ngày tiếp theo có thể sẽ hóa thành một vũng máu."Lại còn có tâm tư nói chuyện phiếm, bọn hắn coi ở trong bụng yêu thú là du lịch, nghỉ phép sao?Mộc Trọng Hi lấy lại tinh thần, không chút áy náy nhún vai: "Nhưng nơi này không thể vận dụng linh lực, làm sao trong bụng từ yêu quái ra ngoài?"Chẳng lẽ muốn bọn hắn dùng tay đào sao?Da thịt dày như vậy, làm sao có thể đào thủng.Đoạn Hoành Đao cũng không biết phải làm sao: "Dùng kiếm xé ra sao? Vậy cũng phải tốn mấy ngày.""Chúng ta đến lúc đó sớm hóa thành huyết thủy rồi." Tống Hàn Thanh ở bên cạnh lạnh lùng chế giễu.Từ đầu đến cuối Diệp Kiều là người bình tĩnh nhất trong đám bọn hắn, nàng tinh thần tốt đẹp, không có một chút sốt ruột, điều này khiến Tống Hàn Thanh không thể không hoài nghi nàng có thể biết cách ra ngoài hay không."Có phải người biết cái gì rồi không?" Tống Hàn Thanh lúc này không chút khách khí chất vấn, muốn làm nàng nhanh đem mình cứu ra ngoài.Diệp Kiều mỉm cười: "Ngươi đoán xem."".

.

." Tống Hàn Thanh tức giận đến té ngửa.Hắn càng thêm chắc chắn Diệp Kiều tuyệt đối có biện pháp, Tống Hàn Thanh không phải người ngu, hắn lập tức liền hiểu nữ nhân này là muốn cùng mình bàn điều kiện."Ngươi muốn cái gì?" Tống Hàn Thanh sốt ruột nói: "Linh thạch? Hay là cái khác?"Hắn sớm cảnh cáo nàng: "Phù lục Nguyệt Thanh tông chúng ta không thể nào tặng cho ngươi."Mộc Trọng Hi liếc mắt, khinh thường: "Ai mà thèm phù lục của các ngươi."Tiểu sư muội nhà hắn còn là người được thiên đạo chúc phúc qua đấy, thiếu chút phù lục nhà hắn sao?Mộc Trọng Hi vốn là rất sợ hãi, nhưng Diệp Kiều bình tĩnh như thế, làm hắn đột nhiên nhớ tới những đồ vật kỳ kỳ quái quái tiểu sư muội làm trước đó, có lẽ, sư muội quả thật có biện pháp, đã như vậy hắn cũng tỉnh táo.Mà Đoạn Hoành Đao cũng không phải tin tưởng mấy người bọn hắn, mà là hắn cảm thấy sốt ruột cũng vô dụng, dứt khoát liền theo cùng một chỗ bình tĩnh.Cái này khiến cho Tống Hàn Thanh càng thêm nôn nóng, hắn cho rằng tất cả mọi người ngầm hiểu biện pháp đi ra, chỉ có điều không nói cho mình thôi.Diệp Kiều: "Ta không muốn phù lục.""Vậy ngươi muốn cái gì?"Diệp Kiều: "Một vạn thượng phẩm linh thạch, còn có nội môn tâm pháp, phù thư của Nguyệt Thanh tông các ngươi."Phù lục các tông không giống nhau, Trường Minh tông phù thư cùng Nguyệt Thanh tông họa pháp khác biệt, Trường Minh tông phù lục lấy tiến công làm chủ, Nguyệt Thanh tông dùng phòng thủ trận pháp làm chủ, trong trí nhớ nguyên chủ cũng có, chỉ là rất vụn vặt, Diệp Kiều muốn nhìn một chút nội môn phù thư chân chính của Nguyệt Thanh tông có dáng dấp ra sao.Nghe được điều kiện của nàng, Tống Hàn Thanh nhẹ nhàng thở ra, chợt nhịn không được dưới đáy lòng chế giễu nàng ngu xuẩn.Muốn nội môn phù thư Nguyệt Thanh tông?Muốn cầm về cho Minh Huyền học?Ài, nàng có biết hay không một người ngay từ đầu học loại ấn phù nào liền chú định chỉ có thể hướng phương diện kia tiếp tục đi tới đích, học phù lục những tông môn khác sẽ chỉ làm hắn tẩu hỏa nhập ma.Nhưng, Tống Hàn Thanh cũng sẽ không hảo tâm nhắc nhở nàng,đáp ứng: "Có thể, ta hiện tại liền có thể cho ngươi.

Nhưng ngươi phải cứu ta ra ngoài."Tống Hàn Thanh làm người xem như nhanh nhẹn, đem linh thạch trong túi Càn Khôn đếm đủ rồi ném cho Diệp Kiều, thuận đường cũng ném tâm pháp qua.Dù hắn xuất thân đại thế gia này đối với tổn thất một vạn thượng phẩm linh thạch cũng không thể nói là không đau lòng, sợ bị người nhìn ra nội tâm mình đang rỉ máu, hắn chỉ có thể sắc mặt âm trầm lườm Diệp Kiều."Nhanh lên.""Được rồi." Tư vị một đêm chợt giàu thật sảng khoái, Diệp Kiều nhìn thấy bên trong túi Càn Khôn linh thạch chỉnh chỉnh tề tề nội tâm chỉ có một câu.Phù tu thật có tiền."Bất quá ngươi chờ trước đã." Diệp Kiều nói: "Ta đếm một chút xem đã đủ chưa."Tống Hàn Thanh: ".

.

."Hắn tái mặt.Người này mẹ nó là có độc à? Lại còn thật thoải mái nhàn nhã bắt đầu đếm linh thạch? ! !Diệp Kiều dùng thần thức đại khái quét qua, xác nhận không có bị thiếu, nàng mới vui vẻ hướng phía Tống Hàn Thanh mỉm cười: "Đa tạ."Tống Hàn Thanh mặt không biểu tình nhìn nàng, nội tâm cũng bắt đầu tính toán chờ mình ra ngoài, làm sao để giết chết tên ghê tởm này.Không biết vì cái gì, người này mặc dù ghê tởm vô cùng, nhưng lúc nàng nói có thể cứu bọn hắn ra ngoài, Tống Hàn Thanh vẫn thật là ma xui quỷ khiến tin tưởng.Nàng sờ bom trong tay áo, hướng phía mấy người hét to: "Tránh hết ra."Đối mặt với tình huống linh lực không thể dùng, Diệp Kiều sẽ làm thế nào?Đương nhiên là dùng vật lý đánh bại ma pháp rồi!...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play