Tôi điên mất, bị anh ta lừa rồi, ban
đầu tên ngu ngốc đó không hề nói tôi sẽ đầu thai thành một đứa trẻ. Gục ngã!
Vất vả lắm mới trưởng thành, giờ thì hay rồi, phải bắt đầu lại tất cả.
Quay lại câu chuyện, ba mẹ hiện nay của tôi rất đẹp trai và
xinh gái, không tệ lắm. Kiếp trước là cô nhi, tôi chưa từng nhìn thấy ba mẹ của
mình. Bây giờ ba mẹ của tôi rất tốt, lại còn đẹp trai xinh gái, ha ha, lời quá
rồi còn gì.
"Chồng ơi mau đến đây, cục cưng nhà ta đang cười này.
Trời ơi, đáng yêu quá!" Mẹ xinh đẹp đang khoa tay múa chân, kéo ba đẹp
trai của tôi lại.
"Em yêu, cục cưng của chúng ta nên gọi là gì nhỉ? Gọi
là...Xuy Tuyết nhé, được không?”
"Xuy Tuyết à? Không tệ, nghe rất êm tai. Tiểu Tuyết,
Tiểu Tuyết, cục cưng à, sau này gọi con là Xuy Tuyết nhé, con thích
không?" Mẹ xinh đẹp nắm lấy đôi tay nhỏ xíu của tôi nhẹ giọng nói.(Ứng
dụng TY T)
Xuy Tuyết? Tên này cũng không tệ, haha. Tôi thích! Nhưng mà,
nơi này là thế giới Hoàng Tử Tennis à? Bố đẹp trai của tôi sao trông giống
Kuran Haruka vậy? Mẹ xinh đẹp của tôi lại trông giống Kuran Yuki, toát mồ
hôi... Chắc không phải đâu? Tôi không muốn làm ma cà rồng, Hồng Liên đưa tôi
đến sai chỗ rồi à?
*Kuran Haruka và Kuran Yuki là nhân
vật trong truyện tranh Nhật Bản “Hiệp sĩ ma cà rồng” "Haha, cục cưng nhà ta hình như thích cái tên này rồi.
Vậy *tên chữ là Nhã Diệp Xuy Tuyết."
*Tên chữ, hay tên tự, hay tên chữ,
gọi tắt là tự, là phép đặt tên cho người trưởng thành theo quan niệm Nho giáo.
Tôi đã đến nơi này được 5 năm, thời gian trôi nhanh quá. Tôi
nhớ lần đầu gặp ba đẹp trai và mẹ xinh đẹp, thật sự dọa tôi hết hồn, tôi còn
tưởng mình đến nhầm địa điểm, đến thế giới của hiệp sĩ ma cà rồng. Lúc đó tôi
nghĩ quá nhiều, chỉ là người giống người mà thôi.
Xem ra Hồng Liên đã nói thì làm được. Nhà tôi rất giàu có,
rất nhiều tiền. Ba đẹp trai của tôi là chủ tịch của Tập đoàn Nhã Diệp lớn thứ 2
Nhật Bản. Tôi ấy à, là tiểu công chúa trong gia đình này, chỉ cần là điều tôi
muốn, ông bà, cha mẹ đều sẽ không phản đối. Với những thiên phú mà Hồng Liên
cho tôi, tôi bây giờ thực sự là thiên tài trong thiên tài rồi. Wow… hahaha.
Khi 5 tuổi, với một người vừa sinh ra đã có thiên phú như
tôi thì mọi chuyện đều không là vấn đề. Ví dụ như: việc tôi thông thạo 7 thứ
tiếng, có võ để phòng thân, học tập, chơi tennis,...Tất cả tôi đều bí mật tự
thử qua. Nếu bạn hỏi tôi, tại sao lại phải âm thầm thử mấy thứ này à? Bạn ngốc
như heo vậy á! Thử hỏi 5 tuổi mà đã biết những cái ấy, chắc chắn tôi sẽ bị
người ta bắt đến phòng thí nghiệm rồi.
