Tan học tôi bắt đầu đi dạo phố mua
sắm. Sau khi mua vô tình mua một đống đồ tôi đã không thể xách nổi nữa rồi, mệt
thật đấy.
Tôi xách theo đống đồ ấy đi vào một
tiệm bánh.
“Cái nào nhìn cũng ngon, chọn cái
nào đây?” Khó chọn quá đi mất, muốn lấy hết quá, nhưng ăn không hết thì thật
lãng phí. Thôi thì mua vị chocolate vậy.
“Lấy cho tôi một phần bánh vị
chocolate với.”
“Tôi lấy một phần vị chocolate.”
Này? Ai gọi bánh giống tôi vậy? Tôi quay đầu lại nhìn. Nhìn quen quá, ai vậy
nhỉ? À, nhớ ra rồi, là Bunta của Đại học Rikka.
“Ôi, thật lòng xin lỗi hai người. Vị
chocolate chỉ còn lại một phần thôi.” Nhân viên bán hàng nói xin lỗi.
“Hả? Chỉ còn một phần thôi à? Làm
sao bây giờ, tôi rất muốn ăn vị chocolate.” Tôi rất muốn ăn vị chocolate nhưng
nếu không mua được thì phải chọn vị nào đây? Làm việc gì thì cũng phải tính
đường lui cho mình nên tôi bắt đầu suy nghĩ nếu không mua được thì nên chọn vị
gì.(Ứng dụng TY T)
“… Tôi cũng muốn ăn vị chocolate.
Giờ phải làm sao?” Bunta nhận ra ánh mắt của tôi. Toát hết mồ hôi, như kiểu
đang nói: “Nhường cho tôi đi, cho tôi đi mà.”
“… Thôi được rồi. Này cô, làm bánh
chocolate cho anh ấy đi. Lấy cho tôi một cái vị matcha.” Tôi không thể cưỡng
lại sức hấp dẫn của các hoàng tử này. Ôi…
Tôi cầm chiếc bánh đến vị trí bên
cạnh cửa sổ, thế mà người kia cũng cầm bánh đi tới. Không trùng hợp vậy chứ?
Lại gặp nữa rồi, tôi mặc kệ, tôi nhất định phải ngồi ở chỗ này.
Bunta có vẻ rất bất ngờ, sao lại gặp
tôi nữa vậy: “Cô gái, tôi có thể ngồi cùng cô không? Ở đây đã hết chỗ rồi.”
Tôi nhìn xung quanh, ồ thật sự là
không còn chỗ nào nữa. Tiệm này cũng đông khách đấy chứ: “Không còn cách nào,
ngồi cùng đi.”
Từ lúc ngồi xuống cả tôi và anh ta
không ai nói gì. Tôi ăn một miếng bánh thì cũng đã hiểu tại sao tiệm này lại có
nhiều khách như vậy: “Ngon quá.” Tôi không thể không thốt ra lời khen.
“Đúng vậy, bánh ở tiệm này ăn rất
ngon. Lần trước còn xuất hiện trên tạp chí nữa, tôi thường đến đây ăn. Nhưng mà
tiệm này lại ở gần Seigaku, không thì ngày nào tôi cũng sẽ đến mua rồi. Cậu là
học sinh của Seigaku đúng không? May mắn thật đấy, mỗi ngày đều có thể đến đây
ăn thì tốt biết bao.” Bunta rất ăn ý nói với tôi.
“Ra là vậy, tiệm này đúnglà được rất
nhiều người biết đến. Tôi là Nhã Diệp Xuy Tuyết, lớp 7 Học viện Seigaku, rất
vui được gặp anh.” Không ngờ Bunta chơi bóng giỏi như vậy khi nói về bánh lại đáng yêu như thế, hahaha.
“Đúng đúng, thật sự rất nổi tiếng. Tên
tôi là Bunta, lớp 9 Trường THCS trực thuộc Đại học Rikka. Có thể gọi tôi là
Bunta, tôi có thể gọi cô là Tiểu Tuyết không?” Hình như Bunta có ấn tượng rất
tốt với những người cho anh ấy đồ ăn, thật sự là không hề sai.
“Ừm… Có thể gọi như vậy. Được rồi,
bây giờ tôi phải về, lần sau sẽ rủ anh đi ăn bánh, bái bai.” Anh ấy vừa gặp mà
đã để tôi gọi là Bunta làm tôi có hơi sợ. Ăn xong bánh thì cũng nên về nhà rồi,
không thì mẹ xinh đẹp của tôi sẽ lại cằn nhằn chết tôi mất.
“Được, vậy thì tạm biệt nhé, Tiểu
Tuyết.”