“Huấn luyện viên Ryuzaki, xin hãy cho Tezuka đấu với Ryoma.” Hóa ra diễn biến cốt truyện đã đến đây rồi sao.

 

Trận đấu giữa Tezuka và Ryoma là không thể tránh, Ryoma chỉ có thể trưởng thành khi đấu cùng Tezuka. Nhưng tay của Tezuka… Thật sự có thể chứ?

 

Tôi đứng ngoài cửa phòng, tâm trạng không được tốt. Biết rõ kết quả nhưng lại không thể ngăn cản Tezuka đi ra, khi nhìn thấy tôi đứng ở cửa anh có phần ngạc nhiên. “Đội trưởng, anh thật sự muốn đấu với Ryoma à?”

 

“Phải.” Tezuka quả quyết trả lời.

 

“Tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?” Mặc dù biết không khả thi nhưng tôi vẫn muốn thử một lần xem sao.

 

“Có chuyện gì à?”

 

“Khi đấu với Ryoma hãy cố gắng đừng sử dụng cú đánh cách không. Anh cũng biết mà, khuỷu tay của anh…”

 

“Tôi biết, nhưng mà — Echizen phải trưởng thành.

 

Trận đấu của Tezuka và Ryoma đã bắt đầu rồi. Tôi đứng ngoài sân lặng lẽ theo dõi trận đấu. Tezuka không hề nghe lời khuyên của tôi, anh ấy đã dùng cú đánh cách không . Ryoma đã thua, đây liệu có phải là con đường duy nhất có thể giúp Ryoma trưởng thành hơn hay không? Những Ryoma có một đội trưởng như đàn anh Tezuka là điều rất may mắn. Không phải khuỷu tay của anh ấy chính là một ví dụ hay sao?

 

“Echizen, hãy trở thành trụ cột của Seigaku.” Tôi không nghĩ rằng chính tai tôi sẽ nghe được câu nói kinh điển này. Câu nói này khiến người ta cảm động.

 

Thua dưới tay Tezuka, Ryoma sẽ dần chín chắn và thuần thục hơn, và sự trưởng thành của cậu ấy sẽ không làm Tezuka thất vọng. Dù sao thì điểm bắt đầu để Ryoma có thể vượt qua Echizen Najiroh. Cậu ấy sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

 

Sau hôm đó, lối chơi của Ryoma có những sử thay đổi. Và tôi, cả ngày vẫn không có việc gì để làm. Kết quả là tôi đi dạo và — bị lạc. Haizz…(Ứng dụng TY T)

 

Chỗ này là đâu vậy, chẳng lẽ lần này phải gọi quản gia đến đón mình?

 

“Cậu đang làm gì vậy, buông tay ra!” Giọng nói này, không thể nào.

 

Tôi đi qua xem, quả nhiên chính là Tachibana, còn có Atobe Keigo và Kawaji, Momoshiro và Kamio. Đừng nhận ra tôi, tôi không muốn có quan hệ gì với Atobe đâu.

 

“Ồ? Tiểu Tuyết, em tại sao lại ở đây?” Từ khi nào mà mắt anh lại tinh vậy hả Momo.

 

“… Tôi đi ngang qua thôi, mọi người cứ kệ tôi, tiếp tục, tiếp tục đi. Tạm biệt…” Xin hãy cho tôi được đẹp đẽ rời khỏi chỗ này.

 

“Chờ một chút.” Momoshiro gọi tôi lại.

 

“Còn chuyện gì nữa hả?” Momo chết tiệt, sao không để tôi đi.

 

 

“Xong chuyện này tôi muốn đi tìm Echizen, em có muốn đi cùng không?” Anh tìm Ryoma thì liên quan gì đến tôi vậy? Tôi cạn lời rồi.

 

“Không đi, tôi đi đi đây, buổi luyện tập ngày mai đừng đến muộn đấy.” Tôi đang chuẩn bị quay người rời đi thì…

 

“Đứng lại, ai cho phép cô dám không để ý tới bổn đại gia, hả?” Atobe anh… Anh thật sự làm tôi muốn bóp chết anh, anh trêu Kawaji của anh không được à?

 

“Ồ, anh nói bổn tiểu thư đứng lại thì bổn tiểu thư sẽ đứng lại à? Ai thèm để ý anh chứ?” Anh tự xưng là bổn đại gia thì tôi đây cũng là bổn tiểu thư. Hừ, tôi sẽ không chịu thua đâu.

 

“Cái đồ không xinh đẹp, cô làm sao có thể cùng bổn đại gia nói chuyện. Cô biết bổn đại gia là ai không? Tôi chính là…” Tôi không cho anh ta cơ hội nói hết.

 

“Bổn tiểu thư biết rất rõ, Atobe Keigo, câu lạc bộ Tennis Ice Emperor, lớp 9. Bổn tiểu thư nói có sai không.” Đùa à, tài liệu về mấy người tôi vốn đã thuộc lòng rồi.

 

“Cô biết bổn đại gia?” Atobe ngạc nhiên.

 

“Anh nổi tiếng mà.” Hoa thủy tiên nổi tiếng.

 

“Chẳng lẽ cô thích bổn đại gia? Cô mê vẻ đẹp trai của bổn đại gia đúng không. Này, Kawaji.” Làm ơn, anh đừng có nghĩ nhiều có được không.

 

“Wushi”

 

“Hừ, tôi nghĩ là Narcissus anh đã bị vẻ đẹp của tôi làm cho mê đắm rồi phải không?” Đem lời của anh trả lại cho anh đấy, hoa thủy tiên thối.

 

“Cô… Cô dám nói bổn đại gia là Narcissus?” Atobe đã tức giận tới mức trợn mắt thổi râu, mặc dù anh ta chẳng có râu.

 

“Nói vậy thì sao. Narcissus, Narcissus, Narcissus,…” Ha ha ha… Tức chết anh ta.

 

“Người không xinh đẹp, nói tên của cô cho bổn đại gia biết đi.” Để làm gì vậy? Muốn tìm tôi trả thù hả?

 

“Không nói cho anh, xem anh làm được gì.” Tôi lè lưỡi với Atobe. “Đàn anh Momo, tôi đi trước đây. Mọi người cố gắng nhé, chúc mọi người hẹn hò vui vẻ.” Nói xong tôi chạy ra khỏi sân tennis.

 

“Cô quay lại đây cho bổn đại gia… Cái người không xinh đẹp này…” Phong độ đó, Atobe đại nhân.

 

 “Tiểu Tuyết, tôi không có hẹn…” Chúc may mắn nha Momo. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play