Nhật ký sủng ái: Nghiêm tổng cưới vợ rồi?

Chương 3: Tứ hợp viện


7 tháng


“Tước ca ca, từ giờ ta chính là kỵ sĩ bảo hộ anh.”

“Ngươi bảo hộ ta?”

“Đúng vậy, từ giờ ta chính là người mà huynh nên tin tưởng”

“Ngốc”

 

 

 

 

 

Cô gái đẹp như bức tranh vẽ giờ đây đã tỉnh giấc, bây giờ cô sống với cái tên mới, thân phận và địa vị đã hoàn toàn khác xa.

Ta tên Nghiêm Dụ Du, nữ, 18 tuổi là em nuôi của Nghiêm Bân Tước.

Đây là thân phận của ta.

“Nghiêm thiếu, cô ấy tỉnh được hai mươi phút rồi, vẫn trong tình trạng mê man như vậy “

“Dụ Du tiểu thư”

Hai cô hầu gái đứng sau bà vú tiến lên hành lễ.

“Ta thiếp được bao lâu rồi?...” Nàng thiếu nữ bên giường tĩnh lặng như dòng nước chảy vào thu, cả người trắng nõn gầy yếu nhưng toát lên vẻ đẹp của thiên thần hạ giới.

“Em ngủ quá lâu rồi, nên tỉnh.”

Chàng trai khôi ngô hạ người xuống, hai tay ôm lấy cô gái nhỏ đặt lên đùi mình.

“Anh Bân Tước sao?” Dụ Du mặt đối mặt nhìn anh, cô nàng có cảm giác sợ hãi khi nhìn người anh nuôi này.

Nhận ra sự sợ hãi của cô, anh lạnh nhạt siết nhẹ cô vào lòng “Ngoan, từ giờ em chính là vợ ta, Nghiêm phu nhân.”

“Ơ” Dụ Du tỉnh cả người, mới giấc trước còn là anh em bây giờ lại thành vợ chồng, cô tỉnh sai giờ phong thủy rồi à.

“K..Khoan đã, vợ chồng sao? Bân Tước ca ca, em vẫn còn chưa tỉnh phải không??” Cô loay hoay tìm cách đứng dậy nhưng không hiểu sao đôi chân của cô lại quá yếu ớt, vấp ra sau, chỉ trong nháy mắt, cô lại được nhấc lên rồi va mạnh vào ngực anh.

“Aiya...” Anh đặt cô xuống, lấy trong đầu giường ra một sợi dây chuyền, nhẹ nhàng vén tóc rồi đeo vào cho cô. “ Dụ Du, sợi dây chuyền này coi như là tín vật của hai ta, nó sẽ thay tôi ở bên cạnh em. Đợi tôi giải quyết xong đám lão già ở Hội đồng quản trị chúng ta sẽ kết hôn. Chờ tôi 3 tháng...”

 

“Ahhh, ba ngày, đã ba ngày tôi không ra ngoài rồi. Vú Thẩm, xin vú đó. Con muốn ra ngoài thả gió” Nghiêm Dụ Du chán nản than thở với vú Thẩm, tức chết cô rồi nói kết hôn mà bây giờ lại bỏ mặc vị hôn thê ở đây.

“ Dụ Du tiểu thư, thiếu gia đã dặn dò, trừ thứ sáu mỗi tuần thì còn lại tiểu thư không được phép ra ngoài” vú Thẩm cũng chỉ làm theo dặn dò, cô không thể trách bà ấy được.

“ Được, được rồi. Bà nói với anh ta. Hôm nay lão nương ta không được bước chân ra khỏi nơi này, hôm sau kêu anh ta đến mà nhặt xác bổn cô nương”

“Nói lại xem, Nghiêm phu nhân”

Mùi trầm hương thoáng qua nơi đầu mũi, Nghiêm Bân Tước day day mi tâm rồi trầm mặc nhìn cô.