Hiện tại, ba đẹp trai và mẹ xinh gái của tôi chỉ biết tôi
học rất giỏi và nói được 3 thứ tiếng khác nhau. Bọn họ vẫn nghĩ rằng do gia sư
của tôi dạy giỏi. Toát mồ hôi…Vì để bọn họ không nghi ngờ, tôi cũng để bọn họ
mời gia sư dạy tôi đánh Tennis, Taekwondo, Karate, Judo, Kendo.
Khi 8 tuổi, tôi đòi ra nước ngoài, khi nào lên cấp 2 thì tôi
sẽ về Nhật Bản. Ban đầu họ không đồng ý, bảo rằng tôi còn quá nhỏ, không nỡ để
tôi đi. Sau khi tôi dụ dỗ lừa gạt họ một hồi, thì bọn họ cũng đồng ý, nhưng bắt
tôi ở nhà bạn của ba đẹp trai.
Lúc đầu tôi cũng không muốn, nhưng đến Mỹ tôi phát hiện ra…
bạn của ba tôi là Echizen Nanjiroh…Hahaha…Thật may mắn. Bạn nghĩ tôi cười đến
ngốc luôn à? Sao mà không cười được cơ chứ, có thể nhìn thấy tiểu Ryoma đáng
yêu, không cười mới lạ. Hơn nữa, có thể để chú Echizen Nanjiroh dạy tôi đánh
tennis, tôi còn có thể cùng “chơi” tennis với tiểu Ryoma. Không nên nói tiểu
Ryoma đánh không tốt, mà là do Hồng Liên cho tôi thiên phú quá tốt, tiểu Ryoma
không phải đối thủ của tôi. Haizz.
Lúc 10 tuổi tôi bị bắt về nước. Sau khi về nước vì thấy quá
nhàm chán, lại không tìm được ai chơi cùng. Tôi chỉ có thể tự mình học, sách
đại học tôi đã đọc hết từ lâu, khi ấy tôi mới phát hiện ra, đôi khi thông minh
quá cũng không tốt. Học chán lại không biết lấy gì chơi.
Trong một dịp tình cờ, mẹ xinh đẹp đã phát hiện ra tôi có
thiên phú, kể từ đó những ngày tháng yên bình của tôi chính thức chấm hết.
“Người sợ nổi danh, heo sợ béo.” Những lời này quả thật
không sai. Nhà tôi giàu có, cộng thêm mẹ xinh đẹp của tôi lan truyền thiên phú
của tôi trong vòng tròn bạn bè của bà, vì vậy chỉ sau một đêm tôi thành người
nổi tiếng. Sau này, tôi bị bắt cóc vài lần, mặc dù là do tôi tự nguyện đi theo
nhưng cũng đâu thể trách tôi được. Là do tôi quá buồn chán, giờ có người tự
động đến tận cửa chơi đưa tôi đi chơi, sao lại không đi chứ? Sau vụ bắt cóc đó,
số lần tôi có thể ra ngoài chơi chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Không lầm chứ,
tại sao tôi lại biến thành cô tiểu thư khuê các như trong cổ đại, hầu như không
thể bước chân ra khỏi cửa thế này. Nhưng mà cũng tốt, những tháng ngày đau khổ
sắp kết thúc, ngày mai tôi được đi học rồi. Ha ha ha. Học viện Seigaku ơi, tôi
đến đây!
*"Người sợ nổi danh, heo sợ
béo”, làm người phải luôn khiêm tốn, thận trọng, đừng vì cao ngạo, ham nổi danh
mà gặp phải tai họa, như con heo kia, ăn uống không dừng, cuối cùng càng ăn
nhiều càng nhanh chóng bị đưa đi làm thịt.
"Tiểu Tuyết...mau ngủ đi, ngày mai con phải đến học
viện Seigaku báo danh đó. Coi chừng ngày mai đến trễ đó." Mẹ xinh đẹp của
tôi đẩy cửa vào phòng nói.
"Con biết rồi, con sẽ đi ngủ ngay đây. Mẹ ngủ
ngon!" Tôi gập cuốn nhật ký lại rồi nằm lên giường, tưởng tượng ra khung
cảnh các hoàng tử hội tụ, haha…Các hoàng tử, tôi đến đây.