Cuộc thi xếp hạng của
trường bắt đầu rồi, tôi ngồi nghỉ ngơi dưới tán cây ở bên cạnh sân bóng. Bây
giờ đang là lúc Ryoma và Kaoru thi đấu.
“Em không xem thi đấu
hả?” Fuji thấy tôi ngồi ở dưới tán cây nên đi tới cạnh.
“Không cần xem, tôi
biết kết quả rồi.” những trận thi đấu của Ryoma tôi đã xem N lần rồi, không
muốn nhớ cũng không được. Hơn nữa, tôi không có hứng thú với mấy trận thi đấu
xếp hạng này của của cậu ấy.
“Vậy à? Vậy em nói ai
sẽ thắng.” Fuji hỏi tôi.
“Ryoma.” Đây là việc đã
định trước rồi, không cần xem cũng biết.
Một tay Fuji chống cằm:
“Sao em lại biết?”
“Tôi biết thực lực của
Ryoma, anh thử đoán thêm đi. Ha ha…” Tất nhiên là không thể nói với anh ấy rằng
tôi đã biết hết cốt truyện của Võng Vương rồi.
“Thật sao? Vậy thì thật
thú vị.” Fuji lườm tôi, cụp mắt xuống mỉm cười. Sau đó anh ấy tiếp tục đi xem
thi đấu.
“...” Chắc chắn không
thể xem thường mấy người có bụng dạ xấu xa thế này được. Giống như là chuyện gì
cũng sẽ bị anh ấy nhìn thấu vậy. Chán muốn chết, vẫn
chưa thi đấu xong hả? Tôi muốn ngủ luôn rồi đây. Lúc này nghe thấy Momoshiro
Takeshi đang xem thi đấu ở bên cạnh nói: “Ôi, Echizen hoàn toàn rơi vào bẫy của
Kaidoh rồi. Cú ‘Snake Shot’ chỉ là mồi nhử thôi. Chứ mục đích thật sự của anh ấy
là…” (Ứng dụng TY
T)
*Snake
Shot: là một kỹ thuật chơi bóng nổi tiếng của Kaidoh Kaoru - đưa bóng đi vòng
qua cột lưới và ngoặt lại vào sân. Được đặt bắt nguồn từ biệt danh “tiểu xà”
(snake) của Kaidoh. Dù sao cũng đang chán,
nếu không thì cứ đi xem thi đấu đi.
“Mục đích của Kaidoh
Kaoru là khiến cho đối thủ của anh ấy bị ‘Snake Shot’ ép cho chạy tới chạy lui,
làm tiêu hao nhiều thể lực của đối thủ. Tôi nói không sai chứ, đàn anh
Momoshiro?”
“Ô, Tiểu Tuyết, em cũng
đến xem thi đấu à. Em nói không sai, mục đích chính của Kaidoh Kaoru là làm cho
đối thủ sức cùng lực kiệt. Cái này mà em cũng phát hiện ra, giỏi thật đó, rất
giỏi.” Momoshiro Takeshi nói.
“Em chỉ chán quá nên
sang đây xem thi đấu thôi. Nhưng mà chưa biết ai mới là người thật sự rơi vào
bẫy đâu đó nha? Ha ha…” Nhóc con Ryoma đó cũng không ngốc, nghĩ tới biện pháp
tiêu hao thể lực của Kaidoh Kaoru.
“...Ý em là sao?” Xem
ra họ cũng còn không nhìn ra đâu.
“Nếu không anh hỏi đàn
anh Inui đi, em nghĩ anh ấy sẽ cho anh câu trả lời đấy.” Những chuyện như thế
này tôi không thể nói được, Fuji bụng dạ khó lường vẫn còn ở bên cạnh, đề phòng
con người bụng dạ xấu xa này thật là khó quá đi.
Inui Sadaharu đẩy mắt
kính rồi nói: “Nếu như mỗi lần đỡ những quả bóng thấp và sâu đến chân thì luôn
luôn phải khuỵu gối xuống để đánh, như vậy sẽ tiêu hao thể lực gấp 2 đến 3 lần
so với bình thường.”
Đúng lúc này, Ryoma
đánh trúng chiêu ‘Snake Shot’ của Kaidoh, mọi người ở đây đều ngạc nhiên, Ryoma
nói: “Đàn anh Kaidoh, chiêu này thật khó đánh. Tôi mới vô tình thấy lối đánh
của chiêu này trên tạp chí, lại thêm nhìn anh đánh thực tế ở đây cho nên tôi
mới thử đánh một chút. Đúng là đánh không dễ chút nào.”
“Thi đấu kết thúc.
Echizen Ryoma thắng 6 - 4.”
Trận đấu vừa kết thúc,
tôi liền chạy vào sân bóng nói với Ryoma: “Cho tôi mượn vợt.”
Trong lúc Kaidoh định
dùng vợt tennis đập vào đầu gối anh ấy, tôi phát một quả bóng đánh rơi vợt của
Kaidoh, sau đó đi tới: “Vợt và bóng tennis không phải dùng để đánh người, anh
dùng để đánh vào chân mình cũng không được. Nếu như làm bản thân bị thương thì
trận đấu sẽ thua do chấn thương. Như vậy, anh có vui không? Anh nên nhắc nhở
bản thân mình đã thua ở đâu, chứ không phải làm mình bị thương, anh còn không
hiểu điều này ư? Anh hãy tự suy nghĩ kĩ lại đi.” Nói xong tôi cầm vợt của Ryoma
ra đi ra khỏi sân.
“Wao…Tiểu Tuyết em ngầu
quá đi, meo.” Kikumaru lại chạy tới bám lên người tôi.
“Đàn anh Kikumaru, anh
nặng lắm đấy, mau xuống đi.” Trời ạ, mỗi ngày mà cứ bị anh ấy bám như vậy thì
tôi cao sao nổi.
“Ôi, thật sao thật sao,
meo.” Kikumaru tủi thân tuột từ trên người tôi xuống.
“Đội trưởng, hôm nay
tôi đi về trước nhé.” Tôi không thích nhìn thấy người khác tự ngược, tâm trạng
cũng kém hơn.
“Được, em về trước đi.”
Tezuka nói.
Tôi biết những lời tôi
vừa nói có thể sẽ ảnh hưởng tới Tezuka, bởi vì tay của anh ấy…bị như vậy là do
đàn anh ghen tị làm hại. Anh ấy hiểu cảm giác này hơn bất kì ai.
“Các anh, tôi về trước
đây. Tạm biệt nha.”