“Anh!! Ca ca ta muốn ra ngoài, nơi đây quá nhạt nhẽo, anh không sợ chưa cưới được cô dâu đã phải goá vợ rồi không?” Vừa giây trước đang làm nữ tặc lưu manh giây này lại thành bé thỏ đáng yêu rồi... Vú Thẩm cùng toàn bộ người hầu câm nín ngay tức khắc.

“ Yên tâm, em mà chết tôi cũng sẽ sắp xếp an phận thủ thường cho em, chỉ tiếc là em có dám hay không thôi”

 

Quang cảnh tĩnh lặng lần nữa, Dụ Du lùi nhẹ về phía sau chuẩn bị trốn thì bị anh tóm lại xách về phía chiếc Benz đậu ở cổng khu viên.

“Ca, ngươi nghĩ thông suốt rồi sao, sẽ thả ta ra sao??” Dụ Du vui mừng ôm chặt cổ anh, ờm ... Vú Thẩm và người hầu cảm thấy giống gấu túi đang đu cây gỗ cứng rắn vậy...

Nghiêm Dụ Du không nhớ tại sao mình lại bị nhốt ở căn biệt thự độc lập đó nhưng cô biết mọi thứ không đơn giản như những gì cô nghĩ

“ Tước ca, ta nói anh nghe cuộc đời chúng ta vốn đã nhạt nhẽo, nếu anh cứ nhốt em mãi trong đó, anh muốn mở triển lãm nhà xác em luôn sao??”

Hai má cô phình lên, hai mắt láo liếc nhìn xung quanh mà không để ý cây đen kế bên khuôn mặt ngày càng trầm xuống.

“ Dụ Du, tôi chỉ nói một lần này, em chính là vợ chưa cưới của tôi phải được nằm trong quyền kiểm soát của Nghiêm Bân Tước tôi, nếu không em biết có bao nhiêu kẻ muốn nắm thóp ta không?”

 Nghiêm Bân Tước nói xong liền vuốt ve làn tóc cô

“ Nhưng cũng không thể nhốt em ở đây mãi...”

“ Thiếu gia, thiếu phu nhân, đến nơi rồi”

Nơi đây chính là Tử Kiều Doanh, khu nhà đắt đỏ ở Bắc Kinh. Những người sở hữu căn tứ hợp viện ở đây đều là những người đứng đầu ở thủ đô vàng, là đầu mối quan trọng của chuỗi kinh doanh tập đoàn.

“ Đẹp quá”

Anh dẫn cô vào trong, hai tay buông thõng xuống hai bên cảm giác lười biếng nhưng tăng thêm mỹ cảnh đẹp chết người. Bước chân trầm mà chắc như một âm thanh cứ từng nhịp từng nhịp làm cô cảm thấy thú vị.

“Anh, sao lại đưa em đến đây?” Dụ Du vừa đi vừa đan hai tay lại với nhau, trong lòng xoắn xít tò mò. Nơi đây vú Thẩm nói là nhà cô nhưng lại quá xa lạ, không cho cô cảm nhận được hơi ấm gia đình.

“ Đợi thời gian nữa lĩnh chứng, nơi đây sẽ danh chính ngôn thuận là quê hương của em.” Anh không giải thích gì nhiều vì cảm giác xa lạ của cô khiến anh phải cảnh giác, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Hàng người hầu bước ra làm lễ chào mừng chủ nhân của họ quay trở về, quản gia từ đám người bước tới gần anh, cuối đầu thưa “ Nghiêm thiếu, lão gia và lão phu nhân cùng Kỷ gia đang đợi người”

 Lập tức mi tâm anh liền nhíu lại, không thể để bọn họ gặp cô gái nhỏ bây giờ, viên nhộng khống chế ký ức có thể vỡ

“Tiểu tiên nữ, tôi phải vào làm tí việc, em tự chơi ở hoa viên sau nhà được không?”. Anh dịu dàng ôm cô vào lòng thủ thỉ bên tai cô gái đang mơ màng “ Được, anh đi đi”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play