“Mọi người nghe cho kỹ, đừng cho
rằng trận này và trận chung kết với Fudo Peak giống như lần trước, bọn họ bây
giờ đã trở thành một đội rất mạnh.” Chung kết khu vực sắp bắt đầu.
“Hiểu rồi…”
“Danh sách thi đấu trận chung kết!
Đánh đôi 2 gồm có Fuji Syuusuke, Kawamura Takashi ,nhất định phải thắng trận
đầu tiên. Đánh đôi 1 là Oishi Syuichirou và Kikumaru Eiji! Đánh đơn 3 Kaidoh
Kaoru! Đừng để thua đó! Đánh đơn 2 Echizen Ryoma! Hãy trổ hết tài năng đi nào!
Cuối cùng đánh đơn 1 là Tezuka Kunimitsu!” Sumire Ryuuzaki huấn luyện viên của
đội tennis tuyên bố danh sách sau đó lại hỏi: “Tiểu Tuyết còn chưa tới hả
Ryoma?”
“Mada mada dane, chắc lại ngủ quên
mất rồi.” Echizen Ryoma uống một ngụm Fanta rồi nói.
“Tôi đến rồi.” Haiz, mệt chết mất
thôi. Đồng hồ báo thức chết tiệt không kêu gì cả, hại tôi ngủ quên.
“Sao bây giờ em mới đến?” Huấn luyện
viên Sumire Ryuuzaki hỏi.
“Đồng hồ báo thức của em không kêu,
nên em ngủ quên mất.” Hết cách, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
“Hả? Bị nhóc con Ryoma đoán đúng
rồi, meo meo. Ryoma hiểu Tiểu Tuyết quá nhỉ, meo meo.” Toát cả mồ hôi… anh
không thể ngừng kêu “meo meo” được à?
“Ngừng, mada mada nade.” Echizen
Ryoma kéo mũ rồi quay mặt sang một bên.
“Tốt, chuẩn bị ra sân.” Huấn luyện viên
Sumire Ryuuzaki nói.
“Lát nữa mọi người gỡ tạ thể lực
xuống đi, thi đấu cùng đội Fudo Peak không nên xem thường.” Thật sự tôi không
muốn đến, tôi không muốn nhìn thấy Ryoma bị thương.
Kết quả của trận đấu vẫn không thay
đổi. Trận đánh đôi 2, vì cổ tay Kawamura Takashi bị thương nên đành bất đắc dĩ
bỏ quyền thi đấu. Đánh đôi 1 Oishi Syuichirou, Kikumaru Eiji chiến thắng với tỷ
số 6-2. Đánh đơn 3 Kaidoh Kaoru chiến thắng với tỷ số 7-5. Đánh đơn 2 Echizen
Ryoma mặc dù bị thương, nhưng vẫn chiến thắng với tỷ số 6-3. Sau đó Kawamura
Takashi đi cùng mọi người đến quán Sushi ăn mừng chiến thắng. (Ứng dụng TY T)
Nhìn đôi mắt của Echizen Ryoma bị
thương, tôi rất khó chịu. Thật ra tôi có thể giúp Echizen Ryoma tránh khỏi nó,
nhưng tôi lại không nói gì cả. Cái cốt truyện này, nó làm sao cảm nhận được sự
đau đớn chứ!
“Echizen Ryoma.” Tôi gọi cậu ấy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chờ mắt của cậu tôi hơn, hãy đánh
với tôi một trận.” Lâu rồi tôi chưa động đến Tennis, có lẽ là 2 năm nhỉ.
“Không phải cậu đã ngừng chơi Tennis
rồi à?” Echizen Ryoma nhìn tôi rồi nói.
“Tôi không biết. Tôi đã từng nghĩ
tôi sẽ không bao giờ chơi Tennis nữa, nhưng cậu có biết không? Hôm nay trông
thấy cậu bị thương, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tại sao cậu bị thương nhưng vẫn
tiếp tục thi đấu, vì sao cậu bị thương nhưng vẫn không muốn từ bỏ. Tôi thật vô
dụng đúng không? Tôi không dám động đến Tennis vì sự cố 2 năm trước. Cho nên tôi muốn thử một chút, tôi
muốn thử vượt qua sự sợ hãi khi thi đấu, tôi tưởng tượng vẫn đang vui vẻ chơi
Tennis như ở Mỹ. Tôi…” Tôi còn chưa nói xong thì Echizen Ryoma đã ngắt lời.
“Đừng nói nữa, rồi sẽ ổn thôi.”
Echizen Ryoma ôm tôi vào ngực, sau đó để tôi tựa đầu vào vai cậu ấy. Rồi dịu
dàng nói với tôi: “Đừng nghĩ ngợi nữa, tôi biết cậu có thể làm được.”
“Cậu sẽ giúp tôi đúng không?” Cậu ấy
còn chưa nói dứt câu. Nghe những lời này, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi.
“Được, tôi sẽ giúp cậu, cậu đừng
khóc. Cậu biết khi cậu khóc tôi không biết nên làm thế nào mà.” Echizen Ryoma
vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi.
“Ừm, khóc một lát sẽ ổn thôi, khóc
một lát sẽ ổn thôi.” Tôi đưa tay ôm lấy Echizen Ryoma thật chặt, ôm rất chặt.
Sau khi khóc được nửa tiếng đồng hồ,
vai của Echizen Ryoma ướt đẫm. Tôi đã bình tĩnh lại. Sau khi bình tĩnh lại tôi
mới phát hiện ra - từ nãy đến giờ tôi cứ ôm Echizen Ryoma mãi như vậy. Nghĩ đến
đây, mặt tôi bỗng nóng bừng, tôi biết, mặt tôi có lẽ đã đỏ bừng lên rồi: “Tôi
không khóc nữa.” Sau đó buông cậu ấy ra.
“Ồ…” Lúc này Echizen Ryoma không đội
mũ, chỉ quay đầu sang một bên. Nhưng mà tôi vẫn nhìn thấy được - mặt cậu ấy rất
đỏ: “Mắt cậu sưng lên như trái đào.”
“Hả…vậy sao. Xong rồi, xong rồi, bộ
dạng này làm sao về nhà được. Ryoma…” Tôi đặt hai tay lên ngực cậu ấy.
“Cậu…cậu muốn làm gì?” Lúc này
Echizen Ryoma có dự cảm chẳng lành, sau đó đúng như dự cảm của cậu ấy.
“Hôm nay tôi không thể để mẹ nhìn
thấy tôi được, tôi không thể về nhà. Cho nên…hôm nay tôi muốn đến nhà cậu ở.”
Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ không muốn người mẹ xinh đẹp của tôi nhìn thấy tôi mà
thôi.
“Hả?”
“Xin cậu đấy…” Tôi không tin cậu
không đồng ý, cho dù cậu không đồng ý thì bố cậu cũng sẽ đồng ý. Oa ha ha ha…
“Được, nhưng mà cậu không được trêu
chọc Karubin đấy.” Nhóc con này vẫn nhớ chuyện tôi phạt Karubin thế nào, toát
mồ hôi…
“Được, hiểu rồi. Tôi đảm bảo.” Tôi
mà không chỉnh nó… mới là lạ.